TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 671: Lòng Danh tướng

Thương Chung Ly vuốt râu nói:

- Thương Lan, theo ý kiến của ngươi thì hai nước đánh nhau là đánh cái gì?

Vân Thương Lan trầm ngâm một lúc mới nói:

- Sức mạnh quốc gia.

Trong mắt Thương Chung Ly hiện lên vẻ tán thưởng, lại cười nói:

- Không sai! Hai nước giao binh, tinh binh dũng tướng đều không phải là điểm chủ yếu, chiến lược chiến thuật cũng không phải là thứ đầu tiên, điểm trọng yếu đích thực, đó là sức mạnh quốc gia. Nói đến thực lực của một quốc gia cái cuối cùng chính là thuế ruộng đất, không có thuế ruộng đất, cho là chủ tướng có năng lực đi nữa, binh lính ăn không được no, vậy thì đi đánh trận không thể thắng được.

Vân Thương Lan khẽ gật đầu, nói:

- Mấy năm nay, Thánh thượng đem rất nhiều ruộng đất ban cho bộ tộc bên Hoàng hậu. Quốc khố hàng năm phải thu tiền thuế ít đi hai phần ba… Quan lại địa phương tham ô thành phong trào, hơn nữa phía đông bắc năm nay gặp tai họa. Cao Dương, Trung Sơn, Dương Bình ba quận hoa màu mất mùa nặng nề, sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, chỉ sợ…

Nói tới đây, dường như y hiểu ra cái gì đó, ánh mắt sáng lên.

Thương Chung Ly hiển nhiên cũng nhìn ra Vân Thương Lan hiểu ra cái gì đó, lại cười nói:

- Thằng nhỏ nhà ngươi, cũng rất có năng lực đó.

- Thánh tướng muốn bày binh bố trận ở Long Sơn, ngăn cản Ngụy quân, là vì… vụ thu hoạch cốc mạch sắp tới?

Vân Thương Lan bừng tỉnh ngộ ra. Thương Chung Ly gật đầu nói:

- Tuy nói là lão phu đã tạo áp lực cho hộ Bộ, gạt bỏ không ít mẫu ruộng qua hướng quận Nam Dương, nhưng… Ngụy quân tiến công lần này, chắc chắn sẽ không dễ dàng lui binh. Đúng như ngươi vừa nói, quân tiên phong của chúng đang mạnh. Quân ta mới ở giai đoạn bắt đầu, tuyệt đối không thể cùng bọn chúng trực tiếp giao chiến được. Cho nên lão phu đã sớm sai người xây dựng một công sự phòng ngự ở Long Sơn.

Vân Thương Lan thở dài:

- Thánh tướng anh minh. Mấy tháng trước, Thánh tướng đã chỉ định một số lượng lớn tay sai từ công bộ đi về hướng Nam Dương, thuộc hạ còn tưởng rằng muốn gia cố cửa Nam Dương và công sự phòng ngự Uyển Thành. Hóa ra Thánh tướng đã sớm chuẩn bị bố trí xong phòng tuyến thứ hai.

Thương Chung Ly cười nói:

- Phía sau Long Sơn, chính là vùng đất bằng phẳng của đồng bằng Nam Dương. Thời điểm thu hoạch vụ thu sắp tới rồi… Quận Nam Dương là quận phì nhiêu nhất của Đại Khánh ta, cũng là kho lúa lớn nhất của Đại Khánh ta, năm nay quận Nam Dương lượng mưa dồi dào, đúng là năm thu hoạch được mùa. Lão phu đã lệnh cho hộ Bộ hạch toán rồi, nếu như thu hồi toàn bộ số cốc mạch của quận Nam Dương lại, mấy trăm vạn thạch lương thực vẫn có, đủ để đáp ứng tất cả nhu cầu cho quân dân Uyển Thành trong một hai năm.

Vân Thương Lan thấy khó hiểu, vội hỏi:

- Thánh tướng, quân dân quận Nam Dương cộng thêm mấy trăm vạn bên trong… chừng này lương thực sao có thể đủ được?

Thương Chung Ly xua tay nói:

- Di chuyển.

- Di chuyển?

Vân Thương Lan giật mình kinh hãi.

- Lần này lão phu muốn tranh tài cao thấp với quân Ngụy ở quận Nam Dương. Quận Nam Dương là chiến trường chính của trận chiến này.

Thương Chung Ly thở dài nói:

- Việc đao binh tương tranh, là họa cho lê dân… Lão phu đã thỉnh ý chỉ của Thánh thượng rồi, đã bắt đầu đem bách tính của quận Nam Dương tạm thời di chuyển tới những châu quận lân cận. Tất cả số lương thực thu hoạch được ở quận Nam Dương sẽ không đưa về quốc khố, mà đều bổ sung vào quân lương. Về phần những thiên dân kia sẽ do địa phương tại quận đó và triều đình cung cấp lương thực.

Vân Thương Lan nhíu mày nói:

- Thánh tướng, kho lúa lớn nhất của Đại Khánh ta là quận Nam Dương, các quận lân cận tuy rằng có sản xuất lương thực, nhưng mà lại lấy việc nuôi tằm là chính. Lương thực thu hoạch có hạn, chỉ đủ cho số nhân khẩu trong quận dùng mà thôi. Nếu như gặp năm mất mùa thì còn phải điều thêm lương thực từ quận Nam Dương qua bổ sung… Giờ đột nhiên tăng thêm cả triệu miệng ăn lâu dài như thế này thì bọn họ sao có thể chịu đựng được?

Thương Chung Ly nhắm mắt lại, trong một lúc không nói gì, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói:

- Đây là thời kỳ chiến tranh, muốn tất cả mọi người đều được sống tốt thì đó là điều không thể được.

Vân Thương Lan một hồi tâm lạnh.

Trong đầu y đã hiện ra một loạt hình ảnh cực kỳ bi thảm. Vô số bách tính quận Nam Dương, mang theo gia đình chuyển đến sống ở các quận lân cận. Di chuyển một số lượng lớn người trong một thời gian ngắn nhất định sẽ nảy sinh vô số chuyện khổ cực. Cho dù tới châu quận lân cận, những bách tính này cũng chỉ có thể là dân tị nạn.

Chính nước Khánh, khi biết quân Ngụy cố ý tiến công Khánh Quốc, Thương Chung Ly đã bắt tay vào chuẩn bị ứng phó. Ngoại trừ tiến thêm một bước là gia cố công sự phòng ngự ở cửa Nam Dương và Uyển Thành. Việc cần kíp nhất đó là yêu cầu hộ Bộ trù bị vật tư chiến lược, ngoại trừ vũ khí trang bị thì quan trọng nhất chính là lương thảo.

Quyền thế của Thương Chung Ly ở Khánh quốc đương nhiên là không ở dưới Khánh hậu. Huống chi sự tình liên quan đến sự tồn vong của đất nước, hộ Bộ đương nhiên sẽ gia tăng điều động lương thảo vận chuyển hướng về phía Nam Dương và Uyển Thành.

Nơi đứng mũi chịu sào đương nhiên là châu quận lân cận quận Nam Dương. Hai quận Võ Bình, Võ Quan vốn không phải là châu quận sản xuất lương thực, nhưng vì cung cấp quân lương cho tiền phương, cũng chỉ có thể từ khoản lương thực vốn đã ít ỏi mà điều động lương thực đi tiền tuyến.

Lúc có chiến sự, Thương Chung Ly chính là người mà lời nói có uy quyền nhất, cũng có thể nói là người có quyền nắm giữ sinh tử. Nếu như có quan viên không đáng phối hợp, chỉ cần Thương Chung Ly ở trước mặt Khánh đế nói một câu, thì việc cách chức là còn nhẹ, nặng gấp mười lần thì là chém đầu thị uy.

Việc điều động lương thảo từ các châu quận lân cận, vốn đã không nhiều, lương thảo cho bách tính của bổn quận đều trở thành vấn đề. Lúc này bách tính quận Nam Dương di chuyển đi đột nhiên nhập vào, tất yếu sẽ gia tăng gánh nặng cho hai quận. Cái thời điểm tăng nhanh chút ít đó Vân Thương Lan có thể dự kiến được, đến lúc đó chắc chắn sẽ có vô số bách tính chết trong đói khát.

Thương Chung Ly trên danh nghĩa là di chuyển dân chúng, tránh khỏi bị kỵ binh của Ngụy quân đạp lên. Nhưng mục đích căn bản chính là giảm đi một lượng đáng kể đường tiêu hao lương thảo, do đó sẽ dư ra phần lớn lương thảo để đảm bảo cho hậu cần của quân Khánh. Vì thế mà có đủ sức mạnh cùng với quân Ngụy ở quận Nam Dương tranh đấu.

Vân Thương Lan tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Thương Chung Ly làm như vậy là sai lầm. Chiêu ấy của Thương Chung Ly đó là kiên ích thanh dã, là đã làm tốt việc chuẩn bị cho cái chết của Ngụy quân. Hơn nữa ở một góc độ nào đó mà nói, một khi dân chúng ở lại quận Nam Dương, chẳng những sẽ bị kỵ binh của Ngụy quân tùy ý giẫm đạp mà còn có khả năng cản trở ý chí liều chết một lòng của quân Khánh.

- Quân Ngụy bề ngoài là 400 ngàn đại quân công Khánh, nhưng quân có thể đánh được, không quá 10 vạn có dư mà thôi.

Thương Chung Ly thần sắc bắt đầu ngưng trọng:

- Kỵ binh 8 vạn, bộ binh 5 vạn, binh lực vào khoảng trên dưới 13 vạn người. Nhưng 13 vạn người này cũng là Ngụy quốc tích lũy trong nhiều năm qua mới có được quân đội hùng mạnh. Chính diện giao phong… quân Khánh ta thật khó mà ngăn cản.

Vân Thương Lan khẽ vuốt cằm. Y biết rõ, những lời này Thương Chung Ly cũng sẽ chỉ nói với y mà thôi. Nước Khánh mặc dù có tuyệt thế danh tướng Thương Chung Ly như vậy, nhưng toàn bộ chính thể tập tục của nước Khánh cũng là trọng văn khinh võ. Tuy nói Thương Chung Ly trước nay chưa từng lơi lỏng trong việc thao luyện, nhưng chung quy lão cũng là người trần mắt thịt, tinh lực có hạn, còn phải đối phó với phe phái của Hậu đảng trong triều, với quân đội phía trên luôn không thể tập trung tất cả tinh lực được. Nguyên nhân như thế, vốn là vì người Khánh trọng văn khinh võ, nên sức chiến đấu cũng không mạnh.

Nước Ngụy lại là thượng võ khinh văn, quân nhân có địa vị cực cao. Hơn nữa từ trên xuống dưới, tập võ trở thành phong trào, các châu huyện thường xuyên tổ chức đại hội biểu diễn võ nghệ, từ trong đó mà tuyển dụng người dũng mãnh đầu quân phục vụ, mà quân nhân nước Ngụy bổng lộc cũng cực kỳ cao.

Điều này đã tạo thành thói quen tập võ từ nhỏ của nam giới ở nước Ngụy quốc. Lớn thì huyện phủ, nhỏ thì là thị trấn, đều sẽ có bộ phận chuyên biệt bồi dưỡng nam tử Ngụy quốc tiến hành rèn luyện thân thể và huấn luyện chiến đấu. Nam tử Ngụy quốc, bắt đầu từ bốn năm tuổi, là phải bắt đầu thần luyện, khí lực khỏe mạnh. Người dân của một quốc gia thượng võ như vậy, tuy rằng thực lực kinh tế yếu kém, nhưng sức chiến đấu lại là kinh khủng.

3 nước Trung Nguyên, luận bàn về năng lực tác chiến của từng đội quân, quân Ngụy đứng đầu mà không hề nghi ngờ gì. Nước Yến thứ hai. Người Khánh thượng văn đó là binh yếu nhất.

- Quân Ngụy lấy kỵ binh làm chủ, sở trường chính là chiến đấu trên bình nguyên.

Thương Chung Ly vuốt râu nói:

- Mà quận Nam Dương vừa vặn là bình nguyên, lại là nơi mà Khánh quốc chúng ta không thể để mất. Ngoại trừ cửa Nam Dương ra, may là còn có Long Sơn vắt ngang, kỵ binh không thích hợp chiến đấu ở vùng núi. Lão phu chính là muốn bày trận ở Long Sơn để ngăn cản kỵ binh nước Ngụy, chà xát lên nhuệ khí của bọn chúng, nhân tiện tranh thủ thời gian để bách tính quận Nam Dương di chuyển, lại càng muốn nhanh thu hoạch hết lúa mạch trên đồng, tích trữ cho Uyển Thành.

Lão lạnh lùng cười:

- Tư Mã Kình Thiên chiến đấu ở bình nguyên, không ai có thể địch lại, lão phu cũng không dám tương tranh. Nhưng nếu luận về công thành thì hắn ta không thể bằng lão phu được, luận về thủ thành thì hắn ta càng không so được với lão phu.

Lão nắm tay lại thành nắm đấm, nghiêm nghị nói:

- Lão phu tuy rằng đã là người bước một chân vào quan tài rồi, nhưng trận chiến này, lão phu… nhất định phải chặn hắn ở quận Nam Dương, làm cho hắn ta không thể tiến thêm nửa bước.

Trong giọng nói của lão tràn đầy sự kiên định và tự tin.

Vân Thương Lan trầm mặc một hồi, cuối cùng đứng dậy, chắp tay nói:

- Thánh tướng đêm nay gọi đệ tử đến đây, là vì lo lắng thành Thượng Kinh?

Thương Chung Ly mỉm cười ra hiệu Vân Thương Lan ngồi xuống. Đợi Vân Thương Lan ngồi xuống rồi, trên khuôn mặt già nua kia của Thương Chung Ly mới hiện ra vẻ nghiêm túc tới cực điểm, hạ giọng nói:

- Thương Lan, tình trạng triều đình Khánh quốc ta ngươi có thể thấy rõ. Lão phu lần này đi ra tiền tuyến, bản thân cũng không thể quyết định được là còn có thể trở về hay không. Đại quân nước Ngụy đột kích, Tư Mã Kình Thiên giảo hoạt đa đoan, lão phu chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực vào tiền tuyến. Sự tình ở hậu phương này, lão phu đã không còn đủ sức để hỏi đến nữa.

Vân Thương Lan nghe Thương Chung Ly nói như vậy biết ngay là hôm nay phải chuyển giao nhiệm vụ, nhất định không giống bình thường, lập tức ngồi nghiêm nghị, cẩn thận lắng nghe.

- Thương gia ta từ khi Đại Khánh lập quốc tới nay, nhiều thế hệ nguyện trung thành với hoàng triều, lại có được sự ân sủng của nhiều đời Hoàng đế, hưởng đãi ngộ từ xưa đến nay.

Thương Chung Ly ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói:

- Trận chiến này, lão phu chắc chắn thề sống chết để báo đáp Thánh thượng, đền đáp cho Khánh quốc ta. Chỉ cần còn một hơi thở thì phải ngăn cản dã tâm của quân Ngụy.

Nói đến đây, thần tình Thương Chung Ly có vẻ lo lắng hơn, nhìn chằm chằm Vân Thương Lan, thấp giọng nói:

- Nhưng… trong triều có kẻ gian, lão phu có lòng trừ gian, nhưng…

Nói tới đây, Thương Chung Ly thở dài một tiếng, vô cùng xúc động.

Vân Thương Lan dường như đoán được điều gì đó, trong mắt ánh lên một đạo dị quang.

- 8 năm trước, lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, truyền thụ binh pháp võ nghệ, chỉ là vì thấy ngươi đối nhân xử thế thông minh, tính tình bình tĩnh, là một người tài.

Thương Chung Ly chậm rãi nói:

- Những năm gần đây, lão phu bận rộn việc quân, thời gian dạy dỗ ngươi không nhiều, không thể truyền thu cho ngươi quá nhiều kĩ năng võ nghệ, lão phu rất lấy làm tiếc. nhưng mà ngươi thiên phú dị bẩm, ngộ tính rất cao, lão phu truyền thụ cho ngươi tuy không nhiều nhưng ngươi cũng là tuổi trẻ có tài của cả một thế hệ Khánh quốc ta. Nếu như trời cao có thể cho lão phu thêm thời gian 5 năm nữa, ngươi nhất định có thể có được tinh hoa của lão phu, trở thành một thế hệ tuấn kiệt. Chỉ tiếc là đã không cho lão phu thời gian dài như vậy.

Vân Thương Lan đứng lên, cung kính nói:

- Tất cả từng lời từng chữ của sư phụ, đều là những câu tinh túy như vậy, Thương Lan luôn khắc trong tim, không dám quên dù là một chút.

Thương Chung Ly khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói:

- Ngươi cũng rõ là trước khi lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi chỉ là người hầu ở Tử Y Vệ. Sau khi nhập môn, lão phu cũng cho ngươi tiến nhập doanh trại Cảnh Bị Doanh thành ngjj Kinh. Ban đầu lão phu chỉ muốn ở Cảnh Bị Doanh rèn luyện ngươi. Dù sao thì nhân tài hiếm có, nếu như dốc lòng bồi dưỡng, ngươi hoặc có thể trở thành nhân tài trụ cột của Khánh quốc ta. Mấy năm đó, ngươi quả thật đã không khiến lão phu thất vọng, chăm học binh thư, vất vả học võ, tất cả đều nằm trong tầm mắt lão phu.

- Đồ đệ chỉ nghĩ là nhờ có sư phụ nhận làm môn hạ, đồ đệ nếu không trở nên hữu dụng thì cũng không thể bôi nhọ uy danh của sư phụ.

Vân Thương Lan nhìn Thương Chung Ly, trong mắt tràn đầy lòng yêu mến.

Thương Chung Ly chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thương Lan, chậm rãi nói:

- Lão phu cũng không ngại nói thẳng với ngươi. Mấy năm qua, một là khảo sát năng lực của ngươi, hai là cũng muốn khảo sát bản tính của ngươi… ngươi…đã không làm cho lão phu thất vọng.

Vân Thương Lan lúc này không ngồi xuống mà là khom người, đứng trước mặt đại danh tướng Thương Chung Ly.

- Lão phu một lòng nghĩ đem ngươi bồi dưỡng thành mãnh tướng trong quân đội, nhưng 5 năm trước bắt đầu, kế hoạch của lão phu có biến hóa.

Giọng nói của Thương Chung Ly trầm thấp:

- Lão phu đỡ ngươi leo lên tới chức Tổng chế sử của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh khiến cho ngươi nhanh nhanh nắm lấy quyền khống chế Cảnh Bị Doanh, ngươi đều xử lý rất chính xác.

Lúc này, khóe mắt Vân Thương Lan giật giật.

- Thương Lan, lão phu sớm nhất là đêm mai phải rời khỏi Thượng Kinh. Trước khi đi có một đại sự cần phải nhắc nhở ngươi, không biết ngươi có đồng ý giúp đỡ lão phu hay không?

Ánh mắt Thương Chung Ly sắc bén hẳn lên, thời khắc này, khí chất của người thân là danh tướng ở trên người lão già này lập tức phát ra. Đó là uy mãnh, đó là cứng rắn, đó là khí phách.