Mọi người đều khẩn trương xem tường thuật trực tiếp, mặc dù sáu viên đạn đầu tiên mạnh mẽ, nhưng đã có mấy sinh vật chứng minh với nhân loại, những viên đạn kia vẫn có thể né tránh, thậm chí có thể chính diện ngăn cản.
Răng Tiểu Ải nhân một mực bốc khói, phần lợi không ngừng chảy máu, hắn lấy ta chống đỡ tiếp, chật vật nhảy ra ngoài hố, cắn đạn, từng bước một đi về phía đại môn. Bành bành! Thanh âm nổ súng lần nữa vang lên, Tiểu Ải nhân còn chưa giải quyết viên đạn kia, viên đạn thứ tám và thứ chín đã liên tục nã tới. Lần này hắn căn bản không có năng lực đi căn nữa, thân thể vẫn còn đối kháng với viên đạn thứ bảy, khó di chuyển nhanh chóng, chỉ tránh né được phát thứ tám, viên đạn thứ chín đã đánh trúng cánh tay của hắn, máu tươi lập tức chảy ra. Bành bành! Đạn liên tục không ngừng bắn tới, bắn hết viên đạn này đến viên đạn khác lên người hắn, máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ làn da đỏ của hắn. Cuối cùng Tiểu Ải nhân không cắn chặt viên đạn thứ bảy, viên đạn thứ bảy đã bắn vào bên trong đầu của hắn. Thanh âm đầ bạo liệt, khiến lòng người phát lạnh, cường hãn như Tiểu Ải nhân, cuối cùng vẫn chết dưới viên đạn thứ bảy. Theo Tiểu Ải nhân chết đi, viên đạn thứ bảy cũng biến mất không thấy gì nữa, giống Tử Thần đã hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch sinh mệnh. Bởi vì không có sinh vật nào bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, Ma phương đình chỉ phát trực tiếp, cũng không biết Tiểu Ải nhân có tuôn ra đồ vật gì hay không, cũng không ai dám tiến vào xem. - Muốn dựa vào man lực chính diện ngăn cản viên đạn thứ bảy, thoạt nhìn là chuyện không thể nào. Trương Xuân Thu khẽ thở dài. - Hiện tại xem ra, muốn cản lại phát súng thứ bảy, có tầm ba biện pháp, loại thứ nhất, là đến tới Kim cung trước khi phát đạn thứ bảy bắn ra. Biện pháp thứ hai là, tìm người chết thay, chỉ cần viên đạn thứ bảy sát sinh, coi như ngăn cản nhất kiếp. Còn một phương pháp khác giống như Vua nhặt nhạnh chỗ tốt, dùng vật phẩm đủ độ cứng, có thể mạnh mẽ ngăn cản viên đạn kia, khiến quỹ tích viên đạn kia lệch đi. Thế nhưng phương pháp này chỉ kéo dài một chút thời gian, viên đạn vẫn có thể bay trở về lần nữa, đây chẳng qua là kế tạm thời. Hạ Lưu Xuyên nói. Trương Xuân Thu khẽ gật đầu, nói: - Sau trận chiến này, các thế lực lớn đã nghiên cứu năng lực viên đạn thứ bảy gần như đầy đủ, tin tưởng không bao lâu nữa, sẽ có người bắt đầu đi xông vào Dị thứ nguyên lĩnh vực kia. - Ngươi cảm thấy, bọn hắn sẽ dùng loại phương pháp nào? Hạ Lưu Xuyên hỏi. Trương Xuân Thu lắc đầu không nói chuyện, Hạ Lưu Xuyên thân là lão hữu của hắn, đã hiểu ý của hắn, chỉ sợ đến lúc đó, phương pháp thứ hai sẽ được nhiều người dùng nhất, bởi sẽ có người cầm nhân mạng đi lấp, cưỡng ép vọt tới trước Kim cung. Dù sao phát thứ bảy tất sát, những viên đạn khác đều có thể nghĩ biện pháp khác ứng phó. Bên trong sa mạc lớn, thân thể Lưu Vân chôn bên trong hạt cát không nhúc nhích, giống như hòa mình thành một thể với sa mạc. Vô số đạo lưu quang xuyên qua trên không, cuối cùng biến mất ở nơi xa. - Quy tôn, muốn bắt Trộm thánh gia gia, các ngươi còn non còn xanh lắm!
Lưu Vân leo ra khỏi đống cát, nhìn những đạo lưu quang kia biến mất đằng xa, hung hăng nhổ một bãi nước miếng. Đột nhiên, thân thể Lưu Vân cứng đờ, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi. Một thanh kiếm, không biết lúc nào gác ở trên cổ của hắn, nhưng Lưu Vân lại không biết, người cầm thanh kiếm đằng sau là ai? - Bằng hữu, không đùa nha, có chuyện gì cứ việc thương lượng. Lưu Vân vừa cười vừa nói. - Ta không thích nói đùa. Người sau lưng nói. Lưu Vân nghe được thanh âm kia, lại hơi ngẩn ra, cẩn thận từng li từng tí xoay người nhìn về phía người cầm kiếm, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan ngay ngắn, mặc áo khoác tím, cho người ta một loại mỹ cảm tà dị. - Chung sư đệ, ngươi làm ta sợ muốn chết, không có việc gì đừng đùa kiểu này, ngươi dọa người ta sợ chết khiếp. Lưu Vân nhận ra người trước mặt là ai, muốn dùng tay đầy mũi kiếm hắn ra. - Ta đã nói, ta không thích nói đùa. Chung Tử Nhã không định thu hồi kiếm, lưỡi kiếm càng gần sát cổ Lưu Vân, lập tức cắt vào bên trong làn da, huyết dịch chảy xuống lưỡi kiếm. - Đều là sư huynh đệ đồng môn, có chuyện gì cứ việc nói, không cần thiết phải làm vậy? Thân thể Lưu Vân cứng đờ, gượng cười nói. - Cho ngươi hai lựa chọn, giúp ta làm một chuyện, hoặc ta đem ngươi buộc lại, ném về tổng bộ Thủ Hộ giả liên minh đi. Chung Tử Nhã nói. - Vậy không bằng ngươi trực tiếp giết ta đi. Lưu Vân buồn bực nói. - Tốt xấu gì ngươi cũng là sư huynh của ta, ta không muốn tự tay giết ngươi. Chung Tử Nhã nói. - Ta cám ơn ngươi! Lưu Vân có loại xúc động muốn ói màu, chớp mắt còn nói thêm:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi đi Dị thứ nguyên lĩnh vực Kim tinh, đúng không? - Không sai. Chung Tử Nhã gật đầu nói. - Ta có khả năng đáp ứng ngươi, có điều ta có một điều kiện. Lưu Vân nói. - Nói. Chung Tử Nhã nói. - Ta muốn tiểu sư đệ đi cùng chúng ta. Lưu Vân nói. - Hắn không thể đi. Chung Tử Nhã trực tiếp phủ định Lưu Vân. - Tại sao? Ngươi không cảm thấy, nếu tiểu sư đệ cùng đi, xác suất thành công sẽ cao hơn sao? Lưu Vân nghi ngờ nói. - Hắn không thể chết, ngươi thì khác. Chung Tử Nhã nói. - Ta cám ơn cả nhà ngươi, ngươi thật sự là sư đệ tốt của ta. Lưu Vân cắn răng nghiến lợi nói.