Sự việc thật sự giống như những gì Mộc Hàm và Mị Nhi dự đoán, quan hệ giữa Viên Thiên Chính và Viên gia nhanh chóng được xác nhận, mà Viên gia dù đã nghĩ biện pháp giải thích nhưng không làm nên chuyện gì, cuối cùng vẫn trở thành kẻ chết thay cho Hạ Thiên, mà kế hoạch một mũi tên trúng hai nhạn của hắn đã thành công. Trong thời gian nữa ngày, hai kẻ địch của hắn ở thủ đô đã coi như bị giải quyết, Nhạc Chi Phong trở thành người chết, mà Viên gia thì cũng trở thành lịch sử.
- Thiếu gia, chúng ta nên đến nhà ga.
Hạ Thiên nghĩ đến vấn đề ở thủ đô còn nhiều bà vợ chờ đợi, trước đó hắn lại đồng ý sẽ đưa Tống Ngọc Mị về Giang Hải, mà ở thành phố Giang Hải cũng có các bà vợ đang chờ. Vì vậy Hạ Thiên dù muốn hưởng thụ nha hoàn xinh đẹp, nhưng vẫn rời khỏi cơ thể của nàng.
- Được rồi, chúng ta đi xe lửa.
Hạ Thiên cuối cùng cũng kết thúc trận đại chiến.... ....Mười giờ sáng, tàu nhanh đã rời khỏi sân ga thành phố Thục Đô, lúc này trên một toa tàu, Hạ Thiên và Cố Hàm Sương cùng nằm một chỗ, bộ dạng buồn ngủ. Tuy hai người không phải người thường, nhưng tối qua chiến đấu quá lâu, hầu như chưa từng nghỉ ngơi nên cũng có hơi mệt. Trước đó Cố Hàm Sương không mặc quần áo luôn quyến rũ Hạ Thiên, làm hắn không có ý muốn đi ngủ, nhưng bây giờ nàng đã mặc quần áo, lại nằm trên xe lửa, Hạ Thiên tất nhiên chỉ có thể áp chế lửa nóng.Cố Hàm Sương tối qua giằng co với Hạ Thiên, tất nhiên cũng rất mệt mỏi, vì vậy xe lửa vừa chạy thì nàng đã nằm trong lòng Hạ Thiên ngủ say mệt.Khi Hạ Thiên đang buồn bực thì bên cạnh vang lên âm thanh đàn ông:
- Huynh đệ, thương lượng chút nhé?
- Đừng làm phiền, tôi rất buồn ngủ.
Hạ Thiên cũng không mở mắt, hắn dùng giọng mất hứng trả lời một câu.
- Anh bạn, cũng đừng nói như vậy, tôi chỉ muốn tặng cậu chút tiền mà thôi.
Người đàn ông này giống như cũng có chút mất vui:
- Tôi định mua vé của bốn chiếc giường này nhưng không mua được, vì vậy tôi muốn thương lượng, các người ngồi vào sát vách, để lại vị trí cho tôi, tôi sẽ cho các cậu hai ngàn, coi như đền bù tổn thất, thế nào? Chuyện tốt thế này cũng không từ chối chứ?
- Anh cảm thấy đây là chuyện tốt sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người kia hơn bốn mươi, còn có một người phụ nữ trẻ hai mươi tuổi đi theo, nhưng rõ ràng cô gái kia không phải là con của đối phương, là tình nhân.
- Anh bạn, cậu không có tổn thất gì, vô duyên vô cớ được hai ngàn, rõ ràng là chuyện tốt.
Người đàn ông trung nhiên tỏ ra giống như Hạ Thiên chiếm được tiện nghi lớn vậy.
- Đây chính là anh nói đấy nhé?
Hạ Thiên vừa nói vừa rút tiền ra đưa cho tên đàn ông kia:
- Cho anh hai ngàn, anh ra vách ngồi đi.
Người đàn ông trung niên chợt sững sờ, sau đó thẹn quá hóa giận:
- Anh bạn, cậu có ý gì?
- Anh có vấn đề sao? Không phải nói đây là chuyện tốt à? Là chuyện tốt thì anh đi làm, tranh thủ thời gian lấy tiền rồi biến đi, đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông trung niên.
- Hừ, gọi cậu là anh bạn là nể tình rồi, tiểu tử cậu đừng ngốc nghếch như vậy.
Người đàn ông trung niên chợt nổi giận:
- Nếu tiểu tử ngươi thức thời thì lấy tiền rồi ra ngồi sát vách, tôi còn nói cho cậu biết, ông đây có anh em là cảnh sát trên tàu, nếu cậu thấy không tốt, tôi sẽ trực tiếp tố cáo cậu cướp tiền.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bực bội nhìn người đàn ông trung niên, sao lại xuất hiện loại không biết sống chết thế này?Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì người đàn ông trung niên lên tiếng:
- Sao? Biết sợ rồi à? Không sao, anh rất độ lượng, bây giờ còn là người giữ lời, chú lấy tiền ra ngồi sát vách, anh xem như chưa có gì phát sinh...
Hạ Thiên cũng không nhiều lời mà đá người đàn ông ra khỏi phòng.
- Á.
Người phụ nữ trẻ lên tiếng:
- Anh làm gì vậy?
Hạ Thiên không trả lời, hắn lại vung đá, người phụ nữ vô tội này bị hắn đá một cước văng ra, sau đó hắn khóa lại. Vì thế mà phòng giường mềm bốn người thành thế giới của riêng Hạ Thiên và Cố Hàm Sương.
- Ầm ầm...
Tiếng đập cửa dữ dội vang lên, đồng thời còn có âm thanh tức giận:
- Con bà mày, mở cửa ra cho ông, muốn chết sao? Ông cho mày chết không yên thân...
- Đúng là phiền toái.
Hạ Thiên rất mất vui, hắn mở chụp người đàn ông trung niên rồi mở cửa sổ trực tiếp ném ra.
- Anh, anh, anh...
Người phụ nữ trẻ bị dọa cho sợ hãi, vẻ mặt trắng bệch, nhưng nàng vừa nói được vài chữ thì đã bị Hạ Thiên ném luôn ra ngoài.
- Cuối cùng cũng thanh tịnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạ Thiên lại quay về trong phòng, lại khóa cửa, ôm Cố Hàm Sương tiến vào giấc ngủ.Hạ Thiên ngủ cả ngày, đến khi tỉnh lại thì đã bảy giờ tối, nhưng xe lửa mới chạy được một phần ba đoạn đường, từ Thục Đô đi xe lửa về thủ đô cần ba mươi giờ, bây giờ còn chưa được mười tiếng.
- Thiếu gia, chúng ta đi ăn cơm tối nhé?
Cố Hàm Sương cũng đề nghị, nàng dùng giọng mềm mại nói với Hạ Thiên..
- Tốt!
Hạ Thiên đồng ý, dù sao bây giờ hắn cũng đói bụng.Hai người rời khỏi phòng, đi vào toa ăn, bây giờ là lúc ăn cơm tối, bên trong toa ăn không thiếu người, cũng may vẫn còn ghế trống, vì thế hai người tìm chỗ ngồi xuống, sau đó gọi vài món. Hương vị thức ăn trên xe lửa không quá tốt, nhưng Hạ Thiên rất đói nên vẫn ăn được nhiều. Cố Hàm Sương cũng ăn không ít, cuối cùng bọn họ ăn vài ngàn đồng, thậm chí còn mắc hơn cả tiền vé xe lửa.Thời gian bọn họ ăn cơm cũng rất lâu, đến khi bọn họ ăn xong thì trong toa đã không còn nhiều khách, chỉ có một cặp vợ chồng và đứa con nhỏ, còn có một cặp tình nhân có vẻ trẻ tuổi.
- Sương nha đầu, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên ăn uống no say thì định bỏ đi, nhưng đúng lúc này có hai cảnh sát đi vào toa ăn, một tên hỏi:
- Ai báo cảnh sát?