TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 786: Hôn mê bất tỉnh

Sau khi hô hấp nhân tạo, Tiêu Mộc Diên vẫn không tỉnh lại, nhìn cô thoi thóp, dáng vẻ gần kề cái kết, anh gấp đến mức giống như kiến bò trong chảo nóng. Anh không nên rời Tiêu Mộc Diên nửa bước, anh nên nghĩ đến chuyện cô vẫn còn luẩn quẩn trong lòng, lại bị cô che mắt, anh vô cùng hối hận.

Lúc này lập tức anh bế cô lên, đi về phía biệt thự, sau đó vừa lo lắng vừa la to: "Nhanh chóng gọi bác sĩ đến cho tôi."

Trong biệt thự đã sớm sắp xếp bác sĩ, cho nên sau khi nghe vậy, bác sĩ vội vàng chạy đến.

"Bằng mọi cách phải cứu sống cô ấy, nếu không thì toàn bộ các người đều phải chết." An Sâm lo lắng đến mức mặt đỏ hầm hầm, đằng đằng sát khí ném ra một câu.

Bác sĩ cấp cứu cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng qua nguy hiểm nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, sở dĩ nói như vậy, là vì cô đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, rất khó tỉnh lại.

"Ý các người là cô ấy có thể sẽ biến thành người thực vật, vậy mấy người có lợi ích gì? Nếu các người không có cách khiến cô ấy tỉnh lại thì toàn bộ sẽ phải chôn theo. Cho nên cần phải nhanh chóng nghĩ cách, không có cách gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, mà hãy đi gặp Diêm Vương đi!"

An Sâm tức muốn hộc máu, nổi giận lôi đình, anh không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, tất cả đều tại mình. Nếu lúc trước anh kiên quyết không rời Tiêu Mộc Diên thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, anh chán nản đấm mạnh lên tường, cho dù tay anh phát ra tiếng gãy xương cũng không quan tâm.

Nếu có thể, anh tình nguyện mình là người nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh chứ không phải là Tiêu Mộc Diên.

"Thật ra lúc trước sức khỏe cô ấy không có gì đáng ngại, chủ yếu là do vấn đề tâm lý, bệnh nhân giống như không còn muốn sống nữa, sợ chúng ta cứu sống nên cô ấy cũng không muốn tỉnh lại, bởi vì trong tiềm thức cô ấy muốn chết đi."

Bác sĩ quỳ trên mặt đất, chỉ có thể nhắm mắt nói những chuyện này ra, dù sao cũng phải chết, không bằng nói toàn bộ sự thật, ông ta chỉ có thể đánh cược một lần, nếu được, đến lúc đó còn có thể cứu được mạng mình.

"Hoàn toàn không còn muốn sống nữa."

Chẳng lẽ gần đây xảy ra những việc này, thật sự đã đẩy cô vào tuyệt vọng sao? Cô đã kiên trì không muốn sống tiếp? Anh còn nghĩ mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, kết quả lại là sét đánh giữa trời quang.

Không được! Anh tuyệt đối không để Tiêu Mộc Diên xảy ra chuyện! Anh không thể trơ mắt mà nhìn cô chết đi như vậy.

"Ông nói đều là thật sao? Ông xác định mình không nói linh tinh chứ?" An Sâm không thể nhịn được nữa, nóng nảy túm bác sĩ kia lên.

Bác sĩ đúng là khóc không ra nước mắt, chẳng qua ông ta chỉ nói tình hình thực tế mà thôi, sao lại làm giống như ông ta là người đã biến cô gái kia thành như vậy chứ?

"Dựa theo bệnh án trước đó, tình hình của bệnh nhân thật sự là như thế." Bác sĩ run rẩy nói, nhưng An Sâm lại ném ông ta xuống đất, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao?

"Nhanh chóng nói cho tôi cách giải quyết thế nào? Chưa tìm được cách giải quyết, ông đừng nghĩ sống tiếp." Anh nhất định phải làm cho cô sống tiếp.

"Thật còn có một cách, bình thường gặp tình huống như vậy thì người thân thiết nhất với cô ấy sẽ nói bên tai cô ấy mấy câu, dùng ký ức vui vẻ nhất để đánh thức ý chí muốn sống của cô ấy. Khiến cô ấy có suy nghĩ muốn sống, nói không chừng cô ấy sẽ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì sẽ không sao."

Bác sĩ nhanh trí vội vàng nói ra, nhưng An Sâm lại bán tín bán nghi nhìn ông ta: "Ông chắc chắn là trên y học có cách như vậy chứ?"

"Đây là một loại điều trị trên tâm lý, cũng đã có ca bệnh thành công, nếu không thì tôi cũng không nói cho cậu biết." Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói, đầu đã cúi thấp đến không thể thấp hơn, ông ta cảm thấy cuộc đời làm bác sĩ của mình sẽ kết thúc tại đây, sớm biết vậy thì ông ta sẽ không tham chút tiền lương đó, hiện tại là mất nhiều hơn được, bị người đàn ông hung dữ ác độc trước mắt dọa đến chết. "Tốt nhất là ông đừng lừa gạt tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho ông." An Sâm đe dọa nói.

"Sao tôi có thể lừa gạt cậu chứ? Dù sao tôi cũng là bác sĩ, cũng hi vọng cứu sống được bệnh nhân." Bác sĩ kia càng nói càng đau khổ, rõ ràng đã cố gắng hết sức làm việc, lại còn bị người ta nghi ngờ.

Lúc này An Sâm rơi vào suy nghĩ. Bởi vì theo cách của bác sĩ, nhất định phải đưa Thịnh Trình Việt đến đây mới có thể để Tiêu Mộc Diên có ý định sống tiếp, trong lòng cô thì Thịnh Trình Việt mãi mãi là lợi hại nhất, chỉ tiếc là bây giờ anh không tìm được Thịnh Trình Việt.

Nhưng anh có thể tìm người khác giúp đỡ.

Anh hung hăng đi đến cô nhi viện An Tâm.

Nhưng khi anh vất vả mệt mỏi đến trước mặt Kiều Phong thì anh ta lại trưng mặt đen với anh, trên mặt rõ ràng cảm thấy An Sâm là khách không mời mà đến.

"Tôi biết anh không chào đón tôi, nhưng tôi thật sự là có chuyện muốn xin anh giúp đỡ." An Sâm cố gắng để giọng nói của mình có vẻ thấp kém một chút, dù sao bây giờ cũng đến cầu xin người ta.

"Thật ngại quá." Kiều Phong chỉ khẽ liếc anh, hoàn toàn coi anh là không khí, sau đó chỉ nói một câu: "Thưa anh, tôi không biết anh, anh không phải là người của cô nhi viện chúng tôi, cho nên mong anh đừng ở đây lãng phí thời gian nữa."

Tiêu Mộc Diên vẫn còn chưa biết sống chết, người đàn ông này lại máu lạnh vô tình như vậy, anh thật sự muốn đánh tên này một trận, nhưng anh biết mình không thể làm như vậy, bởi vì Kiều Phong chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng Tiêu Mộc Diên, nếu đắc tội với anh ta thì không còn ai có thể cứu được cô.

Kiều Phong không quan tâm tới An Sâm, chỉ muốn lập tức rời đi, kết quả anh lại la lớn một câu.

"Tiêu Mộc Diên sắp chết rồi."

Lúc anh nói câu này, thật ra trong lòng rất đau khổ.

Kết quả Kiều Phong chỉ hờ hững quay đầu, lạnh lùng nói một câu: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ?"

Lúc này, An Sâm rất muốn xông lên đánh tên kia một trận, nhưng anh biết mình vẫn phải cúi đầu đi cầu xin.