TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 90: 90

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Dự Châu, Hạng Thành.

Ngay khi Đông Hải vương Tư Mã Hoạt nhón chân mong đợi Cẩu Si đến cứu viện, bóng dáng Cẩu Si không thấy đâu, lại chờ được chiếu thư thảo phạt của Vĩnh Gia Đế.

Vĩnh Gia Đế phong Cẩu Si làm Đại tướng quân, thống lĩnh quân thảo phạt gi3t ch3t Đông Hải vương.

Cẩu Si, ngươi đúng là em trai tốt của ta!

Đông Hải vương cầm chiếu thư, quả thực khó có thể tin được, ông ta liều chết đến cùng, dùng bất cứ giá nào, tự mình dẫn dắt đại quân xuất chinh, bảo vệ quốc gia, để lại Vương phi thế tử cùng toàn bộ người nhà ở thành Lạc Dương, nhưng Vĩnh Gia Đế lại cấu kết với Cẩu Si - anh em kết của nghĩa của ông ta, đâm ông ta một đao từ phía sau lưng, giáng cho ông ta một đòn trí mạng!

Đông Hải vương cảm thấy cuộc sống thật buồn cười, dù ông ta có nỗ lực cứu vãn tình thế như thế nào, kết thúc cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương, khôi phục hoà bình cho Đại Tấn, ông ta cho rằng mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng trên thực tế chỉ đi đường vòng mà thôi, cuối cùng con đường này vẫn dẫn đến sự diệt vong.

Đông Hải vương tức giận, nản lòng thoái chí, nôn một búng máu lên chiếu thư, hôn mê bất tỉnh.

Khi Đông Hải vương tỉnh lại, hai nghìn thân tín ông ta để lại thành Lạc Dương đã đưa mấy người Vương phi Bùi thị và thế tử đến nhờ cậy đại quân.

Đông Hải vương chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế: “Các nàng tới đây làm gì? Lạc Dương ngay cả người canh cổng cũng không có, yếu ớt chẳng khác gì vỏ trứng gà.”

Đều lúc này, Đông Hải vương vẫn lo lắng cho sự an nguy của Lạc Dương.

Đám người Vương phi Bùi thị, bao gồm cả Diễn rải tiền, Vương Duyệt, Tuân Hoán đều vô cùng bội phục trí tuệ của Đông Hải vương.

Vương phi Bùi thị khóc ròng nói: “Vương gia, Vĩnh Gia Đế muốn giết chúng ta, bất đắc dĩ chúng ta mới phải chạy trốn.”

Đông Hải vương cười khổ: “Chạy trốn tới nơi này của ta thì có ích gì? Quốc gia sắp diệt vong, chỉ sống lâu hơn vài ngày mà thôi.”

Diễn rải tiền khuyên nhủ: “Cẩu Si làm phản, còn Lưu Côn đến cứu viện, chúng ta vẫn còn hy vọng.”

Quân đội của Lưu Côn đã bị Hung Nô bao vây quanh, bản thân khó bảo toàn, rất khó tới Lạc Dương cứu viện.

Thân là chủ soái, ông ta nhận thức rõ tình hình trong quân, Đông Hải vương biết Vương Diễn chỉ đang xoa dịu lòng quân, nên cũng không chọc phá, nói: “Đại tư đồ, ta vốn định cùng ngài trấn hưng đất nước, nhưng thân thể ta không chịu được nữa, Hoàng đế bệ hạ lại không tín nhiệm ta, muốn giết ta. Ta không sợ chết, ta chỉ lo Hung Nô công phá Lạc Dương, Đại Tấn diệt quốc, ta nào còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Tư Mã gia?”

“Vậy nên, từ giờ trở đi, ta không còn là nguyên soái nữa, giao lại quyền chỉ huy cho Đại tư đồ, Đại tư đồ xuất thân danh môn, đức cao vọng trọng, chỉ cần ngài có thể thống lĩnh tam quân, bảo vệ Lạc Dương.”

Đông Hải vương chỉ về hướng Lạc Dương: “Nếu Cẩu Si lấy danh nghĩa thảo phạt đánh vào nơi này của ta, Đại tư đồ tuyệt đối đừng giao chiến với Cẩu Si. Ngài chỉ cần chém rơi đầu ta——”

Đông Hải vương dùng hết sức lực cuối cùng, làm động tác cắt cổ: “Cầm đầu ta, dâng hiến cho Cẩu Si, để giải mối hận trong lòng hắn. Cẩu Si do một tay ta đề bạt, mặc dù hắn hận ta, nhưng không đến mức bán nước, ta chết rồi, ân oán giữa ta và hắn sẽ kết thúc, ngài hãy liên thủ với Cẩu Si, cùng nhau bảo vệ Lạc Dương.”

Đông Hải vương liếc nhìn Vương phi Bùi thị: “Đại tư đồ, ta giao người nhà cho ngài, trong chiếu thư thảo phạt Hoàng thượng có nói, chỉ giết kẻ cầm đầu tội ác, không liên lụy đến người khác. Ta chết rồi, nếu các ngươi có thể sống sót qua chuyện này, tương lai hãy cứ mắng mỏ chỉ trích ta, dùng lời nói phê bình, chỉ cần có thể thoát thân, phân rõ giới hạn với ta là được, tuyệt đối đừng minh oan cho ta, ta không để bụng những hư danh đó, chỉ cần các ngươi còn sống, mới có thể bảo vệ người nhà của ta.”

Sau đó Đông Hải vương lập tức hộc máu mà chết.

Đám người Vương Diễn quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.

Nhưng bọn họ không có thời gian bi thương, ngay khi Đông Hải vương vào quan tài, đại tướng Thạch Lặc của Hán quốc dẫn theo quân phong phát hiện ra tung tích của quân đội Đại Tấn.

Thạch Lặc ra lệnh một tiếng, mũi tên ồ ạt bay tới che kín cả mặt trời, đánh úp lại quân đội Đại Tấn.

Trong phút chốc, nơi này trở thành địa ngục nhân gian.

Trong lúc hỗn loạn, căn bản không có ai nghe theo lệnh chỉ huy của Vương Diễn, chỉ sợ tới mức mềm chân chạy trốn, có vài người vẫn kiên trì chống trả, trên thực tế là bỏ chạy không chút kết cấu, giống như ruồi bọ không đầu bị dọa chạy, vọt tới quân doanh của quân địch tặng đầu người.

Thời điểm mũi tên tập kích, các tư binh của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị đồng loạt giơ cao lá chắn, dựng thành một ngôi nhà gỗ an toàn, bảo hộ chủ nhân. Vương Diễn Vương Duyệt, còn có đám người Tuân Hoán hoàn toàn không bị thương.

Khi kỵ binh bắt đầu tấn công đợt thứ hai, Vương Diễn chỉ huy những người sống sót tổ chức lại đội ngũ, đưa lĩnh cữu của Đông Hải vương, cùng các quan viên chạy nạn về hướng đông —— đích đến là đất phiên của Đông Hải vương, nơi đó có cơ nghiệp của Đông Hải vương, dù có vô dụng thì nơi đó cũng dựa lưng vào biển rộng, nếu ngay cả đất phiên cũng không chịu nổi, còn có thể giương buồm xuất phát, ngồi thuyền vượt biển, sau đó xuôi nam, đổ bộ vào vùng Đông Nam của Đại Tấn, né tránh sự đuổi giết của Hung Nô.

Hiện giờ Đại Tấn không còn chút sĩ khí nào, quân đội bốn mươi nghìn người càng không có lực chống trả mười vạn thiết kỵ của Hung Nô, chống cự cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có thể chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.

Khi Vương Diễn chạy như điên, ông cũng không để ý Vương Duyệt đã khỏi đội ngũ từ bao giờ, men theo một con đường nhỏ hướng về Lạc Dương.

Gia tộc Dĩnh Xuyên Tuân thị nhìn đại quân chạy về phía đông, cũng không đi theo —— bởi vì Thạch Lặc chỉ huy kỵ binh truy kích đoàn người Vương Diễn, tình huống nguy cấp, Vương Diễn chạy không nhanh, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.

Tuân Tung - cha của Tuân hoán ra lệnh ngay cho tư binh nhà mình dừng lại: “Chúng ta tiến về phía Tây, nơi đó có vài tòa ổ bảo của Tuân gia chúng ta, may ra thì tránh được một kiếp.”

Tư binh chỉ nghe lời chủ nhân, lập tức hộ tống người nhà Tuân gia tiến về phía tây.

Vội vàng chạy đôn chạy đáo, Tuân Tung phát hiện trong đội ngũ thiếu mất một người —— con gái rượu Tuân Hoán của ông!

Tuân Tung phát hiện một mảnh vải nhỏ bên hông, trên mảnh vải có mấy chữ được viết bằng máu: “Con trở về Lạc Dương cứu công chúa, đi một lát sẽ về, đừng nhớ mong, Hoán Nương.”

Tuân Tung nóng lòng như lửa đốt, thậm chí còn muốn thay đổi tuyến đường trở về Lạc Dương, nhưng trong đội ngũ chạy trốn còn có các người khác của Tuân thị, ông không thể vì lợi ích riêng của bản thân, mà khiến cả gia tộc lâm vào tình cảnh nguy hiểm, đành phải tiếp tục đi về hướng tây.

Tuân Tung tự an ủi chính mình: Đứa nhỏ Hoán Nương này từ nhỏ đã không giống người thường, nhất định nàng sẽ sống sót trở về.

Tuân Hoán gặp phải Vương Duyệt trên con đường nhỏ dẫn tới Lạc Dương.

Mới đầu hai người còn tưởng đối phương là quân địch, bắn tên vào không trung để giao thủ, sau vài hiệp, bằng trực giác cảm thấy kỹ năng của đối phương có chút quen thuộc.

Vương Duyệt hét lớn: “Lê giòn ăn ngon không?”

Tuân Hoán nhận ra giọng nói của Vương Duyệt, lập tức thúc ngựa ra khỏi khu vực che chắn: “Huynh chỉ biết ăn, nếu chậm một bước, nàng dâu của huynh cũng không còn nữa đâu.”

Vương Duyệt thúc ngựa đi ra: “Sao muội lại ở đây? Người nhà muội đâu?”

Tuân Hoán chỉ về phương Tây: “Đánh không lại, chạy tới ổ bảo phía tây trốn rồi, ta muốn quay lại Lạc Dương cứu bạn thân của ta.”

Tuân Hoán lại hỏi một câu giống Vương Duyệt như đúc: “Sao huynh lại tới đây? Người nhà huynh đâu?”

Vương Duyệt chỉ về hướng Đông: “Đánh không lại, chạy rồi, muốn đến Đông Hải ngồi thuyền tẩu thoát, ta quay lại Lạc Dương cứu vị hôn thê của ta.”

Dừng một chút: “Còn có mấy người mẫu thân đại nhân, nhạc mẫu và Phan Mỹ nhân.”

Tuân Hoán tìm thấy niềm vui trong nỗi buồn: “Ai nha, tình cờ chúng ta lại đồng hành cùng nhau, lần này rất có khả năng “tráng sĩ một đi không trở lại” nha.”

Vương Duyệt cười “Vậy “một đi không trở lại”. Ta không oán, cũng không hối hận.”

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau thúc ngựa tiến về phía trước.

Mới chạy được vài bước, đã nghe thấy động tĩnh từ trong rừng, rất nhiều chim chóc bay ra khỏi rừng, hiển nhiên nơi này có mai phục!

Vương Duyệt và Tuân Hóa đồng thời phủ phục trên lưng ngựa, bắn tên về phía rừng cây.

“Là ta!”

Một người đàn ông thân hình cao lớn cưỡi ngựa đen từ trong rừng ra ngoài, dưới mũ giáp là một cặp lông mày màu trắng, hóa ra là Lưu Diệu.

Lưu Diệu nhảy khỏi lưng ngựa, ném bội kiếm và các loại vũ khí xuống mặt đất, giơ hai tay lên cao: “Đừng động thủ, là người một nhà.”

Tuân Hoán nhổ một ngụm nước bọt: “Cướp đoạt núi sông Đại Tấn ta, ngươi còn mặt mũi nói người một nhà sao!”

Lưu Diệu nói: “Việc nào ra việc đó, ta là người Hung Nô, ta còn là em trai của Hoàng đế Hán quốc, tất nhiên ta phải đứng trên lập trường của quốc gia mình. Tuy nhiên, vừa rồi các ngươi nói muốn cứu người, đúng lúc ta cũng muốn cứu người. Đây là sự ích kỷ của riêng ta, con người ta rất tham lam, thứ gì cũng muốn. Nếu hai người các ngươi muốn đạt được mục tiêu, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta.”

Vương Duyệt lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể tự cứu lấy mình, không cần làm phiền Lưu Đại tướng quân.”

“Thạch Lặc chuyên tấn công quân chủ lực của Đại Tấn, nhưng quân đội Hán quốc cũng không chỉ có một mình Thạch Lặc.” Lưu Diệu chỉ về phía sau: “Ba mươi nghìn quân của đại tướng Hô Diên Yến đã tràn vào Lạc Dương, chỉ với hai người các ngươi, có thể mở một đường máu trong ba mươi nghìn quân? Chẳng khác gì kiến lay cổ thụ, không biết lượng sức.”

Tuân Hoán và Vương Duyệt đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Ngài muốn làm gì”

Lưu Diệu từ trên lưng ngựa lấy ra hai bộ y phục khôi giáp của người Hung Nô: “Các ngươi mau chóng thay đi, bôi mặt trắng thành màu đen màu vàng, dán thêm râu giả, từ giờ trở đi, các ngươi chính là binh lính thân cận của ta, các ngươi theo ta vào Lạc Dương. Đến lúc đó, ta sẽ cướp bốn người Dương… Hoàng hậu, Thanh Hà, Phan Đào, Tào Thục vào tay, và giấu đi, ta sẽ lệnh cho thân tín tiễn các ngươi rời đi.”

Vương Duyệt hỏi: “Ngài cướp được người, cuối cùng lại không thấy người đâu, Hoàng đế Hán quốc không tìm ngài tính sổ sao?”

Lưu Diệu nói: “Binh hoang mã loạn, tùy tiện tìm bốn thi thể ném vào phòng thu chi, châm một mồi lửa, coi như các nàng tự sát, ai có thể biết được? Động não đi người trẻ tuổi.”

Tuân Hoán bán tín bán nghi: “Vì sao năm lần ba lượt ngài lại giúp chúng ta?”

Cho đến hiện tại, Lưu Diệu cũng không có gì phải giấu giếm: “Kỳ thật ta chỉ vì Dương Hiến Dung —— Hoàng hậu của các ngươi, lúc ở độ tuổi của các ngươi, chúng ta đã từng thân thiết. Sau này nàng tiến cung làm Hoàng hậu, bị mắc kẹt trong thâm cung, cả đời này ta cũng bị kẹt trong tình yêu. Ai nha, mấy chuyện tình tình ái ái đó, nói các ngươi cũng không hiểu, chỉ thêm phiền mà thôi. Ta vì nàng, có thể phản bội mọi người.”

Lưu Diệu có thể viết một cuốn sách “Sự tu dưỡng của những con chó li3m”.

Vương Duyệt còn đỡ, hắn đã nhìn ra qua vài lần thể hiện trước kia của Lưu Diệu.

Tuân Hoán không biết! Nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, đây là loại tình yêu gì vậy? Phu thê Nhung kẹt xỉ khanh khanh ta ta, Hà Đông và Tôn Hội yêu nhau lắm cắn nhau đau, tình yêu sau ly hôn, Vương Duyệt và Thanh Hà là thanh mai trúc mã, bây giờ lại có thêm mối tình ngược luyến, diệt quốc diệt gia có một không hai của Lưu Diệu và Dương Hiến Dung, đây là quả là một thế giới kỳ diệu!

Hai người không còn lựa chọn nào khác, vì thế nhanh chóng thay y phục, theo quân của Lưu Diệu đến Lạc Dương.

Lại nói tới bên kia, đại quân của Thạch Lặc đuổi theo đoàn người Vương Diễn, bởi vì thực lực chênh lệch quá nhiều, sau nửa ngày, Thạch Lặc đã đuổi kịp, bao vây đội quân.

Mới đầu Vương Diễn cố gắng chỉ huy quân đội thoát ra khỏi vây, nhưng đánh trận nào thua trận đó, tất cả chiến sĩ đều bỏ mạng, năm trăm tư binh của Lang Gia Vương thị cũng chết trận toàn bộ, Vương Diễn đành phải dẫn theo hoàng thất và các quan lại đầu hàng.

Thạch Lặc giơ cao ngọn đuốc, thắp sáng quan tài của Đông Hải vương Tư Mã Hoạt trước mặt mọi người: “Người này là tội nhân! Hán quốc chúng ta chán ghét ông ta, ngay cả Hoàng đế Đại Tấn các ngươi cũng công bố chiếu thư xuất binh thảo phạt, hôm nay, ta phải thay trời hành đạo.”

Nói xong, Thạch Lặc đốt cháy quan tài, hoả táng Đông Hải vương.

Thạch Lặc ra lệnh cho tất cả tù binh ngồi dựa lưng vào tường: “Các ngươi tới nói một câu, Đại Tấn đã từng không ai bì nổi sẽ mất nước như thế nào?”

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Tư Mã Phạm thuộc hoàng tộc trẻ tuổi cao ngạo, nói: “Việc đã đến nước này, không cần phải nói, ngươi muốn giết thì cứ giết.”

Thạch Lặc giơ đao: “Mau nói, ai không nói sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu!”

Tư Mã Phạm im lặng không lên tiếng, bị kéo ra ngoài chém đầu.

Thạch Lặc xách đầu Tư Mã Phạm uy hiếp, đám người vẫn không nói, hàng loạt quan chức cấp cao của hoàng tộc bị kéo đi chém đầu.

Đến lượt Đại tư đồ Vương Diễn.

Vương Diễn là người giỏi luồn cúi, biết xem xét thời thế, năm đó Mẫn Hoài Thái tử thất bại, ông lập tức đón con gái là Thái tử phi trở về nhà, viết giấy li hôn để thoát thân.

Lúc này đối mặt với lưỡi dao đồ tể của Thạch Lặc, Vương Diễn cũng không sợ hãi, cả đời này ông đã từng có tất cả mọi thứ, sống đến năm mươi tuổi cũng đủ rồi, tuy nhiên, ông vẫn cảm thấy mình có thể cứu giúp những người này một chút.

Chỉ cần còn sống, là còn hy vọng, chết rồi mọi thứ đều biến mất.

Vương Diễn mở miệng, ông sửa sang lại nếp uốn trên y phục, dưới bức tường cao đẫm máu, ông trấn định tự nhiên, giống như đang ở trên triều đình, phong thái nhẹ nhàng.

Vương Diễn cúi đầu bái lạy Thạch Lặc: “Đại tướng quân, ta thấy tướng mạo của ngài không tầm thường, trán rộng mũi cao, khoanh tay quá đầu gối (*), Đại tướng quân đấu tranh anh dũng, thắng nhiều bại ít, hơn nữa lại nghe nói đại tướng quân xuất thân từ nô lệ, cái gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, ta rất coi trọng đại tướng quân, nhân tài giống như ngài, nhất định sẽ không khuất phục dưới trướng của người khác trong thời gian lâu dài, ta nguyện ý cúi đầu xưng thần, phụ tá Đại tướng quân gây dựng sự nghiệp.”

(*):Tả dung mạo của một người có tướng mạo kỳ dị, ngày xưa được coi là tướng mạo của người quyền quý.

Vương Diễn chính là đại nhân vật sáng tạo ra thành ngữ “Ăn nói lung tung”, tài ăn nói của ông vô cùng lợi hại.

Vương Diễn đã nói trúng tâm sự trong lòng Thạch Lặc, hắn ta là người tộc Yết, Hoàng đế Lưu thông của Hán quốc là người Hung Nô, hắn ta đã đánh thắng rất nhiều trận chiến, nhưng thăng chức cũng có hạn, sao hắn có thể không nghĩ tới việc nếm thử cảm giác ngồi trên long ỷ?

Nếu người Hung Nô có thể làm Hoàng đế, vậy người Yết tộc chúng ta cũng có thể!

Tuy nhiên, hiện giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với Hán quốc…

Thạch Lặc sợ lời nói của Vương Diễn truyền tới tai Hoàng đế Lưu Thông, khiến đế vương nghi ngờ, dứt khoát giả vờ tức giận, chỉ vào Vương Diễn mắng to: “Ta thấy Đại Tấn mất nước, tất cả đều do đám gian thần giống như ngươi quấy phá, ngươi còn dám dùng lời nói mê hoặc công chúng, ly gián quân thần chúng ta?”

Thạch Lặc nói: “Đám sĩ phu các ngươi, không dễ bổ đao rìu lên thân, một khi đã như vậy ——”

Thạch Lặc phất tay: “Động thủ.”

Binh lính phía sau bức tường nghe được mệnh lệnh, đồng loạt dùng búa lớn đập tường.

Ầm một tiếng, tường cao sụp đổ, Vương Diễn và tất cả sĩ phu hoàng tộc, mất mạng toàn bộ, chôn vùi dưới lớp gạch đá.

Khổng Tử nói rằng, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, chẳng lẽ Khổng Tử là tiên tri?