Trên mảnh đất Trung Nguyên, vô số thành trì, nhưng quy mô có thể so sánh với thành Yến Kinh, cũng chỉ có kinh thành nước Khánh, ngoài ra, không thành trì nào có thể khổng lồ bằng nó.
Mấy trăm năm qua, thành Yến Kinh trải qua mấy đời người mở rộng, đã trở thành đô thành lớn chứa mấy chục vạn người, lúc Hàn Mạc mới tới thành Yến Kinh từ Đông Hải, liền cảm thán sự khổng lồ của thành Yến Kinh.
Trong mắt Hàn Mạc, thành Đông Hải hắn ở lại mười mấy năm chẳng qua tương đương với một khu trong thành Yến Kinh mà thôi.
Thành Yến Kinh chia ta làm bốn khu, diện tích mỗi khu đều cực kỳ lớn, nếu như so sánh, Đông khu tự nhiên là nơi xa xỉ nhất, trong khu thành này, phủ đệ quan lớn quý nhân tụ cư. Dựa theo chức quan cao thấp, càng tới gần trung tâm hoàng thành, như vậy phủ đệ xây dựng tự nhiên cũng càng xa hoa, mà thân phận chủ nhân phủ đệ cũng càng thêm tôn quý.
Giống như phủ Thái sư, phủ Thượng thư, phủ tướng quân những quan lớn này, đều xây dựng gần quảng trường hoàng thành, mở rộng ra ngoài theo thứ tự, chức quan càng nhỏ như vậy phủ đệ càng nhỏ, càng xa hoàng thành.
Đông thành đề phòng sâm nghiêm, đi trên đường phố Đông thành không phú thì quý. Mà khu Tây thành đối diện xa xa lại là một cảnh tượng khác.
Khu Tây thành là nơi phức tạp nhất thành Yến Kinh, cũng là nơi có số người đông nhất, toàn bộ thành Yến Kinh hơn mười vạn người, có hai phần năm tập trung ở khu vực này, mỗi ngày lộn xộn, nhộn nhịp.
Mấy chục đường phố lớn nhỏ giăng khắp nơi này, ban ngày tự nhiên huyên náo không chịu nổi, sau khi màn đêm buông suống, tiếng động ồn ào vẫn không dứt như cũ.
Một trong chức trách lớn nhất của nha môn phủ Yến Kinh, thật ra chính là duy trì trật tự trong Tây thành, chẳng qua màn đêm vừa buông xuống, đám nha sai phủ Yến Kinh cũng không muốn ở lâu trong khu thành này.
Khu thành này là nơi nhiều vụ án nhất, gần như mỗi tháng đều có mấy vụ án liên quan tới mạng người.
Tên ăn xin, người bán hàng rong, kỹ nữ, đồ tể… đám người tầng dưới chót trà trộn muôn hình muôn vẻ, tuy rằng khu Tây thành hỗn loạn, nhưng đối với mệnh lệnh triều đình truyền xuống, ở ngoài sáng cũng không dám vi phạm.
Tuy rằng người Tây thành thường xuyên phát sinh nội đấu, nhưng cũng không dám ồn ào lớn, để ảnh hưởng sự ổn định của toàn thành Yến Kinh.
Những người già nơi này đều biết, cũng không phải triều đình bỏ mặc nơi này, dù sao cũng ở trong kinh thành, một khi động tĩnh quá lớn, triều đình sẽ không chút do dự phái quân đội tới bình định. Từ nhiều năm tới nay, chỉ cần bên này động tĩnh lớn, ảnh hưởng đến sự an nguy của thành Yến Kinh, như vậy sẽ có rất nhiều Ngự lâm quân tới đây, sẽ bắt đi một đám người, sau đó xử quyết trước mặt mọi người ngay tại cửa thành tây, để kinh sợ đám người ở đây, khiến bọn họ hiểu được một đạo lý chân thật, nơi này là dưới chân thiên tử, cần ổn định tuyệt đối.
…
Hiện giờ đã là lúc đêm khuya, mấy đường phố lớn nhỏ trong mấy chục dặm Tây thành yên tĩnh hơn rất nhiều so với sự ồn ào ban ngày.
Nhưng đây cũng không phải yên tĩnh tuyệt đối.
Trong Tây thành này có rất nhiều kinh doanh, chỉ đợi sau khi màn đêm buông xuống, mới có thể thật sự bắt đầu.
Hàn Mạc một thân quần áo màu đen, trên đầu quấn một mảnh vải đen, đi qua một con phố nhỏ ở Tây thành, chau mày. Mà phía sau hắn, là Bùi Anh Hầu phát ra khí tức nho nhã và Tiết Hồng Tụ trang phục chuồn chuồn.
Đây là một đường phố rất tối, hai bên là phòng ốc đổ nát, hai bên có kênh mương nhỏ thông nước, bên trong tản ra một mùi hôi khiến người ta buồn nôn.
Phòng ốc đổ nát hai bên, nếu cẩn thận nhìn, ngươi mới biết được, đây đều là một số cửa hàng nhỏ lung tung lộn xộn vừa bẩn vừa nát, mà trong cửa hàng, là một số quái nhân vừa bẩn vừa rách.
Gọi quái nhân, cũng không phải nói bọn họ thật sự rất lạ, chẳng qua đối với Hàn Mạc con cháu quý tộc mà nói, quen nhìn thứ gì xa hoa sạch sẽ, hiện giờ xuất hiện trước mắt là người và vật khác rất lớn so với bình thường được thấy, điều này ít nhiều khiến Hàn Mạc cảm thấy hơi quái.
Bẩn, loạn, nát, âm u, ẩm ướt, hôi hám!
Đây là các loại cảm giác dần sinh ra sau khi Hàn Mạc tiến vào nơi này, đại nhân vật ở trong những nơi tráng lệ, nắm giữ các kiều thê mỹ thiếp, có lẽ rất khó tưởng tượng, trong cùng một thành Yến Kinh, còn có một nơi như vậy, còn một đám người như vậy.
Trong phòng cũ nát này, đám người kỳ quái này đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đám người Hàn Mạc chậm rãi đi trên phố.
Đi thẳng đến đầu phố này, phía trước xuất hiện một ngã rẽ.
Hàn Mạc dừng chân, quay đầu nhìn Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh hầu nhìn chung quanh, chỉ vào đường bên phải, thấp giọng nói:
- Đi theo đường này!
Tay hắn chỉ vào một căn phòng bên phải, Hàn Mạc nhìn theo tay hắn, liền thấy một con rắn chết ở căn phòng kia, nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng là một sợi dây thừng mà thôi.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Xem ra… bọn họ rất cẩn thận!
Hắn quay đầu hỏi Bùi Anh Hầu:
- Bùi Chủ sự, nếu bọn họ phát hiện chúng ta không tuân theo ước hẹn, âm thầm dẫn không ít người tới đây, có phải dấu hiệu này sẽ không xuất hiện hay không?
Bùi Anh Hầu cung kính nói:
- Hồi bẩm đại nhân, bọn họ truyền tin tới, chỉ cho phép chúng ta nhiều nhất ba người tới, nếu chúng ta tuân thủ ước định này, những dấu hiệu này sẽ dẫn chúng ta đi gặp Xà Vương của bọn họ, nếu… một khi phát hiện chúng ta không tuân thủ ước định, dấu hiệu này tất nhiên cũng sẽ không xuất hiện, mà Xà Vương cũng sẽ không gặp chúng ta, Lý Cố… chắc chắn sẽ phải chết!
Hắn ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Đại nhân, chúng ta đã đi sáu con phố, trong sáu con phố này tự nhiêu đều có tai mắt của bọn họ, nếu chúng ta không tuân thủ ước định, dù dẫn theo nhiều hơn một người, Xà Vương bọn họ sẽ nhận được tin tức, bỏ qua cuộc gặp mặt này!
Hàn Mạc cười nói:
- Bọn họ cẩn thận như thế, nói cho cùng, vẫn chứng minh trong lòng bọn họ sợ hãi chúng ta… Trong xương cốt bọn họ, vẫn sợ hãi Tây Hoa Thính ta!
Bùi Anh Hầu nói:
- Thật sự đánh nhau, bọn họ tự nhiên không thể chống đỡ chúng ta, ưu thế lớn nhất của bọn họ… là ngụy trang bản thân.
Lúc này ba người đã đi qua đường phố mới, Bùi Anh Hầu vừa đi vừa thấp giọng nói:
- Thật ra dọc theo đường này, không phải tất cả mọi người đều là Xà Nhân của chợ đen, phần lớn chỉ là dân chúng bình thường, chỉ có một bộ phận nhỏ là Xà Nhân thuộc về chợ đe. Nhưng… chúng ta rất khó nhìn ra trong họ ai mới là Xà Nhân, lại nói, cho dù dân chúng bình thường này, ít nhiều cũng có liên quan tới Xà Nhân… !
Hắn thở dài:
- Nếu đánh nhau, chúng ta cũng không thể giết chết tất cả những người này!
Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng không nói gì.
Hoàn cảnh con phố này cũng không thay đổi, trái lại càng xấu hơn, mùi thối trong cống ngầm càng thêm nồng đậm, mùi hôi ngút trời, khắp nơi đều bay đầy ruồi bọ.
Hàn Mạc thật sự chịu không nổi, không kìm nổi lấy khăn từ trong ngực, đặt ngang mũi, hơi giảm bớt sự tấn công của mùi thối kia, trong lòng cũng cảm thán, nhưng người này làm sao có thể sống được ở địa phương như thế này.
Một người đàn ông gầy đi tới từ đối diện, xấu xí, quần áo rách nát, nhìn qua như một người bệnh.
Lúc thoáng qua, người đàn ông đi vài bước, Hàn Mạc cũng không dừng bước, cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Bằng hữu, ngươi lấy sai đồ… !
Người đàn ông kia không nói hai lời, căn bản không để ý lời Hàn Mạc nói, nhấc chân muốn chạy.
Hắn rất quen thuộc khu phố này, chỉ cần chuyển qua một ngõ nhỏ khác, đám người Hàn Mạc sẽ không thể tìm được hắn, hiển nhiên hắn cũng có ý định này, vài bước chân chạy vội tới bên cạnh một con phố, liền muốn xông vào trong ngõ nhỏ tối như mực, trong nháy mắt, thấy bóng người chợt lóe, trước mắt có thêm một người cản đường, người đàn ông này chưa kịp thấy rõ đối phương, lại cảm thấy bụng mình đau nhức, đã bị đối phương đá một cước trúng bụng.
Thân thể người đàn ông này vốn gầy yếu, lực một cước này thật sự lớn, toàn bộ thân thể hắn nhẹ nhàng bay đi như một chiếc lá cây, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
Người đàn ông này cũng cứng rắn, rơi trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, hiển nhiên một cước kia đá thương nội tạng hắn, hắn còn giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, liền muốn chạy trốn.
Bóng người ngăn cản hắn vẫn chặn đường hắn đi vô cùng nhanh nhẹn, lúc này không có ra chân, chỉ thấy hàn quang chợt lóe trước mặt người đàn ông kia, cổ họng hắn lạnh như băng, biết cổ họng mình đã bị dao găm kề sát, nếu mình có hành động thiếu suy nghĩ, đối phương chắc chắn sẽ đâm dao găm vào cổ họng mình không chút khách khí.
Trước mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một cô gái rất được, chỉ đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp kia lạnh lùng đến tận cùng, trong đôi mắt xinh đẹp lại phát ra hàn quang.
Người này đương nhiên là Tiết Hồng Tụ.
Hồng Tụ ra tay cản người đàn ông này, lập tức bốn phía có nhiều ánh mắt tập trung nơi này, cũng có không ít người đi ra từ phòng ốc đổ nát, đứng trước cửa, mang theo địch ý trừng mắt nhìn đám người Hàn Mạc.
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, cũng không bị ánh mắt địch ý của đám người kia làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, chỉ chậm rãi đi đến bên người đàn ông kia, lấy túi tiền từ trong tay hắn nhét vào bên hông, thản nhiên nói:
- Tay rất nhanh, chẳng qua ánh mắt không chuẩn… Trên người ta còn có thứ quý hơn bạc, vì sao ngươi không lấy? Hay là lấy không được?
Người đàn ông kia bị dao găm kề sát bên cổ họng, cũng không quá kinh hoảng, ói ra một ngụm máu, cười lạnh nói:
- Không gì ông đây không lấy được… Có bản lĩnh thì giết ông đây, ông đây đảm bảo các ngươi không ra được ngõ nhỏ này!
Giọng hắn chưa dứt, Hàn Mạc liền ra tay, mu bàn tay phải giống như cái quạt lớn, ra sức đánh vào miệng người đàn ông kia, liên tục hai mươi cái, đánh cho hắn máu tươi đầy miệng, lại gãy mấy cái răng, lúc này Hàn Mạc mới thu tay, lấy một cái khăn gấm từ bên hông ra, lau khô máu trên mu bàn tay, thong thả mà tao nhã, thản nhiên nói:
- Đừng xưng ông đây trước mặt ta, ông đây của ta… chỉ có một!