
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Thể Loại: Sủng Ngôn Tình
Views: 1451
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 219: Đại kết cục (3)
- Chương 218: Đại Kết Cục (2)
- Chương 217: Đại kết cục (1)
- Chương 216: Mất khống chế
- Chương 215: Đặt tên
- Chương 1: Gây họa
- Chương 2: Họp phụ huynh cho bà xã
- Chương 3: Tuyệt vọng
- Chương 4: Nghịch chuyển
- Chương 5: Em là bà xã của tôi
- Chương 6: Già mà không kính
- Chương 7: Quét dọn
- Chương 8: Tôi thế này mà anh cũng nuốt trôi được cơ đấy?
- Chương 9: Miễn cưỡng cho vào miệng
- Chương 10: Vẫn còn tinh lực để lăn qua lăn lại
- Chương 11: Kĩ năng nghịch thiên
- Chương 12: Em thích thích nó?
- Chương 13: Chỉ mong ngủ mãi không tỉnh nữa
- Chương 14: Làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng mặt
- Chương 15: Em muốn ly hôn!
- Chương 16: Cảm động vô hình
- Chương 17: Ngày đó
- Chương 18: Quyền sở hữu
- Chương 19: Không thì chuyển qua với tôi
- Chương 20: Có đồng ý gả cho anh hay không?
Edit: Nhóm Editor Diễn Đàn Lê Qúy Đôn
Tống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kịch liệt cô vẫn quyết định kết hôn với Phó Thần Thương một người mà cô không quen biết chỉ mới gặp một lần.Liệu cuộc hôn nhân này sẽ đi tới đâu?
Trích đoạn nhỏ:
(1)
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!”
“An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?”
“Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!”
(2)
“Hút thuốc lá?”
“Tuyệt đối không có!”
“Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.”
“Tại sao a a a!”
“Uống rượu cắt một ngàn.”
“Anh không phải người!”
“Mắng chửi người một chữ ba trăm.”
“…”
“Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.”
“…”