TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 76: Đàm phán


- Thật vậy sao?

Liễu Vân Mạn chợt cảm thấy tinh thần chấn động.

- Đúng vậy, thật ra tôi cũng muốn thay đổi quy củ.

Hạ Thiên gật đầu rất nghiêm trang.

- Vậy thì cậu sửa đổi đi.

Liễu Vân Mạn vội vàng nói.

- Chị Vân Mạn, chị thật sự muốn tôi thay đổi quy củ sao?

Hạ Thiên cười hì hì nhìn Liễu Vân Mạn.

- Tất nhiên là thật.

Trong lòng Liễu Vân Mạn vẫn thật sự hy vọng Hạ Thiên có thể chữa bệnh cho Tam thúc, dù thế nào thì đó vẫn là Tam thúc của nàng.

- À, vậy thì tôi sửa.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Chị Vân Mạn, cũng chỉ có chị là tốt với tôi, biết rõ quy củ kia không có lời. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

- Cái gì?

Liễu Vân Mạn nghe vậy mà chợt sững sờ:

- Cậu còn thấy quy củ này không có lời, vậy cậu sửa quy củ là gì?

- Quy củ mới, cứu sống mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn.

Hạ Thiên cười hì hì nói .

Liễu Vân Mạn lập tức sinh ra cảm giác giống như sắp tan vỡ:

- Hạ Thiên, như vậy thì đứng nên sửa lại.

- Này, tiểu bại hoại, cứu chết để lại mười ngàn là sao?

Liễu Mộng có chút hiếu kỳ.

- Như vậy có nghĩa là để lại cho người bệnh mười ngàn, tất cả tiền bạc đều thuộc về tôi.

Hạ Thiên thuận miệng giải thích.

- Tốt, tốt lắm, cứ làm như thế.

Liễu Mộng rất vui sướng.

Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn Liễu Mộng:

- Cô cô, sao cô lại tán thành với sự sửa đổi như vậy? Nếu cậu ta thật sự sửa lại thì nửa đời sau Tam thúc phải ăn không khí mà sống sao?

- Tất nhiên cô phải tán thành, tiểu bại hoại có tiền thì chính là tiền của cô, nếu hắn kiếm được nhiều tiền thì không phải tiền của cô cũng ngày càng nhiều sao?

Liễu Mộng rất vui:

- Tam ca không có xu nào cũng chẳng sao, cô có thể cho Hàm Hàm vay, mượn một trăm đồng sẽ trả lại mười ngàn.

Liễu Vân Mạn hoàn toàn không còn gì để nói, cuối cùng nàng mới biết người có lòng dạ nham hiểm không phải là Hạ Thiên, cũng không phải là Hàm Hàm mà chính là cô cô của mình.

Đúng lúc này thức ăn cũng được đưa lên, Liễu Mộng sớm đã đói bụng nên chiến đấu rất hăng hái.

Ngay sau đó Liễu Vân Mạn không dám nhắc đến chuyện sửa quy củ, tất nhiên Mai Nhược Đình cũng không nói ra, các nàng thật sự không muốn Hạ Thiên áp dụng quy củ cứu chết để lại mười ngàn. Quy củ này không phải chỉ có Liễu Kỳ khó tiếp nhận, thậm chí là các nàng cũng khó thể tiếp nhận.

Bữa cơm khá phong phú, ăn xong thì đúng bảy giờ tối. Khi Mai Nhược Đình rời khỏi nhà hàng thì trong lòng có chút thất lạc, bây giờ nàng chỉ mong sao về nhà có thể thuyết phục chồng, nhưng nàng biết cơ hội này là rất nhỏ.

- Hạ thần y, Tiểu Mộng, Tiểu Mạn, dì về trước.

Mai Nhược Đình dùng giọng bất đắc dĩ mà cáo từ mọi người, đêm nay rõ ràng là không có thu hoạch gì.

- Tôi cũng phải quay về, cô cô, cô theo cháu về nhé?

Liễu Vân Mạn hỏi.

- Không, cô phải đi chơi với tiểu bại hoại.

Liễu Mộng vẫn rất thích chơi đùa.

- Hạ Thiên, cậu định đưa cô cô đi đâu?

Liễu Vân Mạn dùng giọng lo lắng hỏi, nhưng nàng không thể thay đổi quyết định của cô cô.

- Tôi sẽ đến quán Thịnh Thế đàm phán với người ta.

Hạ Thiên trả lời, trong lúc dùng cơm hắn đã nhận được điện thoại của tên mập, hắn đã đồng ý đi đàm phán với tên đầu bóng. Mà Liễu Mộng nghe nói chỗ đó là quán karaoke thì cũng rất hứng thú, nàng nói muốn đi hát.

- Tôi sẽ đi với mọi người.

Liễu Vân Mạn nghĩ tới nghĩ lui mà quyết định phải giám sát cô cô chặt chẽ một chút, không thể để cho cô cô bị tên sắc lang kia cướp mất.

Tên đầu bóng và Đinh Báo hẹn với nhau đàm phán lúc tám giờ, thực tế trước đó tên đầu bóng đã dẫn theo bốn tên tiểu đệ đi đến Thịnh Thế, ba người chiếm lấy một phòng Vip rất xa hoa.

- Báo ca, bây giờ tôi nói thẳng, quán karaoke này của anh đã được tôi nhắm, anh nói giá đi.

Tên đầu bóng hút xì gà, hắn bắt chéo chân, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

- Anh đầu bóng, tôi không còn là ông chủ quán này nữa rồi.

Đinh Báo cười nhạt một tiếng:

- Nếu anh muốn thì đàm phán với đại ca của tôi.

- Đại ca của anh.

Vẻ mặt tên đầu bóng chợt biến đổi:

- Không ngờ Báo ca cũng có đại ca, tôi cũng rất hiếu kỳ, không biết Báo ca đã thời pho tượng nào?

Có hai người đi vào phòng, đó là Hắc Tam và Vương Kiệt.

Đinh Báo tranh thủ thời gian đứng lên, hắn cung kính chào Vương Kiệt:

- Kiệt ca!

Vương Kiệt khoát tay, hắn tùy tiện ngồi xuống, mà Đinh Báo và Hắc Tam thì cung kính đứng ở phía sau.

- Báo ca, đây là đại ca mà anh mới tìm được sao?

Tên đầu bóng nhìn Vương Kiệt mà cảm thấy rất khó tin, với ánh mắt nhiều năm lăn lộn giang hồ thì tất nhiên hắn có thể thấy rõ Vương Kiệt căn bản chỉ là cừu non.

- Không sai, đây chính là lão đại của tôi, là Kiệt ca!

Đinh Báo cười nhạt một tiếng:

- Đầu bóng, anh muốn giành Thịnh Thế thì cứ nói với Kiệt ca.

- Kiệt ca sao?

Tên đầu bóng nhìn tên mập, hắn dùng giọng ngoài cười trong không nói:

- Chắc Báo ca đã nói với Kiệt ca là tôi có hứng thú với quán karaoke này rồi chứ?

- Đầu bóng, tôi nghe nói quán bar của anh kinh doanh rất tốt, một tháng thu lợi hơn trăm ngàn, thôi thì bán cho anh đi?

Tên mập dựa hẳn lên ghế sa lông rất hoành tráng, không thể không nói tiểu tử này giả vờ có vài phần của đại ca.

Tên đầu bóng phun ra một vòng khói:

- Kiệt ca, chúng ta nên nói về quán karaoke này trước, sau khi đàn phán về quán này thì đến quán bar của tôi cũng không muộn.

- À, vậy thì cứ bàn về Thịnh Thế, nếu Đầu bóng đã hứng thú thì anh đây cũng chiều, chỉ cần đưa giá hợp lý thì ok ngay.

Tên mập ra vẻ rất dễ nói chuyện.

Tên đầu bóng rất hài lòng:

- Như vậy mời Kiệt ca đưa giá.

- Này, tôi thấy Đầu bóng cũng rất biết điều, như vậy cũng có lợi cho chú rồi, anh đưa giá mười triệu.

Tên mập hơi trầm ngâm rồi nói.

Đinh Báo và Hắc Tam không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Kiệt ca này đúng là dùng công phu "miệng sư tử". Tuy quán Thịnh Thế này cũng coi như kiếm ra tiền nhưng muốn mở quán karaoke cũng không tốn quá nhiều tiền, bây giờ hắn mở miệng là muốn mười triệu.

Tên đầu bóng không khỏi hừ một tiếng:

- Chỉ nhìn là biết Kiệt ca không có thành ý trong cuộc trao đổi lần này.

- Đầu bóng nói vậy là sai rồi, nếu nói về buôn bán thì có thể cò kè mặc cả, anh ra giá thì chú cũng có thể trả giá, sao lại nói anh không có thành ý?

Tên mập lắc đầu nói, hắn dù sao cũng là sinh viên, bình thường cũng đọc đủ loại sách, tất nhiên công phu mồm mép là khá tốt.

- Kiệt ca nói không sai, tôi hiểu lầm rồi.

Tên đầu bóng cười hì hì:

- Nếu đã như vậy thì tôi cũng trả giá, Kiệt ca, anh xem một trăm ngàn đã đủ chưa?

Đinh Báo và Hắc Tam nghe thấy tên đầu bóng đưa giá thì vẻ mặt chợt biến đổi, Hắc Tam nhịn không được muốn mở miệng nhưng bị Đinh Báo ngăn cản. Trong lòng cả hai đều rất tức tối, một trăm ngàn, con bà nó, muốn cướp sao?

- Mười vạn, giá này rất tốt.

Tên mập gật đầu, hắn tỏ vẻ tán thành.

- Kiệt ca.

Đinh Báo vội vàng hô một câu, hắn muốn nói gì đó lại bị tên mập vung tay cản lại.

- Kiệt ca quả nhiên có thành ý, lúc nãy tôi đã hiểu lầm Kiệt ca. Kiệt ca, bây giờ tôi mời anh một ly.

Tên đầu bóng rất vui sướng, vốn tưởng rằng tiểu tử kia có chút phiền toái, nào ngờ tất cả đều giống như hắn phán đoán, đối phương chỉ là một cừu non, cũng không biết đầu óc Đinh Báo có vấn đề gì, rõ ràng kiếm một tiểu tử làm đại ca.

- Tốt, cụng ly!

Tên mập cụng ly, sau đó hắn cạn sạch:

- Đầu bóng, như vậy coi như quyết định, quán bar của chú bán cho anh giá một trăm ngàn.

- Phụt!

Tên đầu bóng phun cả rượu ra ngoài, sau đó vẫn còn mắc nghẹn, hắn liên tục ho han:

- Khục, khục... ....

Tâm tình của Đinh Báo và Hắc Tam vốn đã trầm xuống đáy cốc, cho rằng tên mập muốn bán quán karaoke với giá một trăm ngàn, lúc này đột nhiên nghe thấy câu nói của tên mập thì lập tức có cảm giác đi từ địa ngục lên thiên đường, cực kỳ sảng khoái.

- Ha ha, đầu bóng, Kiệt ca chúng tôi nói không sai, anh bán quán bar cho chúng tôi với giá mười vạn.

Đinh Báo cười ha hả.

- Ầm!

Tên đầu bóng vỗ mạnh xuống bàn, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn tên mập:

- Kiệt ca, xem ra anh không có chút thành ý, nếu như vậy thì tôi sẽ cho Vương ca đến nói chuyện.

Tên đầu bóng lấy điện thoại ra bấm số, hắn nói vài lời trong điện thoại, sau đó lại ngồi xuống dùng ánh mắt đắc ý nhìn đám Vương Kiệt:

- Kiệt ca, Báo ca, tôi vốn nghĩ muốn thương lượng tốt với các người, nhưng bây giờ mọi người không có thành ý, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi.

Tên đầu bóng vừa nói ra những lời này thì cửa phòng chợt mở ra, có vài người đi vào, đi vào là một thiếu niên nhìn có vẻ rất bình thường, một thiếu nữ mặc váy trắng như tiên nữ đang nép lên người hắn. Sau hai người này chính là hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh khiết như hoa bách hợp, một người lại kiều diễm như hoa hồng.

- Đại ca, đại tẩu.

Tên mập tranh thủ đứng lên dùng giọng chân tình chào hỏi:

- Đại ca, đại tẩu, mời ngồi xuống bên này.

- Thiên ca, thiên tẩu.

Đinh Báo và Hắc Tam cũng cung kính chào hỏi, nhưng bọn họ có chút nghi hoặc, người phụ nữ bên cạnh thiên ca không phải là thiên tẩu sao? Mà thiên tẩu lại đi theo sau thiên c, có chuyện gì thế này?

Vừa vào cửa chính là nhóm người Hạ Thiên, hắn, Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn cùng nhau đến đây, mà Tôn Hinh Hinh đã sớm ở đây đợi hắn. Còn vì sao Tôn Hinh Hinh có mặt ở đây thì Hạ Thiên không biết, hắn cũng không hỏi.

Vẻ mặt tên đầu bóng có chút khó coi, hắn cũng không phải ngốc, chỉ cần nhìn phản ứng của tên mập và nhóm Đinh Báo thì biết đây mới là người nói chuyện chân chính. Tuy hắn không biết đối phương, nhưng tên khốn kia đưa theo ba vị mỹ nữ tuyệt sắc, phái đoàn này không phải người thường có được.

Mà khoảnh khắc sau tên đầu bóng cũng trở nên mê hoặc, vì hắn phát hiện ra nhóm người vừa đi vào vừa rồi còn có một người khác.

- Vương ca, anh đến rồi à!

Tên đầu bóng vội vàng đứng lên chào đón.

Vương ca tất nhiên là đội phó đội trị an Vương Kiếm, lúc này hắn đang cẩn thận đứng sau lưng Hạ Thiên, vẻ mặt cực kỳ cung kính. Điều này làm cho tên đầu bóng chợt sinh ra cảm giác xúc động, chuyện này là gì? Núi lớn mình dựa vào sao lại đứng sau lưng người ta?

- Ai là Vương ca của anh? Gọi tôi là đội trưởng Vương!

Vương Kiếm trừng mắt nhìn tên đầu bóng.

- Vương ca...Không, đội trưởng Vương, anh đây là... ....

Tên đầu bóng lập tức choáng váng, bốn tiểu đệ ở phía sau lại càng không thể hiểu nổi, Vương ca này không phải thường xuyên đi chơi gái với đại ca đầu bóng sao?

- Đầu bóng, tên nghe rất bóng đấy. Nghe nói chú muốn đàm phán với thiên ca à?

Vương Kiếm dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên đầu bóng, sau đó hắn mắng ầm lên:

- Người khác gọi mày là Đầu bóng ca, mày tưởng mình là đại ca à? Mày có thân phận gì? Có tư cách con mẹ gì đòi đàm phán với thiên ca?