Ban đêm trên Đào Hoa Đảo, gió nhẹ phất phơ nương theo tiếng sóng biển rì rầm khiến lòng người mê đắm.
- Tướng công, bọn thiếp dựa theo quy củ cũ, tướng công nằm yên trên giường không cần dùng sức, để bọn thiếp tự tới." Trầm Nhạn Băng mỉm cười bên tai Lăng Phong nhẹ giọng nói.
Bên trong gian phòng tràn ngập ánh sáng nến ấm áp, xuân ý dạt dào. Lăng Phong vừa nhìn tư thế của các nàng liền hiểu, - Thế nào, làm nữ hoàng rồi bây giờ nghiện tư vị đó sao, lại đòi tướng công chiều các nàng hả? Được! Cho các nàng tới, cứ coi như tướng công đang ngủ đi, các nàng đừng có mà tức giận nha!" Lăng Phong miệng phun tà khi, mỉm cười nói.
- Biết rồi, chàng đúng là một tên háo sắc xấu xa, chỉ biết hưởng thụ, bọn thiếp cả nhà mười mấy người, nhìn xem chàng làm sao cầm cự." Ân Bích Hà trêu chọc nói.
- Yên tâm đi, tướng công của nàng vốn rất hùng hậu mà, nếu có kỹ nam, tướng công ta nhất định sẽ là đệ nhất thiên hạ." Lăng Phong cũng không để ý tới lời trách cứ của chúng nữ, mặt dày nói.
- Đáng ghét! Chàng chỉ toàn biết nói những lời xấu xa, nói lại nha, chàng nghĩ nữ nhân bọn thiếp đều giống như đàn ông bọn chàng tới chỗ nào cũng lưu tình khắp nơi à!" Lam Phượng Hoàng kháng nghị nói.
- Được rồi, là tướng công sai được chưa!" Lăng Phong dưới sự cưỡng bức của chúng nữ, chỉ có thể khuất phục đầu hàng mà thôi!
Lăng Phong đem các nàng toàn bộ đều y ôi tới bên cạnh mình, hắn nhẹ nhành ôm một người... Rất nhanh mười sáu nương tử có thai liên tiếp đều bị Lăng Phong đánh gục, các nàng giống như đang trong chiến đấu, rên rỉ mà kêu không ngớt, một lần so với một lần âm thanh lại lớn hơn, một người nam nhân sao có thể chịu đựng được thanh âm này đây?
- Tướng công, chàng không nên động nữa, người ta chịu không nổi, chàng buông tha người ta có được hay không." Trầm Nhạn Băng ôn nhu nói.
Lăng Phong thức thời không có tiếp tục động nữa, Trầm Nhạn Băng nhu thuận tại trên người Lăng Phong lên xuống, nàng hi vọng Lăng Phong có thể vui vẻ một chút, hắn cũng không còn khí lực nữa, bởi vì các nàng đều là phụ nữ có thai, mình không thể thôi phát Tiêu Diêu Ngự Nữ Tâm Kinh. Bởi vậy đều là súng thật đạn thật dùng sức bản thân. Công lực của Lăng Phong lần này là đúng thật là tiêu hao thảm trọng.
Lăng Phong mệt mỏi đến nỗi mí mắt cũng không mở ra được, đây là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này. Hôm sau Trầm Nhạn Băng chúng nữ thấy thân thể của Lăng Phong vẫn như thường mới hết lo lắng.
- Trầm tỷ, tướng công có thể tỉnh lại không? Tướng công ngủ sâu quá." Lục Phỉ Nhi thấy Lăng Phong vẫn còn đang ngủ, hiếu kỳ hỏi.
- Sẽ tỉnh lại thôi, Bích Hà tỷ sẽ có biện pháp." Trầm Nhạn Băng liếc mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy hồng quang của Ân Bích Hà, yên tâm ly khai.
- Ta đúng thực là có biện pháp, Tuyết Liên Tử có thể làm cho người ta khôi phục thể lực." Ân Bích Hà mỉm cười đem bảo bối mà mình khổ cực mới kiếm được lấy ra.
- Bích Hà, đây là thứ mà người mạo hiểm cả tánh mạng mới lấy được, hơn nữa chỉ có ba khỏa, người cứ như vậy cấp cho tướng công chẳng phải là hơi phí sao, chỉ cần cho tướng công uống một chút thuốc bổ là ổn mà, dù sao tướng công cũng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khôi phục lại thôi." Cửu vĩ hồ Thanh Lăng biết rõ mẫu thân mình đối với mấy khỏa Thiên Sơn Tuyết Liên này rất quý trọng, cho nên ngăn cản nói.
- Không có vấn đề gì, tướng công là vì chúng ta cho nên mới biến thành cái dạng này, tính mạng của tướng công so với chúng ta còn trọng yếu hơn, người ta muốn cho chàng mau mau tỉnh dậy mà." Ân Bích Hà không để ý, đem Tuyết Liên Tử bỏ vào miệng sau đó chậm rãi nhai rồi hôn môi mớm cho Lăng Phong.
Lăng Phong đang ngủ bỗng nhiên cảm thấy một vị đạo ngọt ngào trong miệng, hắn hưng phấn không muốn tha, toàn thân lập tức không còn uể oải như lúc trước nữa mà tràn ngập lực lượng.
- Tướng công! Đáng ghét! Buông người ta ra, người ta không thở được nữa rồi." Ân Bích Hà nũng nịu nói.
Nhìn Lăng Phong đã tỉnh lại liền dãy dụa muốn thoát ra. Lăng Phong nhẹ nhàng liếm lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mỉm cười nói:
- Nàng dụ dỗ tướng công nha, nàng cũng biết sức chịu đựng của tướng công rất kém mà." - Tướng công! Ngày hôm nay chàng chỉ có có thể đứng dậy đi lại mà thôi, một ngày một đêm làm như hôm qua nữa, chỉ sợ sẽ đem chàng phá hủy mất." Trầm Nhạn Băng đi tới bên người Lăng Phong lên tiếng nói.
Lăng Phong nhìn nàng không khỏi có chút si mê.
Bàn về dung mạo, Trầm Nhạn Băng đúng là một nữ tử hiếm có, lúc này trên người lại tỏa ra tiên khí càng hấp dẫn người, - Tướng công, chàng làm sao vậy, có đúng là bị bệnh rồi hay không." Nhìn Lăng Phong si ngốc như vậy, Trầm Nhạn Băng có chút lo lắng nhẹ áp tay lên trán hắn.
Lăng Phong giữ bàn tay nhỏ bé của nàng lại đặt trên ngực, sau đó ôm lấy thân thể nàng.
- Tướng công, chàng..., đáng ghét! Không nên làm trò nữa, tướng công mau rời giường đi." Trầm Nhạn Băng thấy ánh mắt Lăng Phong tràn ngập vẻ ham muốn chiếm hữu, mặt nàng đỏ ửng vội trách cứ nói.
- Vậy để tướng công hôn nàng một cái nào, một cái thôi, bảo bối yêu, chính nàng mê hoặc tướng công trước mà!" Lăng Phong hôn lên cái cổ trắng ngần của nàng, hít hà hương vị đặc biệt mê người kia.
- Chàng đúng là một tên bại hoại, trên cổ người ta bây giờ toàn là ấn ký rồi này, chàng nói xem bây giờ thiếp làm sao ra ngoài đây." Lăng Phong đang muốn chay đi tắm rửa, vừa ra khỏi phòng vẫn còn nghe được thanh âm kháng nghị của Trầm Nhạn Băng.
- Vậy thì đừng ra ngoài nữa, chỉ ở nhà sinh con cho tướng công thôi!" Lăng Phong hì hì cười nói.
Ai biết Lăng Phong vừa muốn cất bước ly khai chợt nghe trong phòng truyền ra thanh âm tựa hồ như có điểm không được thoải mái của Trầm Nhạn Băng.
Lăng Phong kinh hãi vội vàng quay lại!
- Bảo bối, nàng làm sao vậy?" Lăng Phong thấy bộ dạng Trầm Nhạn Băng thống khổ rên rỉ như vậy, vội vã hỏi.
- Tướng công, bụng thiếp đau, đau quá!" Nghe được Trầm Nhạn Băng thấp giọng khóc lóc, Lăng Phong hoảng hốt tay chân luống cuống đứng dậy đánh thức đám chúng nữ dậy.
- Tướng công, chàng làm sao vậy, sao lại hoảng hốt như thế." Chu Tú Kỳ lo lắng hỏi.
- Trầm Nhạn Băng nàng... Nàng nói đau bụng, có thể là sắp sinh rồi, mau gọi Trữ phu nhân đi." Lăng Phong chạy ra khỏi cửa, nói.
Lúc này chúng nữ mới phát hiện Trầm Nhạn Băng thống khổ rên rỉ, mồ hôi lạnh rỉ ra đầy trán, - Tướng công, chàng nhanh lên một chút, Nhạn Băng sắp vỡ ối rồi." Ân Bích Hà quan sát ngọc môn của Trầm Nhạn Băng xong liền kêu to gọi Lăng Phong.
- Trữ phu nhân, mau tới đây, Nhạn Băng sắp sinh rồi." Lăng Phong lớn tiếng kêu gào.
Trữ phu nhân ngay trong gian phòng Ngọc Thanh phu nhân, nghe được tiếng gào của Lăng Phong, vội vàng chạy tới.
Lăng Phong dựa theo yêu cầu của mụ, vội vã đi tắm sau đó thay y phục rồi tới gian phòng Trầm Nhạn Băng sinh!
Lúc Lăng Phong chạy vào phòng, chỉ nghe thấy Trữ phu nhân đang yêu cầu Trầm Nhạn Băng hít thở thật sâu. Trầm Nhạn Băng thống khổ nỗ lực làm theo, khi nhìn thấy Lăng Phong đến, nàng dường như thấy được người cứu mạng tới, vội vàng hô lên:
- Tướng công, đau quá, người ta không muốn sinh nữa... Ô..." Lăng Phong nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói:
- Được rồi, chỉ có lần này thôi, lần sau tướng công sẽ không để cho nàng mang thai nữa, ngoan nghe lời hít thở đi." Lăng Phong trấn an để nàng bớt khẩn trương.
Trầm Nhạn Băng nghe lời Lăng Phong nói, chậm rãi hít thở thật sâu "Lão gia, phu nhân dùng thật nhiều sức mới có thể sinh được." Trữ phu nhân mỉm cười nói với Lăng Phong, phải làm như vậy mới có thể đại công cáo thành.
Lăng Phong gật đầu biểu thị sự phối hợp, nói nhẹ bên tai Trầm Nhạn Băng:
- Bảo bối, Trữ phu nhân nói, tiểu hài tử trong bụng nàng so với Ngọc Thanh còn nhỏ hơn, nàng ta có thể sinh, chẳng lẽ nàng lại không thể sinh hay sao?" - Đáng ghét! Người ta đau quá, chàng còn chọc cười người ta..." Trầm Nhạn Băng thả lỏng sau đó cố rặn, không đến một hồi Lăng Phong liền nghe được tiếng trẻ con khóc.
- Thật tốt quá, cuối cùng cũng sinh rồi..." Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm thốt lên.
- Chúc mừng lão gia, là một tiểu công tử nha, lão gia bế đi." Trữ phu nhân báo hỉ nói.
Lăng Phong cẩn thận tỉ mỉ dùng một tay lau mồ hôi giúp Trầm Nhạn Băng, ôn nhu nói:
- Bảo bối khổ cực cho nàng rồi, nàng muốn coi con của chúng ta không?" - Thiếp muốn nhìn một chút, hi vọng hắn lớn lên sẽ giống như tướng công." Trầm Nhạn Băng tiếp nhận hài tử trong tay Lăng Phong, rất hài lòng, "Tướng công xem đi hài tử trông thật giống chàng, chàng nhìn chiếc mũi, đôi mắt này, trông giống quá cơ." Trầm Nhạn Băng rất hài lòng chỉ trỏ cho Lăng Phong thấy.
Lúc này chúng nữ cũng đã đi tới, đều đến xem hài tử mới sinh, "Thật đáng yêu quá! Tướng công chàng đặt tên cho hài tử chưa?" - Nữ nhi của Ngọc Thanh kêu là Tư Tư, Nhạn Băng của chúng ta sinh nam hài, vậy kêu là Lăng Vũ đi!" Lăng Phong mỉm cười nói.
- Lăng Vũ!. Được nha." Trầm Nhạn Băng mỉm cười nói.
- Vậy là tốt rồi, Lăng Phong ta như vậy cũng yên tâm." Lăng Phong nhìn hài tử, hài lòng nở nụ cười, cảm giác làm phụ thân thật là tốt.
Lăng Phong khi ở Đào Hoa Đảo vài ngày tất cả chuyện tình đều trôi qua rất nhanh, tựa như chúng nữ đồng loạt mang thai vậy. Sau này Lăng Phong mới nhớ tới, chính xác lúc ở Hoa Âm và Bạch Đà Sơn, là do hiệu quả của bản thân mình cùng chúng nữ chung giường lớn!
Nếu như dựa theo điểm này mà tính, vậy sư nương Bạch Quân Nghi và sư thúc Trữ Vô Song ở Hoa Sơn có hay không cũng đang chuẩn bị sinh?
Liên tiếp vài ngày sau, Ân Bích Hà, Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng, Thanh Lăng, Chu Tú Kỳ, Lục Phỉ Nhi, Tạ Lâm Lam, Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng, Tuyết Kỳ, Tô Kỳ, Linh Nhị, Tần Túc, Tô Đình các nàng đều thuận lợi sinh hài tử, nhất là Ân Bích Hà cư nhiên còn sinh long phượng thai!
Điều này làm cho không khí ở Đào Hoa Đảo tràn ngập niềm vui. Lăng Phong cũng mới là biết tới cảm giác làm cha, cái loại kích động cùng vui sướng này căn bản không phải dùng bút mực có thể hình dung được!
Trong mấy ngày này, Lăng Phong thực sự là rất mệt, thế nhưng còn một việc đau đầu nữa là đặt tên cho đám con của mình, đặt tên cho mười một nam hài, bảy nữ hài.
Cứ như vậy mà tính vậy tương lai nữ nhân thành đàn nha!