Xương Đức Hầu Tào Ân đã định ra đường về, nên Hàn Mạc và Tống Thế Thanh cũng không tiện nhiều lời.
Khi Tống Thế Thanh đem lộ trình sẽ đi qua báo với Hồng Lư Tự nước Khánh, tất nước Khánh phải làm tốt nhiệm vụ bảo vệ và tiếp đón suốt đường đi.
Khi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, một ngày trước khi đi, Vân Thương Lan lại đến biệt viện hoàng gia, mời Hàn Mạc cùng uống trà.
Hàn Mạc biết ngay y đến đây không đơn giản chỉ là để uống trà, sứ đoàn nước Yến sắp rời khỏi, nghĩ chắc Vân Thương Lan có chuyện gì muốn nói với mình đây.
Hai người dừng chân tại một quán rượu bình dân trong khu vực cảnh giới, chưởng quầy trong quán là người quen biết Vân Thương Lan, đường đường là Tổng chế sứ Cảnh Bị Doanh của thành Thượng Kinh quang lâm quán rượu nhỏ, thế nên chưởng quầy vô cùng xúc động, hết lòng phục vụ bố trí chỗ ngồi, dọn rượu thịt ra, rồi mới lùi xuống, tiện tay khép cánh cửa lại.
Nhìn cặp chân mày của Vân Thương Lan hình như có chút mệt mỏi.
Hàn Mạc có thể hiểu được, từ lúc Vân Thương Lan bắt đầu đi sứ nước Yến, mãi cho đến nay, lúc nào tinh thần cũng căng thẳng, có thể là vì không nghỉ ngơi đàng hoàng, nên sắc thái mệt mỏi, cũng là chuyện bình thường.
Vân Thương Lan đích tay châm rượu, không nói một lời, nâng chén cung kính. Hàn Mạc cũng nâng chén lên, cả hai một hơi uống cạn.
- Ở nước Yến, Thương Lan và Hàn huynh nhâm qua trà, uống qua rượu, đến nước Khánh, Vân Thương Lan càng không thể thất lễ. Vân Thương Lan nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Có điều ở nước Khánh làm Hàn huynh kinh sợ, tại đây Thương Lan xin được lấy rượu nhạt nhận lỗi.
Nói xong, Vân Thương Lan lại rót đầy rượu vào chén, tự mình nâng chén uống cạn.
Hàn Mạc thấy Vân Thương Lan như đang có một bầu tâm sự, nhưng trước sau vẫn không dám hỏi thăm, lại cười nói:
- Vân huynh khách sáo rồi.
Vân Thương Lan chăm chú nhìn Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:
- Cũng may… Hàn huynh đã trừ khử hung thủ, giờ rời khỏi cũng không còn gì tiếc nuối!
Hàn Mạc ung dung cười nói:
- Lời của Vân huynh, Hàn Mạc có chút không hiểu!
- Hàn huynh đừng quá đa nghi.
Vân Thươn Lan bình tĩnh nói:
- Hôm nay uống rượu tại đây, chỉ mời bằng tư cách cá nhân, tất cả lời nói việc làm đều không liên quan. Chỉ là Thương Lan là có chút hiếu thắng, nói thẳng ra là không muốn Hàn huynh xem Thương Lan là hạng người vô dụng mà thôi.
Hàn Mạc cười ha ha nói : - Vân huynh nói vậy là sai rồi. Trong lòng Hàn Mạc Vân huynh hiện nay chính là nhân tài trẻ tuổi nhất nhì Khánh quốc, sau này nhất định sẽ là nhân tài trụ cột của Khánh quốc!
Vân Thương Lan mỉm cười nói:
- Thật ra trong lòng Thương Lan, Hàn huynh sau này cũng là nhân tài trụ cột của Yến quốc!
- Quá khen quá khen!
- Khiêm tốn khiêm tốn!
Hai người nhìn nhau cùng cười, Thương Vân Lan nhẹ giọng nói:
- Hàn huynh làm việc sạch sẽ gọn gàng, thần không biết quỷ không hay, Thương Lan tự hỏi bản thân cũng không đến nỗi, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào. . . Người ta nói thuật hắc ám Tây Hoa Thính nước Yến mạnh hơn Cẩm Y Vệ nước Khánh, Vân Thương Lan từ trước nay vẫn không phục, nhưng bây giờ đã tin phần nào rồi. -
Hàn Mạc mỉm cười không nói, chỉ cầm bầu rượu lên châm rượu cho mình và Thương Vân Lan.
- Chỉ có điều. . .
Vân Thương Lan nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Sau khi vị thiên sư đó mất tích, Tề Thiên Quan không có chút động tĩnh, trong cung cũng không còn bàn tán, điểm này làm trong lòng Thương Lan nghi ngờ đã lâu. . . !
Hàn Mạc cười ha ha nói: - Cóc ba chân không dễ tìm, nhưng tìm người hai chân như Thiên Sư thì không khó. . . Có thể trong cung căn bản không để ý đến việc mất tích của Thiên Sư, bởi vì bất cứ lúc nào họ cũng có thể tìm được đạo sĩ giỏi hơn. . . !
Hắn nâng chén rượu lên, mân mê hồi lâu không uống, khoan thai nói:
- Hoặc là viên Thiên Sư đó không quen cuộc sống trong đạo quán, âm thầm rời khỏi, đây cũng không phải là chuyện không thể. Vân huynh bận rộn quân vụ, huynh tự nhìn mình đi, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, huynh đừng quá lo lắng những chuyện vụn vặt như vậy. . . Để tránh chưa già đã yếu, thì thật là một tổn thất to lớn của Khánh quốc!
Vân Thương Lan gượng cười:
- Không ngờ trong lúc điêu đứng mà Hàn huynh vẫn có thể nói được những lời như vậy.
Ngừng một lúc mói hỏi tiếp:
- Nghe nói ngày mai đoàn sứ nước huynh khởi hành, lại phải theo tuyến Tây về Yến quốc sao?
Hàn Mạc gật đầu đáp:
- Việc này do Hầu gia quyết định.
Vân Thương Lan hỏi thêm:
- Sao không chọn Đông lộ cho an toàn mà lại chọn Tây lộ?
- An toàn?
Hàn Mạc cười lắc đầu nói:
- Hàn Mạc lại không nghĩ Đông lộ an toàn. . . Lần trước trên đường đi, công chúa bị hành thích, đến nay vẫn chưa tìm được thủ phạm thật sự, sao có thể nói là an toàn được?
Trong mắtVân Thương Lan hiện rõ vẻ giận dữ nói:
- Nói đến chuyện này hình như Hàn huynh còn một gì đó chưa nói với Thương Lan. . . Về chuyện An Quân Sứ Tần Tư, hình như đã bị Hàn huynh giao cho Quốc cữu.
- Quốc cữu từng nói có thể giúp chúng ta tìm ra hung thủ, với lại Tần Tư dù gì cũng là người Khánh quốc các ngươi, vì hai nước giao hảo, thế nào cũng phải giao hắn ra.
Hàn Mạc bình tĩnh đáp:
- Giao cho huynh hay giao cho Quốc cữu, đối với nước Yến ta đều không khác biệt. . . Chuyện nội bộ của nước Khánh các người, người nước Yến ta không có tư cách xen vào.
Vân Thương Lan đang cau mày, bỗng nhiên khoan khoái cười nói:
- Là Thương Lan thất lễ!
- Người nước Khánh hiểu lễ nghĩa, ta thấy rõ điều đó ở nơi huynh.
Hàn Mạc cười ha ha nói tiếp:
- Chọn Tây lộ, có lẽ là lúc nào đó muốn đi quận Nam Dương an ủi bá tánh đang phải di dân, hoặc muốn xem cách bố trận của Thánh tướng, ai mà biết được? Chỉ có điều. . . trong lòng Hàn Mạc muốn xem Thánh tướng bố trận thế nào, dù gì cũng là nhất đại danh tướng, nếu như có thể học hỏi đôi chút, đi chuyến này cũng không uổng công!
Vân Thương Lan cười nói:
- Ngày trước Hàn huynh không đao gươm đột phá vòng vây, đã danh chấn thiên hạ, nếu sau này lại lập chiến tích, có lẽ sẽ được liệt vào hàng danh tướng.
- Danh tướng?
Hàn Mạc lắc đầu:
- Vân huynh lại đùa rồi.
Ngừng một lúc, pha chút hứng thú hỏi:
- Nghe nói Thập phương danh tướng đều từ quý quốc chọn ra, Vân huynh có biết cụ thể thế nào không?
- Thập phương danh tướng. . . là chuyện chín năm trước mới định ra.
Vân Thương Lan thản nhiên cười nói:
- Trước đây thành Thượng Kinh từng có một nơi tên là Thiên Cơ Các. Ở đó có một trưởng lão kiến thức uyên bác, biết trước thiên cơ, rất có tiếng tăm. Lão thông thuộc binh thư, thích đàm luận binh pháp. Lúc bấy giờ, lập ra một quy tắc, kẻ nào bước vào Thiên Cơ Các mà đấu khẩu binh pháp hơn lão, thì liền được 50 lạng hoàng kim!
- Có ai thắng lão không?
- Không có!
Vân Thương Lan khẳng định:
- Khẩu chiến binh pháp, không ai có thể thắng lão ta. Cũng là vì thế, lão ta mới đủ tư cách bình luận danh tướng trong thiên hạ!
Hàn Mạc cười nói:
- Nhân vật như vậy, tất nhiên là có tư cách rồi. Chỉ có điều, lão ta lợi hại như vậy, nước Khánh các ngươi sao không lập lão ta làm tướng?
- Vị trưởng giả này xuất hiện rất đột ngột.
Vân Thương Lan thở dài:
- Lúc lão ta xuất hiện ở thành Thượng Kinh thì đã là lão già 80 tuổi, tuổi tác đã cao, lại nghe nói hắn mắc phải bệnh lạ, không thể gặp ánh sáng, đồn rằng chỉ cần gặp phải ánh sáng thì sẽ kiệt sức. . . Đây quả là chuyện vô cùng lạ, đến nay ta cũng không biết thực giả ra sao!
Hàn Mạc hiểu biết y thuật, tất nhiên biết ngay đây là một căn bệnh, gật đầu nói:
- Thiết nghĩ không phải là giả.
- Bất kể thật giả, một lão nhân hơn tám mươi tuổi, thân thể yếu đuối, mời y ra làm quan, chỉ e là không thể.
Vân Thương Lan mỉm cười nói:
- Hơn nữa cho đến nay, cũng không ai biết Thiên Cơ trưởng lão từ đâu đến, đột nhiên xuất hiện Thiên Cơ Các .
- Thập phương danh tướng là do lão bình ra sao?
- Thực ra trước khi có Thập phương danh tướng, thiên hạ đã có Ngũ phương danh tướng.
Vân Thương Lan nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn, rồi tự châm đầy chén rượu, chậm rãi nói:
- Tất nhiên bao gồm Thánh tướng, ngoài ra, phương đông có Hổ Tiêu Hoài Ngọc, Nam Sơn kim tỏa Tư Mã Kình Thiên, Thương Lang Tây Địa Đỗ Vô Phong, còn một vị là Nam Xà Bố Tốc Cam của Phong quốc, trước khi bình ra Thập phương danh tướng thì danh tiếng của năm vị này đã vang khắp thiên hạ.
Hàn Mạc vuốt cằm, hỏi:
- Ngũ phương danh tướng, sao lại đổi thành Thập phương danh tướng?
Vân Thương Lan cười kỳ quặc, nói:
- Có lẽ vị trưởng giả đi tìm cái gọi là thập toàn thập mỹ, hay là vì trời đất có thập phương nhưng lại gọi là ngũ phương, có những chuyện không nói rõ được!
Dừng một chút, mới nói: - Thế nên 9 năm trước, tại Thiên Cơ Các, Thiên Cơ trưởng giả mời đến mười người khách, đặt ra Thập phương danh tướng. . . bao gồm cả Thánh tướng!
Hàn Mạc ồ một tiếng, đối với việc này hắn vô cùng hứng thú, chăm chú lắng nghe.
- Nghe nói lúc đó những người này bàn luận hai ngày hai đêm ở Thiên Cơ Các, cuối cùng lại bình ra năm vị danh tướng.
Vân Lan thở dài nói:
- Những người này tuy là đưa ra cách nói Thập phương danh tướng, nhưng lại không công bố với thiên hạ năm người còn lại là ai . Chỉ là có một người trong số đó từng nhắc đến, năm người mới chọn này, không phải là tướng lĩnh triều đình, mà là năm người tài giỏi trong giới võ đạo. . . Nói cách khác, năm vị trong triều chính là thống quân danh tướng, còn năm vị ngoại triều có thể gọi là võ đạo danh tướng.
- Thì ra là thế!
Hàn Mạc như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ .
Vân Thương Lan nghiêm nghị nói:
- Chỉ là Thập phương danh tướng, dù trong triều hay ngoài triều thì đều siêu phàm hơn người, đạt đến đỉnh cao võ thuật. Năm đó Thánh tướng được liệt vào hàng Ngũ phương danh tướng, một là vì Thánh tướng biết cách điều binh, một nguyên nhân khác, là bởi vì võ đạo phi phàm của Thánh tướng.
Nói đến đây Vân Thương Lan thở dài nói:
- Cái tên Thập phương danh tướngbắt đầu từ Khánh quốc, sau mới truyền khắp thiên hạ. Năm vị tướng trong triều ắt được mọi người biết đến, nhưng còn không ai biết được tướng rốt cuộc năm vị võ đạo danh tướng gồm những ai. Tương truyền lúc đầu khi Thiên Cơ trưởng giả chọn ra Thập phương danh tướng đã giao ước không được tiết lộ danh tánh của năm vị võ đạo danh tướng. Chỉ là... Tuy không nói ra danh tánh của những người này, nhưng có vài người trong đó lại vô ý để lộ tin tức, người đời cũng đều biết, trong năm vị võ đạo danh tướng, còn có cả nữ nhân!
Nói đến đây, Vân Thương Lan cười nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Sau lần bình chọn đó, Thiên Cơ trương giã không đến ba ngày đã tạ thế, còn mười người tham gia bình chọn, đều là những người giữ lời hứa, tuy thường xuyên bị chất vấn, vẫn không tiết lộ một lời. Người ta chỉ đoán mò từ những lời nói vô tình của họ. . . trước lúc lâm chung Thiên Cơ trưởng giả vẫn còn trêu đùa người đời...
- Lão già xảo quyệt. Nghe đến đây rốt cuộc Hàn Mạc cũng phải bật cười.
Hoá ra kẻ xướng ra Thập phương danh tướng, lại là Thiên cơ trưởng giả, một kẻ lai lịch bất minh, tuy lão đã quy tiên, nhưng vẫn để lại một câu đố lớn cho người đời.