“Tôi biết, tất cả chuyện này không liên quan đến anh, nhưng cô ấy là người tôi yêu nhất, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy chết đi như vậy, hiện tại anh là hy vọng duy nhất của cô ấy, nên tôi tới đây cầu xin anh.” Nếu không, anh cũng muốn kẻ này lập tức biến mất ngay trước mặt anh.
Nhưng Kiều Phong mặt vẫn không biểu cảm tiếp tục bước lên phía trước, như không nghe thấy anh nói gì, mà anh lúc này đang như mất đi lí trí vậy. Anh đã hạ giọng xuống như vậy chỉ để cầu xin anh ta, bỏ đi cả sự tôn nghiêm của mình, ai ngờ anh ta lại lạnh lùng như vậy, An Sâm giận dữ nói: “Anh có còn là đàn ông không vậy, sao anh có thể thấy chết không cứu?” “Nếu là bạn của tôi, người phụ nữ của tôi, tôi tự nhiên sẽ cứu, nhưng cô ta không là gì trong mắt tôi cả, nếu tôi cứu cô ta, cô ta lại ở đấy, cứ dây dưa lấy tôi mãi không dứt, chẳng phải là tôi lại tự thêm phiền phức cho mình, tự làm thiệt mình sao? Càng huống hồ tôi – Hà Kiều Phong, nhân cách năng lực cao đến đâu? Từ lúc nào có sức lực để cứu mạng một người như thế? Tôi cũng không phải là Hoa Đà tái thế, dù là trò đùa thôi cũng phải có mức độ, tôi biết cô gái đó thích tôi, nhưng khi anh diễn cái vở kịch khổ nhục kế trước mặt tôi, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?” Từng chữ Kiều Phong nói đều đầy sự kỳ thị, rõ ràng là anh thể hiện rất ghét người đàn ông này và người phụ nữ kia. “Tôi không quan tâm anh có phải Thịnh Trình Việt không, dù sao bây giờ anh phải đi cùng tôi cứu người.” An Sâm cảm thấy mình lúc này chỉ có thể ép buộc, nếu mềm đã không được, vậy chỉ đành cứng thôi, có lúc bạo lực cũng có thể giải quyết được vấn đề mà. Càng huống hồ, thái độ không màng thứ gì của kẻ trước mắt này khiến anh cả đầu bốc lửa, anh chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học. “Đây là thái độ đến xin sự giúp đỡ của anh sao? Nếu tôi có thể cứu người phụ nữ đó, anh đừng có ác liệt với tôi vậy chứ, hơn nữa tôi cũng chỉ nói anh vài câu mà anh đã hiện hình rồi à?” Kiều Phong càng ngạo nghễ, lấy tay chọc vào ngực anh, bộ dạng không để ai vào mắt, nhưng trên người anh lại tản ra một loại cảm giác không ai bì nổi, từ cao nhìn xuống An Sâm, như một vị vua cao cao tại thượng vậy. “Tôi không rảnh mà lãng phí thời gian với anh, cứu người quan trọng, cô ấy không đợi lâu được như vậy nữa.” An Sâm cảm thấy cần phải tự mình đưa Kiều Phong đi, nên ấn tay lên vai anh ta. “Anh giờ còn dám động tay động chân với tôi à?” Kiều Phong hơi bất ngờ, không ngờ người này luôn lịch sự lễ nghĩa, bây giờ lời ra tiếng vào không hợp lại lấy bạo lực để giải quyết vấn đề. “Đây là anh ép tôi, nếu ngoan ngoãn đi cùng tôi thì không sao, tôi chỉ cần anh giúp tôi một chuyện nhỏ, mà chuyện này với anh cũng không là gì.” An Sâm thấy tình hình bây giờ cấp bách, hoàn toàn không có thời gian để giải thích. Nhưng Kiều Phong lại cứ không thích cái bộ dạng cưỡng ép này của anh ta. “Anh cho rằng mình là đối thủ của tôi sao?” Rõ ràng, lần này Kiều Phong cũng đã tức giận rồi. “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu giờ không đi với tôi, anh chắc chắn sẽ hối hận.” An Sâm cảnh cáo nói. Kiều Phong bày bộ mặt không quan tâm: “Anh tưởng tôi sẽ tin mấy lời bừa bãi của anh sao?” “Tiêu Mộc Diên thật sự sắp chết rồi, chỉ cần anh giúp đỡ một chút thôi, anh chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, nói vài câu đơn giản bên tai cô ấy là được. Chỉ cần như vậy đã có thể cứu một mạng người, chẳng lẽ anh cũng không hài lòng?” An Sâm lúc này đã nói hết mọi thứ ra, bởi anh muốn người đàn ông trước mắt này nói rõ mọi việc, Tiêu Mộc Diên thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh ta. “Đừng diễn kịch trước mặt tôi, làm quá rồi đấy, chỉ khiến tôi chán ghét mà thôi.” “Vậy anh đừng trách tôi ra tay.” Nói rồi, hai người đàn ông lại xông vào đánh nhau, với sức lực ngang nhau, lại là kì phùng địch thủ, đánh mãi mà bất phân thắng bại. Kiều Phong chủ yếu né tránh, vì anh ta không muốn làm hại người kia, anh ta có thể nhìn ra người này là một kẻ si tình. Có thể mọi việc chỉ là do người phụ nữ kia bảo anh ta làm vậy, có thể nói là lòng dạ nữ nhân như cây kim đáy bể, người phụ nữ kia năm lần bảy lượt diễn trò đáng thương trước mặt anh, giờ đến lượt kẻ này anh cũng chẳng lấy gì làm lạ, thật đúng là quá đáng sợ. “Tôi thấy tôi phải nhắc nhở anh một câu, người phụ nữ kia có thể đang diễn kịch trước mắt anh, lừa tình anh đấy. Khiến anh một lòng vì cô ta như vậy, còn bắt anh tới đây gặp tôi, anh đúng thật là dễ lừa quá rồi đấy nhỉ? Anh không nhìn ra cô ta có âm mưu với tôi à? Còn nói tôi cái gì nhỉ, thậm chí rõ ràng còn đang nói linh tinh trước mặt tôi.” Kiều Phong nhân lúc “rảnh tay” giữa lúc đánh nhau mà nhắc nhở. Nghe Kiều Phong nói những lời này, An Sâm lại càng tức giận. “Tôi tuyệt đối sẽ không để những lời này của anh hạ thấp cô ấy, cô ấy rõ ràng là một người tốt, anh dựa vào đâu mà nói như vậy?” “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Kiều Phong không ngờ người đàn ông trước mắt lại càng tức giận giữ tợn hơn, như coi mình thành kẻ thù giết cha vậy, chẳng lẽ những lời anh vừa nói quá đáng lắm sao? Hắn như con sư tử bị kích động, nhân lúc anh không chú ý, đấm một cú mạnh lên mặt anh, làm khóe miệng anh chảy máu. “Anh có thể sỉ nhục bất kì ai trên thế giới này, kể cả tôi, nhưng không được sỉ nhục cô ấy.” An Sâm rất có cốt khí, nói. “Không ngờ anh lại moi tim moi phổi vì cô ta như vậy, không biết người ta coi anh là gì?” Kiều Phong càng độc miệng, không biết tại sao, anh ghét người đàn ông trước mắt, lại càng ghét người phụ nữ kia hơn. Thực ra anh cũng không ghét cô ta đến vậy đâu, nhưng từ khi kẻ này xuất hiện, anh lại sinh ra một loại cảm giác ghét bỏ không tên với cô ta, ào ạt trào tới. “Tôi cảnh cáo anh, đừng có nói bậy.” An Sâm nhìn anh hét đến tê tâm liệt phế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 787: Xin giúp đỡ
Chương 787: Xin giúp đỡ