TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 195: Chương 194: Trên Đào Hoa Đảo

Ba ngày kế tiếp, Lăng Phong vẫn lưu lại ở Đào Hoa Đảo, hắn để Tần Thục Phân quay về Nam Cung thế gia trước, để nàng giả bộ vẫn đưa cơm nước tới mật thất, chỉ cần không phải là Nam Cung Hiên tự mình kiểm tra mật thất cũng sẽ không không ai biết Lăng Phong ở tại Đào Hoa Đảo.

Tần Thục Phân tuy rằng đến vào đúng thời điểm Ngọc Thanh phu nhân sinh nở thế nhưng chư vị nương tử đối với nàng cũng không có bạc, điều này làm cho Tần Thục Phân thập phần hài lòng, đặc biệt là Ngọc Thanh ở Hàng Châu chính là lão bằng hữu của mình, nếu La Ngọc Thanh đều có thể làm lão bà của Lăng Phong, còn sinh con cho hắn, vậy mình còn cố kị gì nữa.

Tần Thục Phân nghĩ như vậy cho nên trong lòng cũng muốn hoài thượng hài tử của Lăng Phong, sau đó tại Đào Hoa Đảo sanh con dưỡng cái, không bao giờ quay về Nam Cung thế gia nữa, thật vui vẻ cùng Lăng Phong bọn họ sống trọn đời!

Lăng Phong tại Đào Hoa Đảo, Ngọc Thanh phu nhân cùng nữ nhi hầu như đã thành tất cả đối với hắn, cái gì là Hồ Điệp Môn, cái gì là Nam Cung thế gia hết thảy đều bị Lăng Phong ném ra khỏi đầu.

Lần đầu tiên mới học được cách ôm trẻ sơ sinh, lần đầu tiên tắm dùm nữ nhi, lần đầu tiên thấy Ngọc Thanh cho con bú... Mỗi một việc như vậy hắn đều cảm thấy rất mới mẻ, mà lúc này võ công siêu nhân trời cho của Lăng Phong cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi, Mỗi khi thấy Lăng Phong phải nín thở không dám ho một tiếng ôm nữ nhi, thấy Lăng Phong luống cuống tay chân thay tã, Ngọc Thanh phu nhân lại nhẹ mỉm cười, đồng thời trong ánh mắt đều chan đầy nước mắt hạnh phúc.

- Tướng công, chàng sẽ làm hư thiếp và hài tử mất." Ngọc Thanh phu nhân mỗi khi nói như vậy, Lăng Phong lại nói cho nàng biết: ''Nữ tử giống như nàng ôn nhu hiền thục mà mỹ lệ, trời sinh nên được người sủng ái, huống lại là nữ nhân của Lăng Phong ''.

Mà mỗi lúc như thế trên mặt Ngọc Thanh phu nhân lại tràn đầy hạnh phúc không nói lên lời.

Kỳ thực Lăng Phong làm sao không cảm thấy hạnh phúc đây? Ngọc Thanh ỷ ôi trong lòng Lăng Phong, một mặt nhẹ giọng dỗ ngọt nữ nhi bú, một mặt si tình nhìn Lăng Phong. Lăng Phong cảm thấy lão thiên gia đối với mình quá tốt, dường như ngay hài tử của mình cũng được ông trời cưng chiều như tôn tử vậy.

Khi đó Lăng Phong lại ở trước mặt nữ nhi của mình âm thầm phát thệ, phải đem hết toàn lực đem hạnh phúc lúc này trở nên thiên trường địa cửu.

Bất quá sau này Ngọc Thanh phu nhân liền đuổi Lăng Phong đi, nói là bọn tỷ muội đều thương nhớ hắn, cần hắn chiếu cố tới các nàng, không cần Lăng Phong phải ở cả ngày lẫn đêm trong phòng bồi nàng.

- Nếu mà tướng công mệt chết, các hảo tỷ muội đều muốn lấy mạng của thiếp đó." Ngọc Thanh lên tiếng nói, trong đó còn mang một tia ngượng ngùng.

Lăng Phong ở cả ngày trong gian phòng của Ngọc Thanh, lúc này mới thấy thân thể rã rời, hắn miễn cưỡng chạy về gian phòng của Trầm Nhạn Băng, Bạch Lăng giúp hắn cởi giày, ngay sau đó Lăng Phong vừa ngã xuống giường liền thiêm thiếp ngủ.

Cũng không biết ngủ trong bao lâu, đang mơ mơ màng màng chợt nghe dưới lầu có tiếng người nói chuyện, thanh âm nhẹ nhành vô cùng, tựa hồ là như làm Lăng Phong tỉnh giấc.

Hắn mở mắt vừa nhìn đã thấy mặt trời lên cao, Lăng Phong bấm tay tính toán, dường như mình đã ngủ được sáu canh giờ rồi, nhìn lên bản thân chỉ còn một cái tiết khố mà xanh, kiểu dáng cùng cái lúc trước bất đồng.

- Ta đói bụng rồi, có cái gì ăn hay không a!" Lăng Phong vẫn nằm ở trên giường hô lớn một tiếng, nhất thời toàn bộ Đào Hoa Đảo giống như nổ tung. Chư vị lão bà cùng nhau ào ào chạy vào trong phòng.

- Tướng công, chàng đã tỉnh..." - Đói bụng rồi sao? Nhà bếp đang nấu, chỉ chốc lát nữa là có thể ăn rồi!" Các nàng tuy rằng mỗi người đều đã mang thai, thế nhưng sự quan tâm của các nàng lúc này khiến Lăng Phong cảm động hơn bất cứ lúc nào, - Các vị nương tử, qua việc sinh nở của Ngọc Thanh, ta mới chợt nghĩ ra chúng ta kì thực có hài tử hay không đều không trọng yếu, quan trọng là các nàng có thể bình an, đại gia ta chỉ muốn các nàng, nếu không phải là hài tử do kết tinh là của chúng ta, nói thật, ta hi vọng các nàng cả đời cũng đừng mang thai nữa, đỡ phải cực khổ." Lăng Phong nghiêm túc nói.

- Tướng công biết sinh đẻ thống khổ, như vậy đã thương yêu tỷ muội bọn thiếp lắm rồi, không uổng công bọn thiếp đem toàn bộ mọi chuyện ký thác lên người tướng công... Thế nhưng nếu như không sinh bảo bảo, chúng ta nghĩ sẽ tiếc nuối a!" Ân Bích Hà lần đầu tiên nghe được có người nói sinh con là dư thừa như vậy.

- Như thế là tốt rồi, bất quá ta muốn biết nhất chính là hiện giờ đang ở giai đoạn phụ nữ có thai mà quan hệ phu thê có ảnh hưởng gì không?" Lăng Phong nghiêm túc hỏi, hắn biết các lão bà cũng là nhẫn nại cùng rất khổ cực, lần trước Lăng Phong cùng các nàng, khiến cho các nàng được phát tiết dục vọng suốt mấy tháng.

Khuôn mặt chúng nữ đều đỏ bừng, Ân Bích Hà tuy rằng khuôn mặt cũng đỏ lên nhưng dù sao nàng cũng là người từng trải, thành thật trả lời vấn đề của Lăng Phong:

- Thành thật mà nói, ngoại trừ lúc mang thai hài tử ba tháng ngoài ra đều không có ảnh hưởng, sau đó chỉ cần cẩn thận một điểm là không có sao." Lăng Phong nghe nói như vậy rất là vui vẻ, thấy ánh mắt của hắn khiến Trầm Nhạn Băng chịu không nổi.

- Đáng ghét! Tướng công chàng trong đầu nghĩ đến mấy chuyện sạch sẽ khác có được hay không." Trầm Nhạn Băng không nghe theo nói.

- Xin lỗi, tướng công của nàng sinh ra đã như thế, ta nói với các lão bà của ta, chẳng lẽ các nàng lại không muốn tướng công sao?" Lăng Phong lớn gan hỏi.

- Tướng công, xin chàng đừng nói nữa, người ta muốn chàng, thế nhưng..." Lục Phỉ Nhi nhỏ giọng nói, nhưng lại dẫn đến một tràng cười nhạo của chúng nữ.

- Được rồi, bọn tỷ muội chúng ta bắt đầu luyện tập thôi." Ân Bích Hà thực sự có chút ăn không tiêu, chấn chỉnh lại các nàng.

- Luyện tập?" Lăng Phong sửng sốt hỏi:

- Luyện tập cái gì vậy?" Trầm Nhạn Băng nói:

- Ân tỷ tỷ nói ngay lúc trước khi bọn thiếp sinh, nàng sẽ dạy bọn thiếp làm vận động thân thể tiền sản, như vậy rất có lợi cho bảo bảo sau này khỏe mạnh phát dục!" Một người nam nhân ở trước mặt một đám phụ nữ có thai xem vận động tiền sản trông thật sự có điểm ngu xuẩn, bất quá cũng không phải vấn đề chính, vấn đề quan trọng nhất chính là các nàng đều là nữ nhân mà Lăng Phong thích, nhìn các nàng như vậy càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Nhìn các nàng đều đem áo khoác cởi, Lăng Phong cảm thấy đũng quần của mình cậu nhỏ càng lúc càng phản đối, Lăng Phong biết mình ngày hôm nay xong rồi. Hắn chỉ có thể nằm lỳ với một tư thế nghiêng người ở trên giường.

Lăng Phong cho rằng bản thân có thể chịu được, thế nhưng thật không ngờ vận rủi còn không có kết thúc, Trầm Nhạn Băng, Ân Bích Hà, Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng, Thanh Lăng, Chu Tú Kỳ, Lục Phỉ Nhi, Tạ Lâm Lam tám vị phu nhân, Hơn nữa tám vị mỹ thiếp Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng, Tuyết Kỳ, Tô Kỳ, Linh Nhị, Tần Túc, Tô Đình tổng cộng mười sáu mĩ nữ đều cởi bỏ hết quần áo, chỉ để lại cái yếm mỏng tanh, mười sáu cặp song phong bạo mãn đung đưa trước mặt Lăng Phong, cái yếm mỏng manh không thể che hết toàn bộ cảnh xuân sắc, Lăng Phong có thể nhìn thấy rõ ràng từng điểm đỏ mọng trên mỗi song phong của các nàng.

Lam Phượng Hoàng, Trầm Nhạn Băng, Tạ Lâm Lam, Ân Bích Hà bốn người nóng bỏng nhất, các nàng đúng là cái loại nữ tử mà nam nhân nào vừa gặp đều có thể tiết ngay trong quần, các nàng quá quyến rũ như vậy khiến Lăng Phong chịu không nổi, một khi di chuyển, hạ thể lại rung động lắc lư.

Lăng Phong liều mạng chỉnh lại trạng thái để tiểu đệ đệ bớt khó chịu, Lam Phượng Hoàng thấy Lăng Phong trừng mắt nhìn các nàng liền cười rộ lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm làn môi đỏ mọng ướt át, Lăng Phong vừa nhìn liền biết cái này chính là yêu nữ thấy Lăng Phong hiện tại đang cảm thụ các nàng, cho nên muốn cố ý dằn vặt mình đây mà.

Hạng mục vận động xương chậu chính là điểm phiền toái nhất, các nàng ở trước mặt Lăng Phong lay động cái bụng phình to, khiến giữa hai chân Lăng Phong càng thêm khó chịu.

Trầm Nhạn Băng bắt đầu trên dưới đong đưa bả vai của mình, hai đỉnh núi cực đại trước ngực lắc lư theo từng động tác. Những nữ nhân khác cũng học theo, cố ý khiến song phong cuộn sóng rung động, Lăng Phong đầu đầy mồ hôi nhìn nào là các loại "Thỏ" nào là bãi cỏ âm u thi nhau nhảy múa, các nàng thấy bộ dạng đần đần của hắn đều rất hài lòng cười rộ lên.

Ân Bích Hà lại càng làm càn, nàng ngồi xổm xuống, đồn bộ bắt đầu lay động, chiếc tiết khố màu hồng đã ướt đẫm một mảng. Nàng dùng ngữ khí đùa cợt hỏi Lăng Phong:

- Tướng công chàng khó chịu sao? Có muốn bọn thiếp hỗ trợ hay không?" Những người khác đều vỗ tay cười to.

Trầm Nhạn Băng ngồi chồm hổm xuống, bãi cỏ âm u của nàng như khiêu khích di chuyển trước mặt Lăng Phong, ánh mắt kiều mị nàng khẽ đưa ngón tay út lên miệng cắn nhẹ làm ra biểu tình vô tội.

Chiếc yếm bao quanh song phong bạo mãn đã ướt một mảng, hai điểm nhũ phong đỏ đậm như ẩn như hiện. Lăng Phong cảm giác mình dường như sắp phun rồi.

Tạ Lâm Lam nhìn thấy chiếc chăn nhỏ trên người Lăng Phong đang bị đội lên, nghĩ có vẻ thú vị, liền nói:

- Tướng công, chàng còn muốn thấy nữa sao? Trông chàng sắp không chịu được rồi đó." Lăng Phong nhìn nàng một cái, thở dài nói:

- Lão Thiên ạ! Sao ta đối với phụ nữ có thai lại có hứng thú như vậy chứ, xem ra ta bị bệnh háo sắc không trị được rồi." Lăng Phong đời này đây lần đầu tiên thấy phụ nữ có thai, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hai chân mở rộng, lại còn nằm ngửa trên mặt đất nữa chứ! Nhìn các nàng chống đỡ thân thể, trên dưới nâng đỡ đồng bộ phì mãn, khiến huyết mạch khắp thân thể Lăng Phong càng thêm sôi sục.

Lăng Phong có chút chịu không nổi nữa, thấy biểu tình của Trầm Nhạn Băng chúng nữ đầy dụ hoặc như vậy, Lăng Phong run run đem một cỗ đặc nóng trong thân thể phóng đầy tiết khố. Chúng nữ nhìn thấy một màn này, đều bật cười khanh khách, Lăng Phong cảm giác mình giống như một tên ngố vậy.

- Tướng công! Chàng..." Từ Phượng Phượng yêu thương nhìn Lăng Phong.

- Không có vấn đề gì đâu, tướng công biết xử lý như thế nào mà, bất quá bảo bối nàng giúp tướng công đổi quần đi, chỉ có ông trời mới biết nhìn thêm vài ngày nữa , ta cũng không dám bảo chứng bản thân có thể ở chỗ này làm chết các nàng hay không." Lăng Phong cười khổ nói.

- Tướng công, chàng cũng có kết cuộc ngày hôm nay sao, đã thế sao còn làm càn như vậy, được rồi, người ta giúp chàng lấy quần, chàng đúng là một kẻ háo sắc đại bại hoại." Từ Phượng Phượng phun phì phì nói với Lăng Phong.

- Tướng công, cảm giác như thế nào, sao có mấy động tác đơn giản như vậy mà đã không chịu nổi rồi, vậy sau này tướng công làm sao chịu được." Chu Tú Kỳ lo lắng hỏi.

- Không có vấn đề gì, nếu như chịu không nổi, có thể cùng các nàng làm vận động một chút, bất quá địa phương nên thay đổi một chút." Có thể cùng làm càn trêu chọc.

- Đáng ghét! Người ta lo lắng cho chàng, chàng lại cứ như thế trêu chọc người ta, không cùng chàng nói nữa." Chu Tú Kỳ tức giận làm nũng.

- Được rồi, được rồi, rốt cuộc là tướng công sai, nàng tha thứ cho tướng công đi mà, hiện tại tướng công đang còn nằm lỳ ở trên giường đây! Khuya hôm nay các nàng ai chịu bồi tướng công nào, bằng không ta làm thế nào ngủ đây." Lăng Phong đem toàn bộ ý nghĩ trong đầu nói ra khiến chúng nữ đều đỏ mặt.

- Chàng quá háo sắc đi, để trừng phạt chàng, khuya hôm nay bọn thiếp sẽ không làm cùng chàng, hôm nay chàng nghỉ ngơi cho tốt đi." Trầm Nhạn Băng nghiêm túc nói.

- Không phải như vậy chứ! Tướng công ta rất biết điều mà, các nàng không thể đối xử với ta như vậy được." Lăng Phong đưa ra kháng nghị.

- Tướng công, phản đối vô hiệu, khuya hôm nay bọn thiếp đều phải nghỉ ngơi rồi, tướng công nhẫn nại vài ngày đi nhé!" Ân Bích Hà mỉm cười nói.

Đúng là nụ cười tiêu chuẩn của ác ma, - Tướng công, hôm nay người ta sẽ cùng chàng, chàng không cần nói nữa, để thiếp thuyết phục các nàng." Tạ Lâm Lam ôn nhu nhỏ giọng thì thầm bên tai Lăng Phong, khiến cho hắn hưng phấn không ngớt.

- Được rồi, tướng công đi ăn cơm trưa thôi, chúng ta đi chuẩn bị trước nào!" Từ Phượng Phượng hoà giải nói.

- Được rồi, Hiện tại chàng không dám phản đối chúng ta nữa đâu, bây giờ chúng ta còn nhiều việc phải quả chàng cho thật tốt, hiện tại trông chàng cũng rất ngoan rồi đó." Lục Phỉ Nhi vui vẻ khi thấy Lăng Phong trở nên dễ bảo như vậy.

- Phỉ nhi, tướng công đối tốt với chúng ta như vậy còn được, thế nhưng đối với địch nhân lại không thể như thế, nếu không sẽ làm giảm nhuệ khí của chàng." Tạ Lâm Lam đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.

- Sao có thể chứ, tướng công lúc nào cũng là một nam nhi đầy khí phách mà." Từ Phượng Phượng cũng không có để ý, nói.

- Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không quản giáo tướng công như vậy, một lần còn có thể được nhưng nếu làm lại sẽ làm giảm nhuệ khí của tướng công, khí chất bá đạo cũng sẽ bị biến mất, chúng ta nên điểm đến thì dừng là tốt nhất." Tạ Lâm Lam không chút nào cố kỵ đem tất cả ý nghĩ trong lòng đều nói ra.

- Nói cũng đúng, chúng ta có thể quản được tướng công ở hậu hoa viên, thế nhưng đối với sinh hoạt của chàng chúng ta không nên quá mức cưỡng chế, tướng công háo sắc thành thiên tính, không có nữ nhân đối với chàng mà nói đúng là một loại thống khổ, chúng ta tốt nhất không nên quá nghiêm khắc đối với chàng, chúng ta cũng vì yêu tướng công mà, nếu không cũng không có dằn vặt chàng như vậy!" Trầm Nhạn Băng cũng có chút không đành lòng, mỉm cười gật đầu đồng ý với ý kiến của Tạ Lâm Lam.

- Được rồi, chúng ta tốt nhất nên hết lòng hầu hạ tướng công, bất quá đối với nữ nhân của chàng ở bên ngoài phải thông qua sự đồng ý của chúng ta mới được, sự tình nếu quá mức quan trọng, chúng ta cũng phải cho tướng công biết tay." Lam Phượng Hoàng cũng đồng ý lên tiếng.

Đối với Lăng Phong đang ở trong phòng mà nói, cũng tuyệt đối ra mặt nghị luận, tính tình của các nàng bỗng biến thành ôn nhu như vậy khiến Lăng Phong còn tưởng rằng ông trời có mắt a.

- Tướng công, Lại đây ăn cái này đi, món này là thứ chàng thích ăn nhất đó." Ân Bích Hà ôn nhu vì Lăng Phong mà đưa tới một đĩa rau khiến hắn có cảm giác được yêu mà sợ.

- Được...Được, tướng công ăn đây." Lăng Phong si ngốc gắp lấy thức ăn.

- Tướng công, tối này thiếp bồi chàng nhé?" Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói.

Lăng Phong ngạc nhiên nhìn chúng nữ, có chút ăn không tiêu nói:

- Có phải các nàng có chuyện gì muốn nói cùng tướng công hay không, các nàng cứ nói đi, tướng công sẽ tận lực thỏa mãn các nàng." Lăng Phong mỉm cười nói.

- Xin lỗi tướng công, bọn thiếp đều quá nghiêm khắc với chàng rồi, người ta cũng là không hy vọng tướng công ở bên ngoài chơi bời đến độ quên nhà, thậm chí quên không muốn về, cho nên mới nghiêm khắc như vậy, chỉ cần tướng công không đem nữ nhân khiến chúng tiếp mất hứng về nhà, vậy chuyện của tướng công sau này chúng thiếp cũng sẽ không can thiệp nữa." Trầm Nhạn Băng mỉm cười nói.

- Các nàng nói là Thục Phân sao? Kỳ thực nàng..." Lăng Phong đang muốn giải thích.

Trầm Nhạn Băng liền mỉm cười nói:

- Kỳ thực Thục Phân, Ngọc Thanh và thiếp chính là hảo tỷ muội, con người nàng chúng thiếp là người biết rõ nhất, thế nào mà lại phản đối đây? Kỳ thực bọn thiếp lo lắng sau này tướng công hoa tâm đem nữ nhân không đứng đắn trở về, vậy cái nhà này sẽ hỏng mất!" - Các nàng..., ài, quên đi, tướng công cũng không phải là không thông cảm cho các nàng, nên biết tướng công đối với các nàng rất sủng ái. Các nàng để tướng công rất thoải mái, nhưng tướng công không khống chế được, thế nhưng mặc kệ sau này ta có dẫn ai trở về cũng sẽ hỏi ý kiến qua các nàng, nếu như các nàng không đồng ý, vậy ta tuyệt đối sẽ không mang trở về nữa!" Lăng Phong mỉm cười nhìn các nàng. Các nàng đã nói ra nỗi khổ tâm của bản thân khiến trong lòng Lăng Phong cũng cảm thấy thoải mái.

- Như vậy mới là tướng công tốt của bọn thiếp... Kỳ thực mang nhiều tỷ muội về một chút bọn thiếp cũng không để ý, mấu chốt là các nàng có thể nhận thức được, biết cách làm người, làm cho gia đình hòa thuận là được..." - Cái này là đương nhiên, nếu như ai không tôn trọng các nàng, ta sẽ tống cổ nàng ta đi!" Lăng Phong ha hả cười nói.

- Kỳ thực điểm này bọn thiếp đều rất tin tưởng tướng công chàng!" - Được rồi, đại công cáo thành, vậy khuya hôm nay, các nàng ai bồi tướng công đây." Lăng Phong càn rỡ hỏi vấn đề lúc trước.

- Tướng công tự mình đoán đi! Bọn thiếp cấp cho chàng một việc kinh hỉ." Ân Bích Hà thần bí nói.