TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 85: Ngoài ý muốn

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn, giống như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, con lợn rừng kia chạy theo hướng của cô vọt vào giữa hai thân cây kia, nhưng mà, rất không may là, chỉ có đầu và cổ là qua được, còn thân người thì bị kẹt lại. Cộng thêm tốc độ quá nhanh và dùng lực quá mạnh, thế nên nó bị kẹt rất chặt, không thể tiến vào cũng chẳng thể chui ra, chỉ có thể gầm lên từng tiếng gào thét phẫn nộ. Lãnh Tâm Nhiên không chút chần chờ, vừa nhìn thấy con lợn bị mắt kẹt liền quay đầu chạy về hướng của nó. Theo động tác chạy ở chân, tay đồng thời cũng dùng lực vung lên, chỉ nghe thấy từng đợt gào thét thảm thiết, một cái răng nanh của con lợn rừng trực tiếp bị chém gãy.

Khi Lãnh Tâm Nhiên quay trở lại chỗ cũ, trận đấu bên kia vẫn còn đang diễn ra. Dùng sự nhanh nhẹn để giải quyết một con lợn rừng hoàn toàn có thể nói là mười phần may mắn. Hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, loại may mắn này sẽ không xuất hiện hai lần. Lãnh Tâm Nhiên hiểu rất rõ, trận đấu kế tiếp, mới đúng là thật!

So với sự thoải mái của Lãnh Tâm Nhiên, mấy người Trịnh Đạt chật vật hơn rất nhiều. Tuy so với người bình thường bọn họ là những bộ đội đặc chủng rất lợi hại, nhưng đấu với dã thú có hình thể vĩ đại và hung mãnh thì vẫn chênh lệch rất lớn.

Trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng của Trịnh Đạt lúc này cũng phủ một mảng u tối, trên người có rất nhiều vết sướt, bộ quân phục chắc chắn đã bị răng nanh của con lợn rừng đục khoét vài lỗ, lộ ra miệng vết thương đẫm máu bên trong. Tình huống của ba người kia cũng không khácm ấy. Lúc Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện, Trịnh Đạt đã bị đẩy ngã trên mặt đất, còn con lợn rừng đang dùng cái răng nanh sắc bén kia đâm tới người anh ta. Lưu Thành cũng kiệt sức té xuống đất, nhìn thấy tình huống của Trịnh Đạt thì không nhịn được kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: "Trịnh Đạt, cẩn thận!"

Trịnh Đạt đã chú ý tới động tác của con lợn rừng, nhưng mà lúc này đã không kịp rồi, điều duy nhất anh ta có thể làm, là trơ mắt nhìn bản thân ngày càng tiến gần tới bờ vực tử vong. Ngay tại thời khắc nguy hiểm, một bóng dáng nhỏ xinh đột nhiên từ bên cạnh vọt ra, nhanh nhẹn nhảy đến cạnh Trịnh Đạt, sau đó nắm lấy anh ta lăn một vòng. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả con lợn cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể đâm vào mặt đất theo bản năng.

Sau khi cứu Trịnh Đạt ra, không có anh ta chút thời gian để nói lời cảm tạ nào, liền trực tiếp đứng dậy, cầm lấy cây gậy gỗ trên mặt đất phóng thẳng vào người con lợn hung mãnh kia. Khác với Triệu Vũ dùng gậy gỗ trực tiếp đâm vào người lợn rừng, cô dựng thẳng cây gậy rồi dùng tốc độ cực nhanh phóng vào mắt nó. Động tác này, không chỉ yêu cầu tốc độ nhanh, mà còn yêu cầu phải có thị lực cực tốt, giống như ném phi tiêu vậy, phải một kích trúng ngay. Quan trọng hơn là, nó còn phải dựa vào vận khí.

Cực kỳ hiển nhiên là vận khí của Lãnh Tâm Nhiên không tệ. Cây gậy gỗ được cô dùng toàn lực ném đã trực tiếp đâm vào mắt con lợn. Vốn là con lợn rừng đang choáng váng giờ đã bị chọc giận hoàn toàn, phát ra âm thanh hừ hừ đầy phẫn nộ sau đó giống như một con trâu lao thẳng đến người Lãnh Tâm Nhiên.

Hơn nữa, hình như nó còn biết ai là hung thủ, chỉ chăm chăm tấn công Lãnh Tâm Nhiên, Trịnh Đạt rõ ràng yếu hơn đang đứng bên cạnh đã hoàn toàn bị nó xem nhẹ rồi.

"Hô!"

Thường Triết không để ý hình tượng đặt mông ngồi xuống đất, thở phì phò một cách nặng nề.

Lưu Thành cũng ngã người xuống đất, chẳng thèm quan tâm có độc trùng gì đó hay không, đọ sức với lợn rừng đã làm hao tổn tất cả khí lực của bọn họ. Hiện tại, cơ bắp toàn thân đều đã đau nhức, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn rồi.

Trong năm người, thương thể nghiêm trọng nhất chính là Lãnh Tâm Nhiên. Trong lúc đọ sức với con lợn rừng bị chọc mù mắt kia, Lãnh Tâm Nhiên không cẩn thận bị răng nanh của con lợn đâm trúng cạnh sường. Cơ hội xuất hiện ngay khi cô bị đâm trúng, cô và Trịnh Đạt đồng thời dùng dao găm đâm vào tim lợn rừng, lúc này mới giải quyết xong đám dã thú hung mãnh đó.

Từ lúc lợn rừng xuất hiện đến bây giờ, đã hơn một giờ. Trong hơn một giờ này, bọn họ đã trải qua thời khắc nguy hiểm nhất trong đời người, thiếu chút nữa là đi chảo hỏi với Tử Thần rồi. Đặc biệt là Trịnh Đạt, cho tới bây giờ, anh ta vẫn bất giác nhớ lại cái răng nanh sắc nhọn của con lợn rừng kia.

Ngồi dưới đất nghỉ ngơi, lấy những loại thuốc kháng viêm đơn giản từ trong túi ra, Lãnh Tâm Nhiên cở áo khoác quân trang trên người ra, chuẩn bị tự bôi thuốc cho mình. Nhưng mà, cô còn chưa kịp làm, một cái tay khác đã duỗi qua: "Tôi giúp cô." Ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Tâm Nhiên khiến cho Trịnh Đạt cảm thấy vô cùng xấu hổ, không tự nhiên mà giải thích: "Cô vì cửu tôi nên mới bị thương, vết thương của cô ở eo, khó bôi thuốc." Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ băng khoăng vì những chuyện thế này, nghe giải thích xong liền trực tiếp vén áo lên để lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Trịnh Đạt vốn bị hấp dẫn bởi làn da trơn mềm trắng như tuyết, vòng eo nhỏ không đến một nắm tay kia. Chỉ là, loại cảm giác kiều diễm này sau khi nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn giữa làn da trắng nõn kia liền biến mất.

Trịnh Đạt không hiểu vì sao tự nhiên trong lòng mình lại thấy khổ sở, thậm chí còn bắt đầu tự trách, động tác ở tay cũng ngày càng cẩn thận. Anh ta cảm thấy đây đều là lỗi của mình, nếu không phải vì cứu mình, cô căn bản sẽ không bị thương. Cô chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, đã một mình giết một con lợn rừng, còn mình với Lưu Thành hai người lại không thể giết nổi một con? Sự thật này, khiến cho anh ta càng thấy tự trách, càng thấy bản thân mình vô dụng. Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên tản mát ra vẻ u ám rất mãnh liệt, nhưng cũng không để ý. Cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực khi đọ sức cùng lợn rừng. Cô thật sự xem như cực kỳ may mắn, sau khi giải quyết xong con lợn rừng thứ nhất đã nhìn thấy được một loại cây kịch độc, đem thảo dược bôi lên dao găm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu giết chết lợn rừng. Nếu không phải nhờ hai gốc cây kia, con heo rừng đầu tiên cũng không dễ giải quyết đến thế, lại càng không nói đến chuyện có thể giúp bọn họ giải quyết hai con còn lại. Bất quá, chuyện bị thương trong lúc đọ sức khiến cho cô rất không hài lòng.

Bây giờ vẫn còn trong lúc đặc huấn, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, còn tới ba tuần nữa, trọn vẹn hai mươi ngày, những nguy hiểm phải gặp căn bản bây giờ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Giờ lại bị thương, sẽ rất bất lợi cho việc đặc huấn những ngày tiếp theo.

"Giữ lại những cái răng nanh này đi. Mấy cái răng này rất sắc bén, tuy không bằng dao, nhưng trong tình huống này nhiều vũ khí một chút sẽ bảo đảm an toàn hơn!"

Sau khi được Trịnh Đạt băng bó vết thương xong, Lãnh Tâm Nhiên đứng lên nói.

"Để tôi!"

Lần này, lại là Trịnh Đạt mở miệng trước. Từ sau khi Lãnh Tâm Nhiên bị thương, tâm tình của anh ta liền trở nên vô cùng không tốt, chỉ có thể làm gì đó để phát tiết tâm tình của mình.

Đợi đến khi mọi thứ được thu thập xong, mọi người trở về cây, không khí mới dịu lại một chút. Để điều tiết không khí, Thường Triết đành phải cố gắng tìm đề tài: "Tâm Nhiên, lúc trước vì sao cậu lại muốn nhảy xuống cây trước, lợn rừng cũng không biết trèo cây, chỉ cần ở trên cây chờ bọn chúng rời khỏi không được sao?"

Trên thực tế, cậu ta vẫn luôn băng khoăng về vấn đề này. Những người khác cũng không ngoại lệ, nghe được câu hỏi của Thường Triết xong liền theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.

"Mũi của lợn rừng rất nhạy, cho dù chúng ta có ở trên cây cũng vẫn bị phát hiện. Hơn nữa một khi lửa tắt, vậy trời sẽ trở nên tối mịt đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón, tình cảnh của chúng ta sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn. Tuy lợn rừng hẳn sẽ không trèo được lên cây, nhưng nó có thể đâm vào cây, chỉ cần chúng nó vẫn canh giữ bên dưới, chúng ta căn bản không thể phản kháng."

Tiêu hao khí lực quá lớn, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy hai mí mắt đang đánh nhau. Cố gắng nâng cao tinh thần trả lời vấn đề của Thường Triết, sau đó liền không nhịn được mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Trịnh Đạt là người đầu tiên phát hiện ra cô ngủ, giơ tay ra hiệu cho ba người kia nhỏ giọng, sau đó nhỏ giọng nói: "Các cậu ngủ đi, tôi đi gác đêm. Chừng nào đến giờ sẽ gọi các cậu."

May mà sau đó rất yên tĩnh, không xuất hiện thêm nguy hiểm nào khác. Lúc tia nắng ban mai xuyên qua táng lá chiếu vào người, Lãnh Tâm Nhiên từ từ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra. Mà những người khác thay phiên canh gác cả đêm, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trời ơi, mới ngày đâu tiên đã mệt mỏi như thế. Nếu sau ba tuần nữa, vậy thì......

Nghĩ đến kỳ đặc huấn dài đến không có điểm dừng kia, tâm tình bốn người liền xuống dốc.

"Sếp, đã có mười tổ từ bỏ rồi. Dã thú trong khu rừng hoang này cực kỳ hung hãn, buổi tối đầu tiên đã có hơn một nữa đội ngũ bị tập kích. Trong đó, có ba đội cả năm người đều bị thương, không thể tiếp tục duy trì thể lực, đành phải chọn từ bỏ. Hiện giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, cũng đã loại bỏ 50 người, có thể hay không......"

Chu Đào cầm danh sách báo cáo tình hình đặc huấn cho Trần Anh. Cực kỳ hiển nhiên, kết quả này đối với bọn họ đều không tốt, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Chu Đào đã biến mất, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng và bất an.

Sắc mặt Trần Anh cũng trở nên khó coi. Lúc trước chọn tiến hành đặc huấn ở đây, là bởi vì nhìn trúng khu rừng nguyên sinh này, rừng nguyên sinh rất nguy hiểm, nhưng nơi càng nguy hiểm càng có thể huấn luyện con người, đặc huấn mới có hiệu quả. Nhưng anh ta không nghĩ tới, khu rừng hoang này lại nguy hiểm đến thế, kết quả đặc huấn lại bi thảm đến vậy.

Tổng cộng có 135 người, mởi chỉ một ngày, đã có một phần ba số người bị loại bỏ. Thành tích thế này, là thành tích kém nhất trong lịch sử. Anh ta không dám tưởng tượng, sau ba tuần tình huống sẽ như thế nào. Có khi nào sẽ xảy ra tình huống bi thảm là cuối cùng không có một tổ nào thành công hay không?

Trần Anh xoa mi tâm đau nhức, phát hiện ra sự việc đã dần dần thoát khỏi sự khống chế của mình.

Đồng dạng là người phụ trách, vẻ mặt Chu Đào cũng nặng nề, đầy tâm sự. Vì lần đặc huấn này, bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, sức người sức của đều phải bỏ ra rất nhiều, nếu lần huấn luyện này mà kết thúc trong thất bại, đối với bọn họ mà nói là một đả kích rất lớn, hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này.

"Xem lại đi. Hi vọng sự tình sẽ không tệ như chúng ta dự đoán. Mặt khác, kêu mười tổ kia viết một bài tổng kết, viết lại tất cả những việc đã xảy ra trong rừng, ngược lại tôi muốn xem xem, khu rừng này tới cùng là đầm rồng hang hổ gì, lại có thể làm hao tổn nhiều đồng chí như vậy."

Cuối cùng, Trần Anh đưa ra quyết định.

"Dạ, sếp."

Lúc này, mấy người Lãnh Tâm Nhiên còn không biết lần đặc huấn này đã vượt qua dự liệu của thủ trưởng, sẽ phải gặp thêm những nguy hiểm không thể biết trước được, vẫn như cũ cố gắng phấn đấu khiến cho bản thân trở nên ngày càng mạnh mẽ.