TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 59: Quần lang (Thượng)

Lâm Lôi đang ngồi dưới đất chợt mở bừng mắt nhìn về phía nam, nơi có nguyên một vạt cây gai mọc hỗn loạn, cũng là nơi hắn chọn làm chỗ nghỉ chân. Ở giữa các bụi cây tạp hoặc đầy gai góc, những ma thú tầm thường e rằng cũng chẳng thể phát hiện được ra hắn.

“Có hai con ma thú đang ở gần đây, hiện tại cách ta đại khái chừng bốn chục thước.” Căn cứ vào ba động của Phong hệ ma pháp, Lâm Lôi đã xác định được hai con ma thú ở cách đó không xa.

Không một tiếng động, Lâm Lôi lần đến bên rìa vạt cây gai. Nhìn xuyên qua đám cành lá, hắn nhìn thấy những cặp mắt phát ra lục quang mờ mờ của hai con phong lang cường tráng đang lặng lẽ di chuyển cách khoảng ngoài ba chục thước, coi lộ tuyến thì chúng sẽ tiến về phía hắn. Lâm Lôi chợt cảm thấy một bên vai hơi trĩu xuống, thì ra tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ đã leo lên vai mình.

“Lão đại, đó có phải là là phong lang không? Tại Ân Tư Đặc Học viện chúng ta từng thấy qua thứ đó vài lần rồi.” Bối Bối thản nhiên dùng ý nghĩ nói chuyện cùng Lâm Lôi.

Lâm Lôi chăm chú nhìn hai con phong lang không rời mắt: “Phải rồi, đó là phong lang. Lang ma thú cơ bản có thể phân thành ba đại quần tộc là nha lang, phong lang và tuyết lang, trong đó quần tộc tuyết lang có thực lực mạnh nhất, nha lang yếu nhất, còn phong lang đứng giữa. Trong phong lang tộc, đa số là phong lang ma thú tứ cấp, tinh anh có ma thú ngũ cấp, lục cấp. Nghe nói đỉnh cấp cường giả của phong lang tộc đạt tới bát cấp.”

Bình thường nhất cũng là ma thú tứ cấp, Độc giác dã trư làm sao có thể bì.

“Ta có thực lực chiến sĩ tứ cấp. Chỉ dùng lực lượng của chiến sĩ thì không thể đấu lại hai con phong lang này.” Trong lòng Lâm Lôi rốt cuộc đã có chút hưng phấn, “Tuy nhiên, như vậy mới kích thích được tính chiến đấu a.”

Nhìn hai con phong lang lặng lẽ đi tới, ánh mắt Lâm Lôi lạnh hẳn đi, miệng mấp máy khởi niệm chú ngữ.

''Bang!'' ''Bang!'' ''Bang!'' ''Bang!''…

Một loạt âm thanh trầm trầm vang động. Trong đêm tối hắc ám, hơn mười khối đá lớn tới cả thước loang loáng thổ hoàng sắc quang mang bay vù vù về hướng hai con phong lang. Cả hai con cảnh giác vụt ngẩng đầu lên rồi lập tức chuyển thân né tránh cực nhanh.

Tiếng va đập uỳnh uỳnh vang lên.

Trong khoảnh khắc những tảng đá lớn màu thổ hoàng lao xuống đầu, phong lang theo phản xạ lẩn tránh. Tuy phản ứng khá nhanh, nhưng trong lúc thảng thốt, chỉ có một trong hai con phong lang thoát được hiểm địa, còn con kia bị đánh trúng chân sau.

“Không hổ là phong lang, tốc độ nhanh thật.”

Lâm Lôi thầm nghĩ, miệng vẫn niệm chú ngữ thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, đồng thời lăm lăm trong tay cây ‘Bình Đao’ vẫn sử dụng khi điêu khắc, hắn phóng ra từ trong đám bụi gai lao cực nhanh về phía con phong lang bị thương.

Được gia trì ‘Cực Tốc’ cộng với tốc độ của tứ cấp chiến sĩ so với tốc độ của phong lang không bị thương cũng không chênh lệch lắm, hiển nhiên con bị thương không thể bằng Lâm Lôi được. Chân sau bị đập gãy khiến con phong lang không thể đào tẩu xa hơn, chỉ biết há miệng nhe hàm răng nhọn hoắt ra.

''Chíu!'' ''Chíu!'' ''Chíu!''……

Một chuỗi phong nhận xuất hiện, chém về phía Lâm Lôi.

“Lang hả, đầu đồng đuôi sắt cũng chỉ là thứ đậu hủ thôi!”

Lâm Lôi hết sức linh hoạt, điểm chân vài ba cái xuống mặt đất tránh khỏi chuỗi phong nhận, tiến đến sát con phong lang bị thương như một cơn lốc, chân phải tựa thiết tiên hung hãn quét ngang eo lưng nó.

“Ầm!” Con phong lang bị đá tung lên khỏi mặt đất, miệng tru lên một tràng đau đớn.

Điểm chân thêm lần nữa, Lâm Lôi bám sát con phong lang bị đá bay trên không, cây bình đao lóe lên hàn quang lạnh lẽo đâm thẳng vào giữa bụng nó. Lâm Lôi chỉ cảm thấy cây đao trong tay như xiên một lớp vải bố hết sức kiên cố, khó khăn lắm mới đâm thủng được một lỗ. Máu tươi phun ra tung tóe.

“Con phong lang này không quá rắn chắc, nhưng lớp da thì thực là chắc chắn. Không, phải nói là cây bình đao này không đủ sắc bén, dùng để điêu khắc đá thông thường thì còn được, chứ để lột da da ma thú tứ cấp thì thật là khó khăn.” Lâm Lôi vừa nghĩ vừa lo ngại nhìn con phong lang còn lại.

Con phong lang kia không hề động đậy, chỉ chằm chằm nhìn hắn, hai con mắt xanh lục mờ mờ lóe lên những tia sát khí, trong miệng tru lên những tràng dài lê thê.

“Với sự linh hoạt của phong lang, nếu như nó không bị thương mà ta muốn chỉ dùng năng lực chiến sĩ để giết nó thì e rằng có là nằm mơ.” Lâm Lôi biết rất rõ, phong lang vốn sở trường về tốc độ, nếu không có Phong hệ ma pháp hỗ trợ thì hắn không sao bắt kịp được chúng.

Lâm Lôi lại khởi niệm ma pháp chú ngữ, nhưng vừa được một nửa, mặt hắn bỗng biến sắc.

“Không hay rồi!”

Tiếng sói tru trầm trầm vang lên khắp nơi. Bốn phương tám hướng phía nào cũng xuất hiện thứ âm thanh ấy. Mục quang Lâm Lôi lướt quanh một vòng. Lúc này những cặp mắt xanh lục mờ mờ đã xuất hiện ở mọi chỗ. Trong màn đêm đen đặc, những cặp đốm sáng xanh ấy đích xác là khiến người ta phải lạnh gáy.

“Không phải vài ba con, mà là… nguyên một bầy!”

Tinh thần Lâm Lôi căng lên như dây đàn, ngay cả tiểu Ảnh thử Bối Bối đang đứng ngáp bên cạnh lúc này cũng dựng ngược hết lông lên khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

“Lão đại, hình như là nguy hiểm đấy.”

“Đức Lâm gia gia, người nói thật linh nghiệm quá đi.” Mặt Lâm Lôi đầy vẻ khổ sở.

Trong Ma Thú sơn mạch, gặp phải siêu cường ma thú hoặc một bầy phong lang thì hầu như chỉ có chết.

“Linh nghiệm cái rắm thối! Ta bảo rằng, nếu ngươi không biết bay thì chỉ có chết, là trường hợp gặp phải bầy lang ma thú trên vạn con kìa. Còn tình huống này đâu phải vậy, tối đa chỉ có vài ba chục con phong lang.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói tỉnh bơ nhưng mặt lại đầy vẻ trịnh trọng. “Bất quá Lâm Lôi ngươi nên biết, ta chỉ là một linh hồn, không có chút ma pháp lực nào, cũng không thể giúp gì cho ngươi. Mọi chuyện ngươi đều phải tự lực.”

Lâm Lôi trong lòng phát khổ.

“Vài ba chục con phong lang a! Lũ phong lang đó tối thiểu là tứ cấp ma thú, tốc độ cực nhanh, lại biết dùng ma pháp công kích. Ta bất quá chỉ là ngũ cấp ma pháp sư mà thôi.” Lâm Lôi cảm thấy một áp lực rất lớn. Lúc này tiếng tru của bầy phong lang xung quanh đột nhiên im bặt.

Giữa bầy phong lang xuất hiện hai con cực kỳ cường tráng. Luận về hình thể, so với Lâm Lôi thậm chí còn to hơn. Bên cạnh chúng, con phong lang vừa rồi may mắn thoát chết đang cung kính khe khẽ ô ô a a, không hiểu là nói gì.

Chẳng những hình thể to hơn lũ phong lang bình thường, mà cặp mắt xanh lục u ám của chúng cũng lớn hơn, khiến Lâm Lôi không khỏi giật mình.

“Đúng là tinh anh trong bầy phong lang, tối thiểu cũng phải ngũ cấp ma thú. Hy vọng không phải lục cấp!” Trong lòng Lâm Lôi đã có chút khẩn trương. Hắn bắt đầu cấp tốc tìm cách đối phó.

Cho dù là ngũ cấp ma thú, nhưng bị hai con ngũ cấp ma thú dẫn theo cả bầy tứ cấp ma thú cùng công kích thì Lâm Lôi không còn tự tin lắm. Tứ cấp phong lang nhanh ngang với tốc độ cực hạn của hắn. Với ngũ cấp phong lang thì cho dù có sử dụng ‘Cực Tốc’ phụ trợ, tốc độ của Lâm Lôi sợ rằng vẫn không bằng được đối phương.

Hai con phong lang đầu đàn đưa ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn Lâm Lôi. Trong ánh mắt hiện ra chỉ toàn là sát ý!

“Lần này xem ra phải liều mạng rồi.” Bị quần lang bao vây, Lâm Lôi bất giác từ trán tới lưng mồ hôi đổ ra như tắm, tim như muốn nhảy vọt lên, đồng thời miệng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ cũng nhanh hơn.

“Ngao.. ao!”

Một trong hai con phong lang thủ lĩnh đột nhiên rống nhẹ một tiếng, tức thì từ bốn phương tám hướng, hai ba chục con phong lang cường tráng mang theo những đạo kình phong đồng loạt lao về phía Lâm Lôi đánh úp lại, những hàm răng trắng nhởn đến lạnh người cùng nhe ra hướng tới Lâm Lôi mà cắn, hơn trăm đạo lục sắc phong nhận uy lực cực mạnh chen nhau giăng kín trời.

(Hết chương 11)