TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 677: Thủ dụ kỳ lạ

Hai chàng trai tài giỏi nhất hai nước Yến Khánh ngồi trong tửu quán nhỏ, thiên nam địa bắc gặp nhau tâm sự hồi lâu, đến tận chiều tối, cả hai mới ngừng câu chuyện. Trầm lặng một lúc, Vân Thương Lan lại nâng chén nói:

- Hàn huynh, hôm nay từ biệt, không biết khi nào gặp lại, kính chén rượu nhạt này, mong toàn quân thuận buồm xuôi gió!

Hàn Mạc cũng nâng chén, cười nói:

- Chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định sẽ có dịp gặp lại!

- Chỉ mong lúc đó hai ta vẫn gặp nhau dưới than phận bằng hữu.

Vân Thương Lan cũng cười nói:

- Nếu sau này gặp nhau bằng thân phận địch thủ, Thương Lan quyết không khách khí như hôm nay!

Hàn Mạc cũng cười ha ha nói:

- Vân huynh yên tâm, nếu thật sự địch thủ tương phùng, Hàn Mạc cũng sẽ không nương tay!

Cả hai cười ha ha, rồi cùng nâng chén uống cạn.

Sau chén rượu đó, cả hai không nói nhiều lời, bước ra khỏi tửu quán, chắp tay chào nhau, và rồi từ biệt.

Cả hai ngồi trong tửu quán cả buổi chiều cũng uống không ít rượu, Hàn Mạc cảm thấy hơi say, không biết ông trời đùa dai hay đang chiếu cố, đúng lúc Hàn Mạc cưỡi ngựa về hướng biệt viện hoàng gia, thì trời lất phất mưa.

Giọt mưa hất vào mặt, lập tức làm hắn đỡ say đi phần nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, trời cũng hơi tối, mưa phùn kéo dài, thật làm con người ta nảy sinh cảm giác nhớ nhà.

Chỉ là trong giờ phút này, Hàn Mạc bỗng nhớ đến ở Yến quốc xa xôi có nàng Phạm Tiểu Thiến, đi đã hơn một tháng, lại không biết nha đầu đó bây giờ khỏe không.

Quả là có đi xa mới biết nhớ nhà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Mới nghĩ đến Phạm Tiểu Thiến, không biết tại sao, lại nhớ đến Diễm Tuyết Cơ, cô nương đó từng hứa là sẽ gặp lại, thế mà, sắp sửa chia tay rồi vẫn không thấy tung tích của nàng ta.

Nghĩ đến chuyện này, Hàn Mạc không khỏi nhìn xung quanh. Diễm Tuyết Cơ xuất quỷ nhập thần, biết đâu lúc này cô nương ấy đang trốn ở góc nào nhìn mình thì sao.

Nhưng cách một đoạn xung quanh đây đã có Cảnh Bị Doanh canh giữ, đoạn đường có vẻ rất trống trải.

Hàn Mạc hít một hơi mạnh, nghĩ đến Hồng Tụ chỉ sợ còn ở trong phòng chờ người "ca ca" này trở về kể chuyện, không dám trì hoãn, hắn giục ngựa phi về phía trước. Trong lúc tuấn mã đang phi nước đại, bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa từ phía sau, Hàn Mạc lập tức thắng ngựa, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy có khoảng bảy tám người cưỡi ngựa theo sau, dẫn đầu là một tên khoác áo choàng xanh, thoáng nhìn thì biết ngay chắc là người truyền tin trong cung.

Những tên khác cưỡi ngựa chạy hai bên. Tên truyền tin cũng nhìn thấy Hàn Mạc, hắn thắng ngựa, xem xét hồi lâu, cuối cùng nói:

- Dám hỏi… Ngài có phải Phó sứ Yến quốc Hàn tướng quân không?

Hàn Mạc liếc nhìn những người khác, trừ tên thái giám, phía sau hắn là tám gã võ sĩ thân mặc áo giáp, Hàn Mạc từng thấy qua kiểu ăn mặc này, biết là vệ binh trong cung của Khánh quốc.

Hàn Mạc ăn vận sang trọng, khí chất tao nhã, lại có làn da nâu nổi bật, mới nhìn đã biết không phải người bình thường, tên thái giám này hình như có nghe qua diện mạo đặc trưng của Hàn Mạc, nên mới thắng ngựa dò hỏi.

- Đúng vậy!

Hàn Mạc chắp tay nói:

- Không biết công công có gì chỉ giáo?

Trước nay, Hàn Mạc hiểu rõ một đạo lí, Bồ Tát dễ bái, tiểu quỷ khó lường.

Thế nên đối với kẻ dưới, Hàn Mạc luôn tỏ ra ôn hòa, trừ phi bị chọc giận, nếu không hắn lúc nào cũng vui vẽ tươi cười mà tiếp đãi.

Thực tế trước mặt đám bộ hạ, chàng trai trẻ Hàn Mạc luôn giữ hòa khí nhẹ nhàng.

Tên truyền tin sau khi nghe thấy Hàn Mạc thừa nhận thân phận, lập tức tỏ vẻ cung kính, xoay người xuống ngựa nói:

- Hàn tướng quân, Thánh thượng cho mời!

- Thánh thượng cho mời?

Hàn Mạc lập tức lộ vẻ hoài nghi.

Tên truyền tin cung kính nói:

- Thánh thượng triệu kiến Hàn tướng quân, lệnh Hàn tướng quân tức tốc vào cung.

Thấy Hàn Mạc có vẻ hoài nghi, hắn lấy trong tay áo ra một vật, hai tay dâng lên:

- Đây là thủ dụ của Thánh thượng, xin mời Hàn tướng quân xem qua!

Tuy Khánh đế là vua nước khác, nhưng dù gì cũng là bậc chí tôn, Hàn Mạc cũng không dám ngồi trên lưng ngựa mà tiếp chỉ. Hắn nhảy xuống ngựa, rồi mới tiếp chỉ, mở ra xem, quả nhiên Khánh đế triệu kiến, bên dưới có đóng dấu ngọc tỷ.

Hàn Mạc nhíu mày, trước khi đi, Hoàng đế kia sao lại tiệu kiến ta?

Hắn cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, nói:

- Bây giờ các ngươi theo ta về biệt viện, thay bộ y phục khác!

Tên truyền tin có vẻ khó xử, vội đáp:

- Hàn tướng quân, Thánh thượng hạ chỉ tức tốc mời Hàn tướng quân về cung, nếu để Thánh thượng đợi lâu…

- Hừ

Hàn Mạc hừ một tiếng:

- Bản tướng ướt lạnh toàn thân, với bộ dạng nhếch nhác này vào cung, chỉ sợ bất kính với quân chủ của quý quốc?

Tên truyền tin do dự hồi lâu, cuối cùng nói:

- Không dám, vậy xin chờ Hàn tướng quân thay y phục xong mới về cung!

Lúc này Hàn Mạc mới xoay người lên ngựa, tên truyền tin cùng Cung vệ quân theo sau, cùng trở về biệt viện hoàng gia. Hàn Mạc lệnh đám người của thái giám đứng đợi, hắn đi vào trong sân, rồi tìm Xương Đức Hầu.

Trước khi đi, Khánh đế triệu kiến, tất nhiên hắn cảm thấy rất kì lạ. Hàn Mạc tất nhiên muốn thảo luận cùng Xương Đức Hầu Tào Ân.

Chưa đến sân nhà Xương Đức Hầu, nhìn thấy Tiếu Mộc dẫn theo mấy tên Ngự Lâm quân đang tuần trong biệt viện, lập tức hỏi:

- Hầu gia có trong nhà không?

Tiếu Mộc ngẩn ra, vội hỏi:

- Tướng quân, nửa canh giờ trước, phủ Quốc cữu phái người đến mời Hầu gia qua phủ rồi... Tướng quân không đi sao?

- Hầu gia đi phủ Quốc cữu phủ?

Hàn Mạc có chút giật mình.

- Đúng vậy.

Tiếu Mộc nhận thấy thần sắc Hàn Mạc có chút bất thường vội nói:

- Tướng quân có gì không ổn sao? Thuộc hạ đã phái không ít người đi theo hộ vệ cho Hầu gia, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Hàn Mạc gật đầu, nhưng dự cảm có chút kì lạ. Khánh đế mời ta, nhất định ta phải thương lượng với Xương Đức Hầu, thế mà ngay lúc này Xương Đức Hầu lại bị mời đến phủ Quốc cữu, trong chuyện này… nhất định có vấn đề!

- Bảo vệ tốt cho biệt viện.

Hàn Mạc cau mày, dặn dò một tiếng, trong khi Tiếu Mộc lộ rõ ánh mắt ngờ vực, thì hắn trở về biệt viện của mình, vào phòng trông thấy Hồng Tụ đã ngủ say. Tên hắc ám hộ vệ đứng bên cạnh, nhìn thấy Hàn Mạc lại gần, hắn định đứng dậy, Hàn Mạc khoát tay ra hiệu không cần, xong lại vào một căn phòng khác, thay một bộ đồ sạch sẽ, chuẩn bị vũ khí dược vật phòng thân, trang phục đi mưa, nón tre, mặc xong mới bước ra.

Ngay sau đó đem theo sáu tên Ngự Lâm Quân, tất cả xong xuôi, mới đến trước tiền viện, không nói nhiều lời, lệnh tên truyền tin dẫn đường, đoàn người lập tức rời khỏi biệt viện hoàng gia, đi gặp Khánh đế.

Mưa càng lúc càng lớn, trong cơn mưa mười mấy người cưỡi ngựa phi như bay, Hàn Mạc và ngự lâm quân đã chuẩn bị trước, còn bọn người truyền tin của Khánh quốc, trong cơn mưa lớn, cả bọn ướt sũng, áo giáp của bọn lính hộ vệ trong cung càng lúc càng nặng, còn áo choàng của tên truyền tin thì ướt sũng dính sát vào người, thê thảm vô cùng.

Băng qua mấy con đường, Hàn Mạc bỗng nhiên dừng ngựa, trông thấy Hàn Mạc dừng ngựa, bọn Ngự Lâm Quân đi theo y cũng thắng ngựa, bọn người người dẫn đường của Khánh quốc cảm giác Hàn Mạc dừng lại, chúng cũng thắng ngựa.

Tên truyền tin quay đầu ngựa, bộ dạng của hắn lúc này thê thảm vô cùng, ướt như chuột lột, nhưng vẫn cố cười quay lại, trong cơn mưa, hắn lớn tiếng hỏi:

- Hàn tướng quân, sao lại dừng ngựa?

Hàn Mạc tay trái cầm cương ngựa, tay phải chỉ vì phía trước. thản nhiên nói:

- Công công, ta nhớ là Khánh cung đi theo lối kia, không phải là con đường này, phải chăng ngươi nhớ nhầm rồi?

Tên truyền tin vội đáp:

- Hàn tướng quân, chúng ta không đi về Khánh cung!

Hàn Mạc cau mày, lạnh lùng nói:

- Không phải công công muốn dẫn ta đi gặp Hoàng đế của quý quốc sao? Không đi Khánh cung, vậy sẽ đi đâu?

Tên truyền tin dõng dạc nói:

- Hàn tướng quân, Thánh thượng đang đợi người ở nơi khác, dặn chúng tôi, chỉ cần đưa tướng quân đến đó, những chuyện khác, chúng tôi không cần nói.

- Không cần nói?

Hàn Mạc lạnh lùng cười nói:

- Hoàng đế triệu kiến ta, lại không ở Hoàng cung… Công công, các ngươi định giở trò gì?

Lúc này trời mưa tầm tã, sét đánh ầm ầm, tên truyền tin bị ngấm mưa co rút người lại, nhưng không thể không lớn tiếng nói:

- Hàn tướng quân, người đã xem qua thủ dụ cuả Thánh thượng, cho dù chúng ta có mười cái đầu, cũng không dám giả truyền Thánh chỉ, càng không dám lừa gạt Hàn tướng quân. Hàn tướng quân, chúng ta chỉ là nô tài, làm việc truyền tin, ngài cứ đi theo chúng ta, chúng ta không bao giờ dám hại tướng quân!

Hàn Mạc trông thấy vẻ mặt thảm thiết của hắn, cái gút mắc trong lòng hắn, thủ dụ đó quả thực là thật, điểm này Hàn Mạc có thể quả quyết, nhưng những chuyện bất thường trong đó, vẫn làm Hàn Mạc phải cảnh giác.

Gần lúc đi đột nhiên bị truyền triệu, ngay lúc Xương Đức Hầu lại bị quốc cữu mời, giờ đi gặp Khánh đế, nhưng lại không vào Khánh cung, nghi vấn trùng trùng, nhìn ánh mắt của Hàn Mạc, tất nhiên là cảm thấy cực kì kì lạ.

Cơn mưa ngớt được một lúc, nhìn thấy bộ mặt thảm thiết của tên truyền tin, Hàn Mạc nháy mắt ra hiệu cho hai tên Ngự Lâm Quân bên cạnh, hai tên Ngự Lâm Quân lập tức hiểu ý, đồng thời thúc ngựa tiến về trước, kẹp tên truyền tin vào giữa.

Tên truyền tin hiểu ý của Hàn Mạc, đó là khống chế y trước, ngược lại tên thái giám lại yên tâm hơn, Hàn Mạc đã phòng bị trước, tất nhiên là sẽ đi theo hắn.

Đoàn người lại lên đường, trước mặt Hàn Mạc là cơn mưa dữ dội, trong lòng cười thầm:

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu đối phương cố ý ra vẻ thần bí, thì ông đây cũng muốn xem coi cái hang cọp này thế nào, hổ con hung dữ ra sao!