Đích Nữ Vô Song
Thể Loại: Gia Đấu Nữ Cường Trọng Sinh Cổ Đại
Views: 4914
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 344: Đại kết cục (hạ P3)
- Chương 343: Đại kết cục (thượng)
- Chương 342: 314
- Chương 341: 313
- Chương 340: 312
- Chương 121: Liên thủ kháng địch, nhận lỗi
- Chương 122: Ý chỉ tứ hôn, vừa gặp đã thương
- Chương 123: Ai tính kế ai?
- Chương 124: Mới vào cung, khéo léo hóa giải gây khó dễ
- Chương 125: Mới vào cung, khéo léo hóa giải gây khó dễ (2)
- Chương 126: Thận trọng, mỹ nữ xà chịu nhục
- Chương 127: Tình cảm của hắn, nàng chấn động
- Chương 128: Cho thấy cõi lòng
- Chương 129: Hoang mang khó giải
- Chương 130: Lòng xúc động
- Chương 131: Tơ tình như lũ
- Chương 132: Chân tướng, một mũi tên bốn con điêu (chim đại bàng)
- Chương 133: Cảnh cáo, địch ý của Hoàng Hậu
- Chương 134: Nhược điểm của Thái hậu
- Chương 135: Đế vương khiếp sợ sự nhạy bén của Nguyên Ca
- Chương 136: Châm ngòi ly gián
- Chương 137: Lo lắng
- Chương 138: Thái hậu hộc máu (1)
- Chương 139: Thái hậu hộc máu (2)
- Chương 140: Hoàng hậu phát điên (1)
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, nữ cường
Số chương: 316 chương
Edit: Be Yours
Từng ngón tay bị bẻ gãy, đau đớn lan khắp toàn thân, lúc ấy nàng mới biết vú nương và nha hoàn đã sớm phản bội nàng từ lâu.
Thứ tỷ nói trong bụng mang cốt nhục của phu quân nàng, lúc ấy nàng mới biết tình tỷ muội tốt đẹp trước kia chỉ là một vở kịch không hơn không kém.
Phu quân của nàng, người từng ôn nhu quyến luyến ấy, sai người lấy mạng nàng, lúc ấy nàng mới biết mình chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường, bàn đạp để hắn leo lên vị trí cao......
Hai mươi năm sống trên đời, hóa ra, nàng chỉ là con rối mặc người điều khiển!
Cũng may trời cao rủ lòng thương xót, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa. Lúc này đây, tới lượt nàng đưa những người đó xuống địa ngục!
Mắt sáng mở to, ánh mắt lạnh lẽo. Không ai biết được, ánh mắt mang theo linh hồn ngập tràn cừu hận này, sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, xuất hiện với phong thái cùng tài hoa chói mắt ra sao……
Đoạn ngắn 1
Bùi Chư Thành không có ở đây, Chương Vân cũng không muốn diễn trò nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!"
"Ta cũng có câu muốn khuyên di nương" Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: "Di nương đừng với tay quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, đừng trách ta chặt đứt tay ngươi!" Nói xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Đoạn ngắn 2
Hắn hoàn toàn không biết mình đã trêu học Bùi Nguyên Ca ở đâu, nhìn nàng đột nhiên trở mặt, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi. Hắn ngẩn ra, mông lung không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi, đợi nàng ra ngoại thất mới trầm giọng thì thào: "Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng mong đợi. Nếu còn có một người nguyện ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có nhiều tiếng xấu, diện mạo tuy tuấn tú, nhưng bên cạnh nguy hiểm trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đường sống chỉ như kẽ hở, bước trên vết đao thương. Nhưng mà, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng nguyện ý sóng vai với nàng, vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác, chỉ cần còn một chút hơi thở, thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến nàng...."
Hắn chỉ muốn hỏi nàng, nếu có một người nam nhân như vậy...
Nguyên Ca, nàng có nguyện ý gả cho hắn không?