- Tiểu Anh nói cho cô biết.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Đúng rồi, tiểu bại hoại, chị mượn Hàm Hàm một trăm đồng tiền đi xe, cậu phải trả đấy.
- Hàm Hàm sao?
Lvm không thể nói thêm được gì, cô cô sao không tìm ai mà lại vay của Hàm Hàm mới chỉ mười mấy tuổi?
- Đúng rồi, cô còn đồng ý trả lại một ngàn thì Hàm Hàm mới cho mượn.
Liễu Mộng còn bổ sung một câu.
- Tiểu bại hoại, chị nằm trên giường hai mươi năm đã buồn muốn chết, cậu có trò gì vui không?
Liễu Mộng hỏi Hạ Thiên.
- Tôi cũng không biết.
Hà Minh cảm thấy rất mù mờ:
- Tôi cũng ở trên núi mười sáu năm, cũng chỉ biết bắt báo và gấu để đùa cho vui, không có gì hay cả.
- Bắt báo, bắt gấu?
Hai mắt Liễu Mộng chợt tỏa sáng:
- Chắc chắn là rất vui, mau đưa chị đi chơi.
- Muốn mấy thứ đó thì phải lên núi.
Hạ Thiên bây giờ cũng không muốn về núi:
- Sau này tôi sẽ đưa chị đi chơi sau.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh khó thể chen miệng, nàng bắt đầu cảm thấy cô cô và Hạ Thiên rất xứng đôi. Một người hôn mê mười sáu năm, một người ở trên núi mười sáu năm, rõ ràng đều là "phần tử" bị ngăn cách với xã hội.Tất nhiên Liễu Vân Mạn cảm thấy vướng mắc vì quan hệ giữa cô cô và Hạ Thiên, nàng cảm thấy mình nên tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Thiên. Với quan hệ giữa hắn và cô cô thì nàng sao có thể thực hiện hiệp nghị? Vì người nhà khỏe mạnh thì nàng tình nguyện làm người tình của hắn, nhưng khó khăn ở chỗ là nàng khó thể chia sẽ chung "hàng" với cô của mình.Liễu Vân Mạn đang nghĩ nên giải quyết vấn đề thế nào thì điện thoại lại vang lên.
- Tiểu Mạn, là dì, là Mai Tam thẩm.
Đầu dây bên kia chợt vang lên một giọng nói nhu hòa.
- Mai Tam thẩm, dì tìm cháu có chuyện gì?
Liễu Vân Mạn có chút bất ngờ, nàng có năm vị Tam thẩm, cũng may năm vị Tam thẩm không cùng họ, vì thế khi xưng hô Tam thẩm thì chêm thêm họ ở phía trước. Mai Tam thẩm này chính là mẹ của Hàm Hàm, thường ngày Liễu Vân Mạn cũng thường rất ít khi tới lui với Mai Tam thẩm, bây giờ nhận được điện thoại thì tất nhiên nàng sẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
- Tiểu Mạn, là thế này, dì muốn mời Hạ thần y một bữa cơm, có một số việc cần thương lượng với cậu ấy, cháu có thể giúp dì liên lạc với cậu ấy được không?
Mai Tam thẩm trực tiếp nói rõ nguyên nhân tìm Liễu Vân Mạn.
- Mai Tam thẩm, dì muốn mời Hạ Thiên dùng cơm vào lúc nào?
Liễu Vân Mạn hỏi.
- Tối nay, dì đã đặt cơm ở quán ăn mà bà ngoại của cháu thường đến, cách nhà cháu không xa.
Mai Tam thẩm trả lời.
- Vậy thì được, cháu sẽ đưa Hạ Thiên đến.
Liễu Vân Mạn lập tức đồng ý, dù sao tối nay nàng cũng phải cùng Hạ Thiên ra ngoài dùng cơm. Nàng không trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên, vì nàng biết Hạ Thiên có thể đã gặp mặt Mai Tam thẩm một lần rồi, nàng biết rõ Mai Tam thẩm muốn gặp hắn có hơn phân nửa là vì chữa bệnh.Liễu Vân Mạn cúp điện thoại mà quay sang hai người Hạ Thiên:
- Cô cô, Hạ Thiên, chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Tốt, đúng lúc cô cũng thấy đói.
Liễu Mộng vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó nàng lại sờ lên bụng:
- Quái lạ, gần đây ăn cơm cảm thấy bụng rất lớn, chẳng lẽ có "cục cưng" rồi à?
Liễu Vân Mạn chợt sinh ra một xúc động muốn đập đầu vào tường, cô cô không hiểu hay là giả vờ đấy? Đừng nói cô không có gì với Hạ Thiên, dù thật sự có gì đó cũng không thể có mang nhanh như thế được.Mai Tam thẩm tên là Mai Nhược Đình, nàng vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong công ty của Liễu Kỳ, sau đó bị Liễu Kỳ nhìn trúng, vì vậy mà trở thành vợ thứ năm. Tất nhiên làm vợ như vậy sẽ không có danh phận, nhưng may mà Liễu Kỳ đối xử với năm vợ đều như nhau, đều không có giấy hôn thú, vì vậy nếu xét trên pháp lý thì đến bây giờ Liễu Kỳ vẫn còn là "trai tân" chưa lập gia đình.Điều kiện gia đình của Mai Nhược Đình rất kém, có thể tìm được một người đàn ông như vậy nàng cũng cảm thấy quá đủ. Nhưng Liễu Kỳ cũng có nổi niềm khó nói, nàng cũng thầm hiểu, một người đàn ông với sức khỏe không quá tốt lại lấy năm người vợ đẹp, mỗi ngày đều chinh phạt, tinh lực tất nhiên sẽ tiêu hoa qua độ. Bây giờ dù Liễu Kỳ mượn thuốc để chống đỡ nhưng cũng khó thể dựng lại uy phong, bây giờ Mai Nhược Đình muốn gặp mặt Hạ Thiên vì có bảy phần tin tưởng vào y thuật của đối phương.Hơn nữa ngay cả cô em chồng đã hôn mê vài chục năm cũng được Hạ Thiên cứu tỉnh, cháu gái cũng được xác định là được chữa hết bệnh, điều này làm Mai Nhược Đình hoàn toàn tin tưởng Hạ Thiên là thần y. Nhưng vấn đề là chồng nàng đã đắc tội Hạ Thiên, hơn nữa nàng từ miệng mẹ chồng mà biết được điều kiện của người ta, muốn một nửa tài sản của chồng mình, nếu không sẽ chẳng chữa bệnh.Thật ra Mai Nhược Đình cũng thấy điều kiện này dù có chút quá đáng nhưng cũng không phải khó thể tiếp nhận. Một nửa tài sản là hai chục triệu là khá nhiều, nhưng người ta đã giúp chữa bệnh cho hơn mười một người trong nhà, nếu chia trên đầu người thì chỉ là hai triệu, mà hai triệu để chữa một bệnh nan y, sợ rằng sẽ có rất nhiều người tình nguyện.Hơn nữa Mai Nhược Đình cũng thấy nếu chỉ còn một nửa cộng với lợi ích hiệu quả công ty của chồng là không tệ, dù thiếu hơn hai chục triệu thì nhà bọn họ vẫn không thiếu tiền, không có gì là không được.Nhưng chồng Mai Nhược Đình là Liễu Kỳ thì không nghĩ như vậy, hắn cho rằng Hạ Thiên thần túy là xảo trá, vì thế mà không đáp ứng điều kiện. Khi rơi vào đường cùng thì Mai Nhược Đình cũng chỉ biết lén tìm Hạ Thiên để nói chuyện, hy vọng Hạ Thiên có thể hạ thấp điều kiện xuống một chút.Khi Mai Nhược Đình gọi điện thoại cho Liễu Vân Mạn thì cũng đã ở trong nhà hàng, nhưng nàng cũng không đợi quá lâu, nói chung chưa đến mười lăm phút thì Hạ Thiên đã đến.Khi nhìn thấy Liễu Mộng nép vào người Hạ Thiên như một chú chim nhỏ thì Mai Nhược Đình cũng lắp bắp kinh hãi, em chồng mình sao lại ở cùng một chỗ với Hạ thần y? Không phải nói Hạ thần y là bạn trai của Tiểu Mạn à?Tuy trong lòng rất nghi ngờ nhưng Mai Nhược Đình cũng không biểu hiện ra vẻ mặt, nàng trang thủ thời gian đứng dậy chào hỏi mọi người:
- Hạ thần y, cậu đến rồi, mời ngồi. Tiểu Mộng, Tiểu Mạn, hai người cũng ngồi đi.
Nếu so về độ tuổi thì thật ra Liễu Mộng còn lớn hơn cả Mai Nhược Đình, nhưng nếu xét về vai vế thì Mai Nhược Đình là Tam tẩu của Liễu Mộng, Mai Nhược Đình gọi Liễu Mộng là Tiểu Mộng theo cách gọi của chồng, điều này cũng không có vấn đề gì.Liễu Mộng cũng thỏa mãn với cách xưng hô của Mai Nhược Đình, nàng nằm trên giường vài chục năm, tất nhiên tâm lý của nàng lúc này cũng chỉ là cô gái mười mấy tuổi mà thôi.
- Hì hì, Tam tẩu, chị cũng ngồi đi.
Liễu Mộng chào hỏi Mai Nhược Đình.
- Hạ thần y, ngày đó chồng tôi nói lời bất kính, tôi ở đây xin lỗi anh. Nguồn truyện:
Mai Nhược Đình cũng không ngồi xuống mà đứng trước mặt Hạ Thiên rồi cúi người thật sâu.Mai Nhược Đình cúi chào làm Hạ Thiên hầu như có thể nhìn thấy tất cả quang cảnh trong quần áo, nịt ngực màu đen có hơi nhỏ nhưng vẫn che đủ hai quả cầu to lớn, mà khe núi thật sâu cũng rất mê người, điều này làm hắn không muốn dời mắt.
- Tiểu bại hoại, không được phép nhìn.
Liễu Mộng lập tức nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Hạ Thiên, vì vậy nàng duỗi bàn tay trắng nõn che mắt hắn.Mai Nhược Đình không khỏi đỏ mặt, dù nàng có ngốc cũng biết mình vô ý phô bày xuân cảnh, vì thế tranh thủ đứng thẳng người rồi lui về phía sau vài bước, sau đó mới ngồi xuống.Liễu Vân Mạn có chút đau đầu, cô cô này cũng thật là, người ta nhìn thấy thì nói ra làm gì? Như vậy không phải sẽ rất xấu hổ sao?
- Tiểu thư, bắt đầu dọn thức ăn được chưa?
Nhân viên phục vụ đến rất đúng lúc, điều này cũng xem như giải vây cho mọi người.
- Được rồi.
Mai Nhược Đình vội vàng nói, sau đó lại hỏi Hạ Thiên:
- Hạ thần y, cậu có uống rượu không?
- Không uống rượu!
Liễu Vân Mạn vội nói, nàng không muốn Hạ Thiên say rượu rồi đến tối làm bậy với cô cô.
- Được rồi, xin chờ chút.
Nhân viên phục vụ bỏ đi rất nhanh.
- Mai Tam thẩm, hôm nay dì mời Hạ Thiên dùng cơm là vì chuyện của Tam thúc sao?
Liễu Vân Mạn chủ động nhắc đến vấn đề.
- Đúng vậy, đúng là chuyện Tam thúc của cháu.
Mai Nhược Đình dùng ánh mắt cảm kích nhìn Liễu Vân Mạn, lúc này tất nhiên nàng biết Liễu Vân Mạn đang giúp mình:
- Hạ thần y, không biết anh có thể chữa tốt bệnh tình cho chồng tôi không?
- Tất nhiên là có thể
Hạ Thiên trả lời không cần suy nghĩ lâu.
- Hạ thần y, chúng tôi cũng biết điều kiện của cậu.
Mai Nhược Đình có chút do dự:
- Nhưng không biết có thể thương lượng lại hay không?
- Không thương lượng, nếu chồng cô không trả thù lao thì tôi còn cầu chẳng được.
Hạ Thiên cũng nói hết lời:
- Dù sao tôi cũng không muốn chữa bệnh cho ông tao
- Điều này...Hạ thần y, thật sự không có gì để thương lượng sao?
Trên mặt Mai Nhược Đình xuất hiện vẻ cầu khẩn.
- Đây là quy củ do sư phụ tôi đặt ra, không thể thương lượng.
Hạ Thiên lắc đầu.Vẻ mặt Mai Nhược Đình lập tức có hơi trắng bệch, nàng không ngờ đến khả năng Hạ Thiên không cho cơ hội thương lượng điều kiện.
- Mai Tam thẩm, Tam thúc không đồng ý điều kiện kia sao?
Liễu Vân Mạn không khỏi mở miệng hỏi.Mai Nhược Đình thở dài, nàng khẽ gật đầu.
- Tam thúc rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tiền quan trọng như vậy sao? Vì tiền mà cũng không muốn mạng sống của mình sao?
Liễu Vân Mạn có chút tức giận.
- Tiểu Mạn, Tam thúc của cháu là như vậy, tiền đối với ông ấy chính là thứ quan trọng nhất.
Trong lời nói của Mai Nhược Đình mang theo chút đau khổ.Liễu Vân Mạn cũng rất bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, quy củ của sư phụ cậu không thể sửa đổi được sao?
- Tiểu bại hoại, đó là quy củ gì?
Liễu Mộng có chút hiếu kỳ.
- Chính là cứu sống một triệu, cứu chết thu một nửa. Ví dụ như bệnh tâm thần không chết người, khi cứu sẽ lấy một triệu, mà những căn bệnh nan y trong mắt người thường thì sẽ phải thu một nửa gia sản.
Hạ Thiên giải thích.
- Nếu người ta không có tiền thì một nửa chẳng phải là rất ít sao?
Liễu Mộng có chút khó hiểu.
- À, Đại sư phụ nói người nghèo không lấy tiền, nhưng Tam sư phụ nói Đại sư phụ cũng không phải người tốt, sư phụ rất ít khi chữa bệnh cho người nghèo.
Hạ Thiên thuận miệng nói, cuối cùng hắn còn bổ sung thêm một câu:
- Thật ra quy củ cũng không phải không thể sửa, bây giờ tôi đã xuất sư, chính tôi cũng có thể đặt ra quy củ.