TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 91: 91

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Thạch Lặc không muốn để lại người sống, hắn ta sợ hành vi gi3t ch3t giới quý tộc và các học giả hàng đầu của Đại Tấn truyền ra ngoài, tương lai sẽ có người tìm hắn ta trả thù.

Hắn ta là người tộc Yết, không phải người Hung Nô, làm việc quá liều mạng, cũng không nhận được lợi ích tương ứng, có thể làm từ nô lệ đến tướng quân, hành vi tuyệt đối không phải của kẻ ngốc.

Vậy nên, hắn ta sai người đập tường, không dính một giọt máu, còn có thể chôn vùi tội ác tàn sát tù binh, những người này bị chôn vùi hoàn toàn dưới đất đá, tới lúc xuân về hoa nở, thi thể hóa thành bộ xương trắng, ai biết bọn họ là ai.

Sau khi Thạch Lặc giết sạch mọi người, hắn ta cũng không hạ trại nghỉ ngơi, mà chỉ kiếm về phía thành Lạc Dương, khích lệ tinh thần binh lính: “Các vị, ta biết các ngươi rất mệt, ta cũng mệt mỏi, thế nhưng, so với việc hạ trại nơi trời đất lạnh giá này, ta càng hy vọng chúng ta đánh vào Lạc Dương, đây chính là nơi giàu có nhất thiên hạ, giật tiền, cướp nhà, đoạt nữ tử, ôm mỹ nữ Lạc Dương đi ngủ, và ôm băng tuyết đi ngủ, các ngươi chọn ai?”

Thạch Lặc là nô lệ, phần lớn các thuộc hạ cũng là nô lệ cấp thấp của nhiều bộ tộc, có tiếng nói chung, Thạch Lặc biết quá rõ bọn họ khao khát những gì, tiền tạc, nhà cửa và đàn bà, có một ngôi nhà để sản sinh hậu thế, đây là bản năng nguyên thủy nhất của con người.

Tinh thần kích động, đám binh lính sôi nổi giơ vũ khí hô hào: “Giật tiền! Cướp nhà! Đoạt nữ tử!”

Thạch Lặc nói: “Xuất phát! Hô Diên Yến đã dẫn binh đi trước, chúng ta phải nhanh một chút, đợi Hô Diên Yến cướp hết rồi, chúng ta chỉ có thể ăn đồ thừa.”

Đi đến Lạc Dương!

Nơi đó có tiền tài và phụ nữ!

Đại quân không nghỉ ngơi, nửa đêm bắt đầu xuất phát.

Đại quân vừa rời đi, sói hoang, kền kền, quạ đen và các loại động vật khác đến đây g4m c4n thi thể, cuối cùng chúng nó cũng có một bữa no nê, đó là lễ hội vui vẻ của động vật, cũng là địa ngục nhân gian.

Tiếng sói tru vang vọng khắp mặt đất.

Các con thú ngửi thấy mùi thức ăn dưới đống đất đá, nhưng đá quá nặng, đè chặt bên trên, tựa như một phần mộ thật lớn, chúng đã đè chết những người này, nhưng cũng bảo vệ thi thể bọn họ, tránh bị chôn vùi trong bụng sói.

Trời rạng sáng, ánh bình minh đầu tiên sáng lên ở phía đông, các con thú đều đã ăn no, sôi nổi rời khỏi nơi này, sau khi no nê, chúng trở về tổ nghỉ ngơi.

Khi con sói cuối cùng cắn một cánh tay coi như dự trữ lương thực rời đi.

Lộp bộp!

Một cục đá lăn xuống từ ngôi mộ.

Bên trong dường như có thứ gì đang vặn vẹo.

Biên độ động tĩnh rất nhỏ, nhỏ tới mức tựa như tiếng hô hấp của một người trong lúc ngủ.

Nhưng phần mộ vẫn không ngừng vặn vẹo, động tác thong thả mà kiên quyết.

Dưới tiếng “hít thở” liên tục, lộp bộp, những cục đá lăn xuống ngày càng nhiều.

Cuối cùng, ở phía bên trái của ngôi mộ khổng lồ, tất cả gạch đá đều rơi xuống khi ngôi mộ “vặn vẹo”, để lộ ra đống thi thể ẩn hiện bên dưới.

Một bàn tay mảnh khảnh, duyên dáng, dính đầy máu tươi, vươn ra từ đống xác chết!

Trên móng tay vẫn còn sót lại màu cánh hoa, cổ tay đeo một chiếc vòng bạch ngọc, cho dù có dính vết máu, thì vẫn có thể nhìn ra màu ngọc bích trong suốt ẩm ướt dưới tia nắng ban mai, giá trị vô cùng xa xỉ.

Lại một bàn tay nữa vươn ra khỏi đống xác chết, hai tay không ngừng vặn vẹo, giãy giụa, tựa như thai nhi đủ tháng đang giãy giụa trong tu cung mẫu thân, cố gắng chui ra, thoát ly khỏi cơ thể mẫu thân, bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

Quá trình sinh nở, vốn tràn ngập máu tươi, dơ bẩn và nguy hiểm.

Sức mạnh sinh tồn khiến cho đôi bàn tay mảnh khảnh vốn yếu ớt cũng tràn đầy sức lực, đôi tay gạt bỏ từng thi thể đè trên người mình —— Đây đều là những người đã dùng thân thể làm lá chắn khi bức tường đá sụp đổ, bọn họ cố gắng uốn vòng eo như con tôm bị nấu chín, tạo ra một nơi trú ẩn nho nhỏ cho bà.

Có sĩ phu, cũng có hoàng tộc, bọn họ bị gạch đá nện lên người, giữa ngươi có ta, giữa ta có ngươi, tạo nên một thành lũy được xếp bằng thân thể người.

Bao phủ ở trên cùng, là tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, nổi tiếng với tài “ăn nói lung tung”, Đại tư đồ Vương Diễn.

Ông nằm trên đỉnh thành lũy bằng người này, tựa như một mái nhà, sống lưng của ông đã bị đập vỡ thành hai đoạn, xương cốt vỡ vụn, chỉ vì ban đêm quá rét lạnh, đông cứng thi thể, ngăn cản không cho thi thể đứt gãy thành hai đoạn, đồng thời cũng tạo nên một không gian sống chật hẹp cho những người phía dưới.

Đôi bàn tay vươn ra tựa như những chồi non nảy mầm từ mặt đất vừa mới đóng băng, bà vô cùng yếu ớt, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay bà đi mất, nhưng bà vẫn quyết tâm gạt bỏ những hòn đá đè nặng trên người mình, vươn người ra ngoài, hấp thu ánh mặt trời và sương sớm, cố gắng vươn lên.

Cuối cùng, bà dùng hai tay gạt thi thể của Vương Diễn sang một bên, đôi tay thò qua khe hở, dưới sự chống đỡ từ cánh tay, đầu cũng nhô được ra ngoài.

Mặt bà dính đầy máu, búi tóc rối loạn, thoạt nhìn có vẻ hơi già, tuy nhiên, bà vẫn còn sống, bà là người duy nhất còn sống sót.

Người này chính là Bùi thị, vương phi của Đông Hải vương Tư Mã Hoạt.

Trước khi lâm chung, Đông Hải vương phó thác vương phi và thế tử cho Vương Diễn, Vương Diễn không làm nhục sứ mệnh, giây phút cuối cùng trước khi qua đời đã bảo vệ Bùi thị.

Trước đó, Thế tử đã bị Thạch Lặc xử tử, Bùi thị tận mắt nhìn thấy con trai bị chém đầu, khoảnh khắc bức tường sụp đổ, bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, làm sao bà có thể nghĩ tới việc mình sẽ trở thành người sống sót duy nhất?

Cả người Bùi thị nhuốm đầy máu lăn xuống từ đống gạch đá, bà dựa vào ký ức buổi tối hôm qua, chạy tới nơi con trai bị chém đầu, nhưng đêm qua nơi này là nơi tiệc tùng vui vẻ của sói hoang và kền kền, tất cả thi thể đều khuyết thiếu, xiêm y cũng bị xé bỏ, căn bản không phân biệt được ai với ai.

Bùi thị từ bỏ việc tìm kiếm.

Bà nhặt những hòn đá vừa lăn xuống từ ngôi mộ khổng lồ, đắp lại một lần nữa, che kín thi thể Vương Diễn, để tránh những di thể ở nơi này bị chôn vùi trong bụng súc sinh giống con trai của bà.

Bùi thị phát hiện ra một thanh đao ở bên hông của Vương Diễn, đây là tín vật gia tộc của Lang Gia Vương thị được Vương Tường truyền lại từ thời nhà Hán đến nay, người nắm giữ thanh đao này, chính là tộc trưởng của Lang Gia Vương thị.

Từ Vương Tường, Vương Lãm, đến Nhung kẹt xỉ, rồi lại đến Diễn rải tiền đã cứng đờ, tổng cộng bốn đời.

Mỗi người trong số bọn họ, đều hoàn thành trách nhiệm lãnh đạo gia tộc, cũng như trách nhiệm với đất nước.

Vương Diễn chết không nhắm mắt, tròng mắt màu xanh lam nhô ra khỏi lòng trắng của mắt.

Bùi thị gỡ bội đao xuống, treo lên hông mình, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ giúp ngài giao nó cho tộc trưởng đời tiếp theo của Lang Gia Vương thị, ngài, an giấc ngàn thu đi.”

Bùi thị dùng lòng bàn tay che đi hai mắt của Vương Diễn, lòng bàn tay sưởi ấm gương mặt cứng đờ, một lát sau, Bùi thị dùng sức khép lại, khi bỏ lòng bàn tay ra, đôi mắt của Vương Diễn đã nhắm lại.

Bùi thị đặt từng cục đá lên người Vương Diễn, cho đến khi chắc chắn rằng nó sẽ không bị dã thú đào bới, lúc đó mới dừng lại.

Bùi thị nhặt một cây giáo dài, coi như chiếc nạng, đồng thời cũng dễ bề phòng thân, giẫm lên những thi thể khuyết thiếu nằm đầy đất, tiến về phương nam.

Một đường đi về hướng nam, tới Giang Nam Kiến Nghiệp, là nơi di cư của Lang Gia Vương thị.

Gia tộc này có tầm nhìn xa trông rộng, phần lớn đều đã chuyển tới nơi đó từ sớm, Lang Gia Vương thị trở thành gia tộc may mắn còn sót lại nhiều sĩ tộc nhất.

Chắc hẳn tộc trưởng đời kế tiếp sẽ là Kỷ Khâu Tử Vương Đạo, Vương Đạo đã theo Lang Gia vương Tư Mã Duệ đến Giang Nam Kiến Nghiệp từ bốn năm trước, sau nhiều năm rèn luyện, có lẽ đã có thành tựu, ta phải giao bội đao cho hắn.

Với mục tiêu này, Bùi thị gian nan tiến về phương Nam, dọc theo đường đi nhiều lần khúc khuỷu, nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, còn có đủ loại trùng hợp ngẫu nhiên, cuối cùng cũng thành công tới được Giang Nam Kiến Nghiệp, hoàn thành sứ mệnh, giao lại bội đao cho Kỷ Khâu Tử Vương Đạo.

Tất nhiên, đó đều là những chuyện sau này.

Lửa rừng cháy bất tận, gió xuân lại thổi qua. Trong tương lai, Đại Tấn sẽ được tái sinh theo cách riêng của mình.

Cùng lúc đó, tại Lạc Dương, đô thành Đại Tấn.

Tin tức về việc quân đội của Đông Hải vương bị tiêu diệt toàn bộ truyền tới đô thành, tất cả những thứ có thể cử động đều đã bỏ chạy, chỉ còn những người không thể chạy, và số ít những người trong lòng ôm theo sự may mắn vẫn ở lại Lạc Dương.

Điện Tử Quang.

“Hoàng Thượng! Không xong rồi!” Thái giám chạy chậm: “Cẩu… Cẩu Si nhận được mệnh lệnh bảo vệ đô thành của Hoàng thượng, hắn từ chối chấp hành, hiện giờ đã bỏ trốn rồi!”

Vĩnh Gia Đế nghe vậy, ngồi phịch ngay xuống long ỷ.

Hắn cho rằng mình công bố chiếu thư thảo phạt Đông Hải vương, Cẩu Si dẫn theo năm nghìn quân tinh nhuệ đi thảo phạt, nhóm thuộc hạ dưới trướng Đông Hải vương nhất định sẽ hưởng ứng chiếu thư, gi3t ch3t Đông Hải vương, xách đầu Tư Mã Hoạt tới gia nhập đại quân thảo phạt của Cẩu Si.

Sau đó Cẩu Si và Vương Diễn sẽ hợp lực chiến đấu với quân Hung Nô, bảo vệ thành Lạc Dương.

Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc đã cho thấy, hắn quá ngây thơ rồi.

Đông Hải vương vừa chết, quân Hung Nô đã ập đến, quân chủ lực của Đại Tấn bị tiêu diệt toàn bộ.

Mà Cẩu Si nghe tin toàn bộ đại quân của Đông Hải vương đã chết trận, hắn biết năm nghìn binh mã của mình căn bản không thể đối kháng với đại quân của Hung Nô, từ bỏ ngay ý định thảo phạt Đông Hải vương.

Vĩnh Gia Đế phái người đuổi theo Cẩu Si, muốn hắn trở về bảo vệ Lạc Dương, Cẩu Si thấy thời thế đã mất, nào dám trở về nơi đó? Lập tức xé bỏ chiếu thư cứu giá, dẫn theo năm nghìn quân chạy trốn!

Lúc này thành Lạc Dương đã thật sự trở thành vỏ trứng gà yếu ớt, không chịu nổi một đòn.

Vĩnh Gia Đế tuyệt vọng, làm thế nào bây giờ?

Lương Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng, Lạc Dương chắc chắn không thể giữ được, với tình hình hiện tại, chỉ có thể bỏ chạy trước, chúng ta chạy trốn tới quận Hà Âm đi, nơi đó ở phía nam sông Hoàng Hà, có địa thế hiểm yếu như Hoàng Hà bảo vệ, đợi chúng ta dàn xếp xong, sẽ lệnh cho người trong thiên hạ tới đó cứu giá, bảo vệ triều đình.”

Vĩnh Gia Đế thở dài: “Dời đô nào có dễ dàng như vậy, các đại thần sẽ không đồng ý.”

Lương Hoàng hậu nói: “Về cơ bản, các đại thần và hoàng tộc đều đã chết theo Đông Hải vương rồi, thành Lạc Dương cũng không còn mấy người, không cần triệu tập bọn họ tới thương lượng, chúng ta mau chạy thôi.”

Vĩnh Gia Đế vỗ bàn đứng dậy: “Được, việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi ngay lập tức.”

Lương Hoàng hậu nói: “Thiếp đến cung Hoằng Huấn, nhắc Dương Hoàng hậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”

“Đợi đã.” Vĩnh Gia đế lạnh lùng nói: “Không cần lo cho cung Hoằng Huấn, chúng ta tự mình tẩu thoát, trong ngày giỗ của tiên đế, Dương Hoàng hậu đã làm sáng tỏ tin đồn, nói chuyện thay Đông Hải vương. Sau khi ta công bố thảo phạt Đông Hải vương, công chúa Thanh Hà còn mắng ta là hôn quân làm mất nước, kẻ vô năng hoa mắt ù tai. Mẹ con các nàng bất nhân, cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Không cần nói cho cung Hoằng Huấn, đêm nay chúng ta hãy lén lút trốn đi.”

Lương Hoàng hậu có chút do dự, nói: “Cung Hoằng Huấn chỉ có quả phụ và nữ tử mồ côi, rất đáng thương, một khi rơi vào tay người Hung Nô… Công chúa Thanh Hà trẻ đẹp, Dương Hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành, chỉ sợ… bọn họ sẽ khó giữ được danh tiết. Dù sao bọn họ cũng là đại tẩu và chất nữ của chúng ta.”

Vĩnh Gia Đế nói: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Huống chi, trong cung chỉ có ba chiếc xe ngựa, nàng và ta một chiếc, còn lại để vận chuyển quốc tỉ vàng bạc cùng các đồ vật khác, nàng cảm thấy còn chỗ nào chứa được Dương Hoàng hậu, hai vị công chúa Hà Đông Thanh Hà, Kỷ Khâu Tử phu nhân và Phan Mỹ nhân?”

Lương Hoàng hậu nghe thế, lập tức nói: “Được, thiếp nghe lời Hoàng thượng.”

Sau khi trời tối, Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu ngồi trên xe ngựa, để tránh cung Hoằng Huấn nghi ngờ, thậm chí ngay cả đuốc bọn họ cũng không đốt, chỉ nương theo màu tuyết rời khỏi cung.

Từ cổng Nam Dịch ra ngoài, tới phố Đồng Lạc, con phố phồn hoa nhất ngày trước nay đã vắng tanh không một bóng người, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, bị đập phá cướp bóc, ngay cả cửa chính và cửa sổ cũng bị dỡ bỏ.

Từ cổng Tuyên Dương rời khỏi thành Lạc Dương, vừa ra đến đường chính, một đám cướp đã xông tới bao vây: “Bỏ lại xe ngựa và tiền tài, các ngươi sẽ giữ được một mạng!”

Vĩnh Gia Đế giận dữ: “Trẫm là Hoàng đế, đám điêu dân các ngươi còn không tránh ra! Trẫm sẽ trị các ngươi tội chết!”

Ha ha ha ha!

Đám cướp cười vang: “Ngươi là Hoàng đế, ta còn là nhị gia của Hoàng đế cơ! Đất nước diệt vong, Hoàng đế chạy cái gì? Rõ ràng ngươi là kẻ giả danh lừa bịp! Các huynh đệ, xông lên! Cướp xe ngựa, chúng ta cũng chạy tới Giang Nam!”

Bọn cướp lao tới, mặc dù đám thị vệ anh dũng phản kháng, nhưng cũng phải bất lực vì đối phương có quá nhiều người, hai tay khó địch lại bốn chân, căn bản không thể đánh bại, Vĩnh Gia Đế không còn cách nào, đành phải ra lệnh xe ngựa quay đầu, trốn trở về hoàng cung.

Kế hoạch dời đô của Vĩnh Gia Đế cứ thế bị một đám cướp làm gián đoạn, chết từ trong trứng.