
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Thể Loại: Sủng Ngôn Tình
Views: 1497
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 219: Đại kết cục (3)
- Chương 218: Đại Kết Cục (2)
- Chương 217: Đại kết cục (1)
- Chương 216: Mất khống chế
- Chương 215: Đặt tên
- Chương 161: Thuốc đến bệnh trừ
- Chương 162: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 163: Anh dạy em làm
- Chương 164: Âm hồn không tan
- Chương 165: Hàng xóm mới
- Chương 166: Không có em, anh không ngủ được…
- Chương 167: Anh là cái đồ Tai họa
- Chương 168: Mèo con ham ăn
- Chương 169: Bổ quá không tiêu được
- Chương 170: Scandal ngoài ý muốn
- Chương 171: Nhìn rõ sự thật
- Chương 172: Không phải em thì không lấy
- Chương 173: Một kích cuối cùng
- Chương 174: Ngàn y trăm thuận
- Chương 175: Ôm ấp yêu thương
- Chương 176: Moi tim móc phổi
- Chương 177: Chắc chắn đồng ý
- Chương 178: Ai đúng ai sai?
- Chương 179: Sợ hãi gần tình thân
- Chương 180: Kích thích cơ thể
Edit: Nhóm Editor Diễn Đàn Lê Qúy Đôn
Tống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kịch liệt cô vẫn quyết định kết hôn với Phó Thần Thương một người mà cô không quen biết chỉ mới gặp một lần.Liệu cuộc hôn nhân này sẽ đi tới đâu?
Trích đoạn nhỏ:
(1)
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!”
“An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!”
(2)
“Hút thuốc lá?”
“Tuyệt đối không có!”
“Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.”
“Tại sao a a a!”
“Uống rượu cắt một ngàn.”
“Anh không phải người!”
“Mắng chửi người một chữ ba trăm.”
“…”
“Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.”
“…”