
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Thể Loại: Sủng Ngôn Tình
Views: 1509
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 219: Đại kết cục (3)
- Chương 218: Đại Kết Cục (2)
- Chương 217: Đại kết cục (1)
- Chương 216: Mất khống chế
- Chương 215: Đặt tên
- Chương 181: Đoàn Đoàn sinh bệnh
- Chương 182: Ngang ngược cùng đố kỵ
- Chương 183: Sinh đôi
- Chương 184: Đấu tranh trong gia đình
- Chương 185: Thăm bệnh
- Chương 186: Ở Nhà Một Mình
- Chương 187: Trận chiến mở màn
- Chương 188: Danh chính ngôn thuận
- Chương 189: Cố tình gây sự
- Chương 190: Thân kinh bách chiến
- Chương 191: Cuộc gặp ngẫu nhiên
- Chương 192: Đứa trẻ có cha
- Chương 193: Một nhà bốn người
- Chương 194: Là một kẻ biến thái
- Chương 195: Lớn tuổi
- Chương 196: Bị cắn ngược một cái
- Chương 197: Lấy lui làm tiến
- Chương 198: Lấy lui làm tiến (2)
- Chương 199: Dạ tập
- Chương 200: Say rượu
Edit: Nhóm Editor Diễn Đàn Lê Qúy Đôn
Tống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kịch liệt cô vẫn quyết định kết hôn với Phó Thần Thương một người mà cô không quen biết chỉ mới gặp một lần.Liệu cuộc hôn nhân này sẽ đi tới đâu?
Trích đoạn nhỏ:
(1)
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!”
“An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!”
(2)
“Hút thuốc lá?”
“Tuyệt đối không có!”
“Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.”
“Tại sao a a a!”
“Uống rượu cắt một ngàn.”
“Anh không phải người!”
“Mắng chửi người một chữ ba trăm.”
“…”
“Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.”
“…”