Hán tử kia miệng đầy máu tươi, đôi mắt vốn tràn đầy vẻ phẫn nộ, lúc này rốt cục hiện ra vẻ kinh sợ.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Người có thể quản lý cục diện rối loạn đủ các loại người, ta vốn tưởng rằng Xà Vương vẫn có vài phần bản lĩnh, chẳng qua hiện giờ xem ra, cũng bình thường thôi, phái một tên trộm tới ra oai phủ đầu với ta… Việc này không khỏi quá ngây thơ đi.
Hắn ra hiệu Hồng Tụ thu dao găm, nói với hán tử kia:
- Nếu tới đón, thì mang chúng ta đi gặp hắn!
Hán tử kia cũng không có cự tuyệt, nâng tay lên, dùng tay áo đầy mỡ và vết bẩn lau vết máu bên miệng, xoay người liền đi trở về, Hồng Tụ cũng lạnh lùng thốt lên:
- Lại có hành động thiếu suy nghĩ, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!
Hán tử kia dừng một chút, giọng điệu tràn đầy hàn ý kia của Hồng Tụ cũng khiến hắn không dám không tin, cũng không nói nhiều, chỉ dẫn đường phía trước.
Hàn Mạc liếc nhìn mọi người xem hai bên, hắn biết rõ, trong này, không ít Xà Nhân trà trộn, tuy rằng biết rõ có Xà Nhân trà trộn trong đó, nhưng một đám nhìn qua thật sự khó phân biệt ai mới là Xà Nhân chân chính.
Dọc theo đường đi, đường phố ngày càng hẹp, đi đến đầu đường, rốt cuộc xuất hiện một viện nhỏ.
Viện nhỏ có một cửa trúc tràn đầy vết bẩn, hán tử gầy yếu đẩy cửa trúc ra, cả người chạy vào nhanh như một con thỏ, rốt cuộc không thấy tung tích hắn.
Trong viện cũng không im lặng, thậm chí Hàn Mạc có thể nghe rõ ràng tiếng đánh bạc truyền ra từ bên trong.
Hàn Mạc trầm ngâm đứng trước cửa một chút, cuối cùng chậm rãi đi vào trong viện.
Tuy rằng trong viện rất tối, nhưng bởi vì treo đèn lồng trên cửa, cho nên tình huống trong viện đại khái có thể thấy rõ. Đây là một viện rất lớn, lộn xộn không chịu nổi, trong viện đặt rất nhiều thùng hỏng, ở góc, thậm chí có treo thịt mặn phơi nắng.
Hơn mười hán tử để trần thân trên, đang tập trung quanh một cái bàn đánh bạc, cả đám hét to, dưới ngọn đèn dầu, có thể thấy mồ hôi toát ra trên người bọn họ rõ ràng.
Sau khi Hàn Mạc tiến vào, đám hán tử vạm vỡ kia đều ngừng tay, ánh mắt đều nhìn về phía Hàn Mạc.
Bùi Anh Hầu và Tiết Hồng Tụ một trái một phải đứng phía sau Hàn Mạc, ba người thân trong hang hổ, lại đều có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Bùi Anh Hầu chắp tay nói với đám người kia:
- Tây Hoa Thính… tới điểm hẹn đón người!
Đám hán tử kia nhìn nhau, sau đó ánh mắt đều dừng trên người Hàn Mạc, trong mắt không ít người lộ ra vẻ khinh miệt.
Một gã đàn ông để trần thân trên đi tới, không ngờ trước ngực có một cái sẹo rất dài, dừng trước người Hàn Mạc, đánh giá trên dưới một phen, mới nói:
- Các ngươi đều là người của Tây Hoa Thính?
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc mang theo nụ cười, điều này khiến gã có vết sẹo càng tức giận, trầm giọng nói:
- Người tới, lục soát bọn họ!
- Lớn mật!
Bùi Anh Hầu trầm giọng nói:
- Các ngươi thật to gan… !
- Không cần quát lớn ở đây.
Gã có vết sẹo cười lạnh nói:
- Nếu các ngươi đã tới đây rồi, nên biết đây là nơi nào, Đông Hoa Thính Tây Hoa Thính gì, không dọa được chúng ta!
Hắn phất tay nói:
- Người tới, lục soát bọn họ!
Hàn Mạc vẫn cười như cũ, chẳng qua trong khi cười, thân thể hắn lại vọt qua giống như báo săn, tay phải đeo găng tay bằng kim loại lạ vươn ra, trong nháy mắt nắm lấy cổ gã có vết sẹo.
Tuy rằng gã có vết sẹo mắt thấy Hàn Mạc xông lại đây, muốn né tránh nhưng tốc độ Hàn Mạc thật sự quá nhanh, chỉ trong chớp mắt yết hầu đã bị Hàn Mạc nắm lấy, hắn muốn trả đòn, lại cảm giác được trước ngực mình bị trúng một kích rất mạnh, giờ khắc này trái tim giống như bị đánh nát, toàn bộ thân thể vô lực, cánh tay vừa muốn nâng lên, mềm nhũn ra mà rơi xuống.
Chuyện này chỉ trong chớp mắt, đợi khi những hán tử khác phục hồi tinh thần, gã có vết sẹo đã bị Hàn Mạc nắm cổ, nhấc lên không, bốn chi mềm nhũn mà chúc xuống.
- Mẹ nói, dám ra tay!
Lập tức có người kêu lên.
- Con bà nó!
- Bắt bọn chúng lại!
Hơn mười hán tử vạm vỡ không chút do dự, có kéo ghế dài, có lấy binh khí, trong nhất thời tiếng chửi bậy không ngừng, hơn mười người đàn ông vây ba người Hàn Mạc ở giữa.
Thậm chí Hàn Mạc nghe được bên ngoài sân cũng truyền đến tiếng bước chân, không thể nghi ngờ, ở ngoài viện cũng còn Xà Nhân mai phục.
Hàn Mạc cũng không buông gã có sẹo ra, nhấc một người hai trăm cân, với Hàn Mạc giống như nhấc một khối bông, không có cảm giác cố sức, chỉ thản nhiên nói:
- Ở trước mặt bản quan, không nên bày quy củ kia của các ngươi ra… Nói cho Xà Đầu, Thính trưởng Tây Hoa Thính đến!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bên trong truyền ra một giọng nói:
- Để cho hắn vào!
Lại thêm một câu:
- Để hắn vào một mình!
Đám Xà Nhân đều rất phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Mạc, nghe được giọng nói truyền ra từ trong phòng, mọi người cũng không dám tấn công tới, Hàn Mạc lại thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi chờ ta ở đây, ta đi đón người!
Những lời này của hắn tự nhiên nói với hai người Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh Hầu và Tiết Hồng Tụ nhìn nhau một cái, đã thấy Hàn Mạc nhấc theo tên có sẹo, chậm rãi đi vào trong phòng, đối với đám Xà Nhân cầm binh khí trong viện, Hàn Mạc căn bản làm như không thấy.
Hàn Mạc hiểu được trong lòng, đám Xà Nhân hết sức cẩn thận, ám hiệu ven đường dẫn mình tới đây, đã xác định Tây Hoa Thính cũng không an bài người khác tới cùng, nếu không dấu hiệu trên đường không có khả năng kéo dài tới bây giờ.
Đã tới tình trạng này, Xà Đầu hẳn ở ngay bên trong căn phòng này, nếu lại giấu đầu hở đuôi, trái lại đã không còn ý nghĩa.
Hàn Mạc biết, tuy rằng xông vào hang hổ, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, thật ra mình rất an toàn, nếu đám Xà Nhân không nổi điên mà nói, bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện xuống tay với Thính trưởng Tây Hoa Thính, huống chi vị Thính trưởng Tây Hoa Thính này còn là đệ tử trực hệ của thế gia.
Nếu Hàn Mạc xuất hiện ngoài ý muốn ở chợ đen này, cho dù đám Xà Nhân có ăn sâu bén rễ, chắc chắn cũng sẽ gặp phải một nguy cơ rất lớn, chắc chắn sẽ chết rất nhiều người, chảy rất nhiều máu.
…
Đây là một gian phòng rất trống trải, cũng rất tối, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí cũng nhạt đi không ít, trong phòng chỉ đặt một cái bàn gỗ dài, hai đầu bàn gỗ đặt một cái ghế.
Khi Hàn Mạc đi vào trong phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy phía bàn dài đối diện, một bóng người ngồi đó, trong phòng tối mờ, bóng người kia giống như quỷ mỵ, đầu tóc rối bời, khoác một tấm áo choàng lớn màu đen đầy mỡ, toàn bộ thân thể đều che dưới áo choàng.
Hàn Mạc vào trong phòng, mới ném tên có sẹo sang một bên, tiến lên, kéo ghế dựa, tùy tiện ngồi xuống đối diện với người kia.
Trong phòng trống trải tối mờ, hiện giờ ngoại trừ tên sẹo đã ngất, chỉ có Hàn Mạc và người đàn ông tóc dài kia.
Tóc của người đàn ông rối tung dài che khuôn mặt, căn bản không thấy rõ mặt hắn, mà Hàn Mạc lại ngồi rất nhã nhặn, trên mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, hứng thú mà đánh giá đối phương.
- Bản quan là Hàn Mạc, ngươi… chính là Xà Đầu?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi, không ngờ giọng nói còn hơi ôn hòa.
Giọng người tóc dài trầm thấp, thản nhiên nói:
- Ngươi là Thính trưởng Tây Hoa Thính?
- Trả lời câu hỏi của bản quan.
Hàn Mạc vẫn mỉm cười như cũ:
- Nếu ngươi là Xà Đầu, bản quan có thể cho ngươi một ít thời gian, nếu không phải… bản quan sẽ rất tức giận!
- Chuyện giang hồ, theo giang hồ!
Đối phương thản nhiên nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn dẫn người của ngươi đi, không cần phải bày kiểu cách nhà quan trước mặt ta… Ta không dễ bị đẩy lòng vòng!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Hay cho câu chuyện giang hồ, theo giang hồ… !
Thần sắc trên mặt hắn lạnh lùng:
- Chẳng qua đây là dưới chân thiên tử, vương thành Đại Yến, bản quan không nói chuyện giang hồ gì với các ngươi.
- Ý của ngươi… là chuẩn bị không tuân thủ quy củ giang hồ?
Giọng người tóc dài vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hàn Mạc chậm rãi lắc đầu thở dài nói:
- Ta là quan, ngươi là dân, giữa hai ta, chỉ có ngươi tuân thủ quy củ của ta, khi nào đến lượt ta tuân thủ quy củ của ngươi?
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng nâng tay phải mang găng tay kim loại lạ, đặt lên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chậm rãi nói:
- Người không tuân theo quy củ của bản quan, trong mắt bản quan, đó là tạo phản… Ngươi cảm thấy bản quan sẽ hạ thủ lưu tình với người tạo phản sao?
Đối phương trầm mặc một hồi, mới thản nhiên nói:
- Ta là Xà Đầu, nhưng cũng không phải tất cả Xà Nhân đều nghe ta phân phó. Thân là Xà Đầu, chẳng qua là người bảo vệ quy tắc. Xà Nhân đủ các hạng người, thành viên phức tạp, trái với quy tắc, đám người chúng ta liền phải ra mặt trừng phạt, nhưng nếu tất cả mọi người làm việc tuân theo quy củ, cho dù ta là Xà Đầu, bọn họ cũng có thể không để ý mệnh lệnh của ta, điểm này… ngươi phải rõ ràng!
Hàn Mạc gật đầu.
Hắn biết, đây là một giai tầng mà không phải một tổ chức, thân phận của Xà Đầu, cũng không phải thật sự là chủ nhân đám Xà Đầu này.
- Xà Đầu là người bảo vệ quy củ… chỉ tuân theo quy củ của Xà Nhân.
Xà Đầu bình tĩnh nói:
- Nếu ta tuân theo quy củ của ngươi mà phá hủy quy củ Xà Nhân, như vậy đối với chợ đêm mà nói, đã không có tác dụng, rất nhanh sẽ có Xà Đầu mới thay thế ta… Cho nên, cho dù ngươi là loại quan gì, tới nơi này, cũng chỉ có thể là đối thủ đàm phán với chúng ta, quan uy ở đây không có chút tác dụng, ngươi… hiểu chưa?
Hàn Mạc tủm tỉm cười mà nhìn Xà Đầu, thản nhiên nói:
- Ngươi nói dối, ngươi… không thành thực nói với ta?
Xà Đầu trầm mặc một chút, lâu sau cũng không nói gì.
- Chẳng qua hôm nay ta tới không phải so đo ngươi nói dối.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta muốn mang người của ta đi, hắn ở đâu?
- Hắn phá hỏng quy củ!
- Quy củ gì?
- Chợ đen không cho phép các thế lực khác tiến vào thăm dò tin tức… Bởi vì như vậy sẽ đẩy chúng ta vào trong nguy hiểm.
Xà Đầu chậm rãi nói:
- Mà người của ngươi, phá hỏng quy củ này?
- Chuyện khi nào?
Xà Đầu thản nhiên nói:
- Nửa tháng trước!
- Có người làm chứng?
- Có!
- Nhưng theo ta được biết… !
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Xà Đầu:
- Thủ hạ của ta bị người của người bắt được bốn ngày trước!
- Không sai!
- Ta lại muốn hỏi ngươi, các ngươi phát hiện hắn phá quy củ của các ngươi, tìm hiểu tin tức ở chợ đen là khi nào?
Vẻ mặt Hàn Mạc lạnh lùng lên:
- Nếu phát hiện lúc xảy ra chuyện, vì sao phải đợi nửa tháng mới ra tay bắt người? Vì sao không bắt người ngay lúc ấy? Trước giờ thủ hạ ta làm việc rất thận trọng, nếu lúc này các ngươi không phát hiện, càng không thể để lại manh mối để sau này các ngươi điều tra ra… Xà Đầu, ta rất muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có được tin tức từ đâu? Sau này ngươi làm sao biết được người của ta tìm hiểu tin tức ở chợ đêm các ngươi?
Hắn nêu câu hỏi liên tiếp, khiến Xà Đầu đối diện trầm mặc, trong nhất thời cũng không trả lời.
Hàn Mạc tựa vào ghế, thần sắc nghiêm nghị, hai tròng mắt lạnh như băng, xa xa mà nhìn Xà Đầu.
- Nếu các ngươi thật sự rất tuân thủ quy củ, bản quan sẽ không so đo với các ngươi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nhưng nếu các ngươi tự phá hỏng quy củ của mình, như vậy thì chớ trách Tây Hoa Thính ta không khách khí.
Hàn quang trong đôi mắt hắn lóng lánh, nhìn thẳng Xà Đầu:
- Chợ đêm không nhúng tay vào chuyện của thế lực khác, lại không tham dự tranh đấu đảng phái của triều đình, chuyện này ta vẫn rất thưởng thức, nhưng hôm nay ta muốn hỏi ngươi một chút… Các ngươi có tuân theo quy củ này hay không?
Lời nói không hiểu ra sao này của Hàn Mạc, một chữ chui thẳng vào tai Xà Đầu, không ai biết, bàn tay giấu dưới áo choàng lúc này cũng run lên nhè nhẹ.