Vân Thương Lan nhìn Thương Chung Ly, dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trên gương mặt anh tuấn kia, một mặt nghiêm nghị, nhưng y cũng không lập tức nói ra mà là nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng chắp tay nói:
- Đệ tử xin nghe theo dặn dò của sư phụ.
Thương Chung Ly dừng ánh mắt ở Vân Thương Lan, chậm rãi nói:
- Ngươi đã đoán được lão phu muốn ngươi làm cái gì rồi phải không? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vân Thương Lan không nói gì.
- Việc này quan hệ trọng đại, chính là bất đắc dĩ mà làm thôi.
Thương Chung Ly than khẽ một tiếng:
- Nếu thật sự đã làm rồi, chỉ sợ phải chịu đựng bị nguyền rủa sau lưng, càng có khả năng… gây họa cho cả gia tộc Vân thị của ngươi. Lão phu không ép ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ kỹ một phen, sau đó hãy trả lời lão phu.
Khóe mắt Vân Thương Lan giật lên, lại nhắm mắt lại, cơ thịt trên mặt hơi hơi co giật, lần này y trầm ngâm một thời gian lâu, cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng kia mở ra, nắm tay lại, hoành cách ở trước ngực, gằn từng chữ một:
- Tất cả vì… Khánh quốc!
Thương Chung Ly đột nhiên cười rộ lên, thanh âm pha chút tang thương, nhưng vô cùng vui sướng, nói:
- Lão phu đúng là vẫn còn không nhìn lầm người.
Lập tức trầm giọng nói:
- Người đâu!
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền tiến vào một người, trong tay không ngờ đang cầm một chậu đồng, trên chậu còn được che bởi một tấm tơ tằm màu vàng, nhất thời không thể thấy rõ là trên chậu để thứ gì. Người đó bưng chậu đồng bước vào trong phòng, đứng bên cạnh Thương Chung Ly. Thương Chung Ly hướng về Vân Thương Lan nói:
- Giở hoàng quyên lên!
Vân Thương Lan hơi có chút nghi hoặc, hoài nghi mà nhìn cái chậu đồng kia, nghe Thương Chung Ly phân phó, do dự một lát, cuối cùng tiến lên phía trước, giở tấm hoàng quyên lên, lúc nhìn thấy đồ vật để trong chậu đồng, chỉ "a" lên một tiếng, hiện vẻ kinh ngạc dị thường.
Phía trên chậu đồng bày 2 đồ vật, một món là loan đao màu vàng, lớn hơn một chút so với dao găm, độ cong gấp khúc, lại giống như tiểu loan đao của người Bắc man ở cực bắc vậy. Tuy nhiên thân đao kim quang lóng lánh, hoàn toàn là lấy vàng mà tạo thành. Trên vỏ đao bằng vàng ròng lại có khắc một con kim long đang giương nanh múa vuốt.
Một món đồ khác, còn lại Hắc thiết lệnh bài, nhìn sơ qua cũng không thể nào thấy được. Thương Chung Ly hỏi:
- Hai món đồ này mặc dù ngươi chưa từng thấy, nhưng mà… chắc là đã có nghe qua.
- Là…
Vân Thương Lan hít sâu một hơi:
- Kim đao miễn tử, lệnh bài của Đại tướng quân.
Thương Chung Ly thở dài:
- Ân sủng của Hoàng tộc đối với Thương gia ta. Kim bài miễn tử này là khi gia phụ ta còn sống đã được tiên hoàng tiền bối ban tặng. Nắm giữ kim đao này thì đó là phạm phải tội tày trời cũng được miễn tội chết.
- Đúng vậy!
Vân Thương Lan gật đầu nói:
- Chuyện này đồ đệ đã từng nghe qua từ lâu, là do tiên hoàng đời trước khen ngợi gia tộc Thánh tướng đã vì Đại Khánh ta mà lập được chiến công hiển hách.
Thương Chung Ly vuốt cằm nói:
- Không sai!
Dừng một chút, khẽ thở dài:
- Nếu không có Ngụy quân xâm lấn, việc này lão phu cũng sẽ không cho ngươi đi làm, càng không muốn người chịu chửi bới sau lưng thay lão phu. Nhưng mà… vì Thánh thượng, vì Đại Khánh, chuyện này chung quy vẫn phải có người đi làm. Lão phu đã không có thời gian rồi, chỉ có thể giao cho ngươi thôi. Ngươi…không trách lão phu chứ?
- Có thể chia sẻ nỗi lo cho sư phụ, có thể cống hiến cho Đại Khánh, Thương Lan không oán không hối hận.
Vân Thương Lan bình tĩnh nói.
- Tốt lắm!
Thương Chung Ly cuối cùng nói rõ ràng:
- Kim đao miễn tử hôm nay lão phu liền ban cho ngươi, có nó bên người, ngày sau nếu như có xảy ra tình huống gì ngươi có thể dùng tới.
Rồi chỉ vào kim bài Đại tướng quân nói:
- Lệnh bài này, ngươi cũng nên biết, hổ phù của thống lĩnh đại tướng quân và lệnh bài đều có thể điều động binh mã. Hổ phù lão phu sẽ giữ lại trên người, lệnh bài đại tướng quân, ngươi cứ giữ lấy trước. nếu như sau này có biến, dựa vào lệnh bài đại tướng quân, ngươi có thể điều động biên quân và quân phòng thủ ở các châu quận địa phương.
Vân Thương Lan kinh hãi nói:
- Sư phụ, người… đây là…
Thương Chung Ly nghiêm nghị nói:
- Ngươi nghe lão phu nói hết đã.
Ngừng lại một chút mới nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể lão phu ở tiền tuyến như thế nào, ngươi đều phải trấn thủ gắt gao thành Thượng Kinh, bảo vệ sự an nguy của Thánh thượng. Lão phu trận chiến này, cầm chắc phần thắng là không nghi ngờ gì nữa. nhưng mà… thế sự vô thường, binh gia càng không phải thế chắc chắn, cho nên có một số chuyện, lão phu không thể không giao cho ngươi đi làm được
Ánh mắt lão như điện, chậm rãi nói:
- Nếu như lão phu ở tiền phương có chuyện, kẻ gian trong triều nhất định làm loạn, đến lúc đó, chuyện đầu tiên là ngươi phải ổn định lại thành Thượng Kinh, không tiếc lấy máu chảy mà khôi phục triều đình ổn định, không cần phải e dè. Nếu sợ Thánh thượng bị mê hoặc mà ra mặt can thiệp, ngươi… cũng không cần để ý.
Vẻ mặt Vân Thương Lan nghiêm nghị, lẳng lặng nghe.
- Trận chiến này, lão phu dù chưa chắc có thể tiêu diệt toàn bộ Ngụy quân, nhưng nhất định sẽ khiến bọn chúng chịu một đả kích vô cùng thê thảm.
Thương Chung Ly thấp giọng nói:
- Theo lão phu dự đoán, trận này thắng lợi khó liệu được, nhưng mà kinh qua trận chiến này, Đại Khánh ta và Ngụy quốc nhất định bị suy yếu về quốc lực và quân lực. Điều mà lão phu lo lắng nhất chính là Yến quốc sẽ ở sau trận chiến này mà hành động. Cho nên… nếu như lão phu chết, trước mắt, ngươi phải nhớ. Nếu như Ngụy quân lui binh, sau trận chiến người của Yến quốc có động thái gì, như vậy…ngươi có thể liên minh với Ngụy để ứng phó cho Khánh quốc, ngàn vạn lần không được để lâm vào thế cô lập, bị Yến quốc chia tách ra mà nuốt…
Nói tới đây, trong hai con ngươi tràn đầy ánh sáng lạnh lùng, thì thào tự nói:
- Tiêu Hoài Ngọc, con hổ của phương Đông vẫn đang chờ đợi cơ hội đó!
Vân Thương Lan lập tức nói:
- Sư phụ, trận chiến này, Khánh quốc ta tất thắng.
Thương Chung Ly cười nói:
- Đây cũng là tất cả kỳ vọng của lão phu, những lời nói trước, đều là tính toán xấu nhất trong lòng lão phu, chưa chắc sẽ đi tới một bước đó.
Nâng tay lên nói:
- Hai món đồ này, ngươi cứ nhận hết đi.
Vân Thương Lan cau mày, nhất thời không dám nhận. Y biết trọng lượng khác nhau của hai đồ vật này, trên một góc độ nào đó mà nói, Thương Chung Ly đây chính là trao quyền, vị danh tướng này đã chuẩn bị cho tinh huống xấu nhất rồi. Lão chỉ nghĩ ở chiến trường trước mắt, đem sự tình phía sau phó thác cho một người có năng lực đáng tin cậy.
Nhưng Vân Thương Lan cũng hiểu rằng, quyền thế có nhiều bao nhiêu thì trọng trách cũng nặng bấy nhiêu. Hai món đồ này xem ra rất bình thường nhưng lại đại biểu cho quyền thế cực kỳ lớn là trọng trách rất nặng. Vân Thương Lan không thể tự mình xác định có thể đảm đương trọng trách này tốt hay không. Y cũng biết là lúc mình nhận hai món đồ này thì phải làm tốt sự chuẩn bị để phải trả một cái giá thật lớn.
Thương Chung Ly chỉ là lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mắt. Trong lòng lão tướng cũng vô cùng rõ ràng, trọng trách này quả thật là quá nặng, lão cũng không thể xác định người thanh niên này có đủ năng lực gánh vác hay không, nhưng mà ở trong tình thế hiện nay cũng chỉ có người thanh niên trước mắt này là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Một già một trẻ đều không nói gì, trong phòng đúng là cực kỳ yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Vân Thương Lan mới hít sâu một hơi, trân trọng quỳ rạp xuống trước mặt Thương Chung Ly, cung kính nói:
- Đệ tử tạ ơn ân sâu của sư phụ, đệ tử thề nguyện sống chết đền đáp Khánh quốc, vì Khánh quốc, dù tan xương nát thịt cũng không hề oán hận.
Y cung kính tiếp nhận bộ giả chậu đồng có Kim đao miễn tử và Lệnh bài đại tướng quân. Thương Chung Ly cười ha hả, hai chân ông ta còn ở trong thùng nước, lúc này cho tới chân cũng không lau khô sạch sẽ, mà là đem hai cái đùi lấy từ trong thùng nước ra, đi chân trần trên mặt đất, tiến lên đỡ Vân Thương Lan dậy, nhìn tên đệ tử của chính mình, thở dài:
- Làm khó cho ngươi rồi!
…
…
Lúc Hàn Mạc và Tào Ân từ hoàng cung trở về biệt viện của hoàng gia thì đã là lúc nửa đêm. Trong hoàng gia biệt viện, đèn đuốc sáng trưng, nơi đâu cũng giăng đèn kết hoa, quan viên Lễ bộ cùng với bọn cung nữ, thái giám lúc này đều bận rộn với đống của hồi môn.
Đại hôn của hoàng tộc, đương nhiên là không giống bình thường.
"Yến công chúa" lúc này đã có một bang cung nữ hầu hạ, có quan viên Lễ bộ đi theo giám sát, bắt đầu ăn mặc, trang điểm, biên kế, miêu mi, điểm má hồng, đánh phấn mặt, ngậm xuân hồng cho Tử nhi, dù là giống nhau cũng không thể qua loa được, còn có trang sức phục sức đều có quy định nghiêm khắc, không được sai lầm.
Đang ở nước Khánh, kết hôn với Thái tử Khánh quốc thì có một chút lễ nghi cũng phải theo truyền thống của nước Khánh mà làm. Phía bên bộ Lễ nước Yến là vì bộ mặt của Yến quốc, cũng đã từng nhiều lần giao thiệp với bên nước Khánh, ở một số phương diện thì sẽ giữ truyền thống của Yến quốc. Dù sao đây là một đại hôn Yến-Khánh, cho nên trong đó không chỉ có trình tự lễ nghi của nước Khánh mà còn một chút chi tiết truyền thống của nước Yến nữa.
Quan viên lo liệu hai bên, cũng chính là nghiên cứu về phương diện này hết mấy ngày, cụ thể đến từng chi tiết, đều có một hiệp định nghiêm khắc. Cho nên ngay từ đầu, bên cạnh Tử nhi phải có quan viên Lễ bộ đi theo, giám sát các trình tự lễ nghi tiếp theo.