Kiều Đại Quang lần nữa bò dậy, nhìn bên cạnh mười mấy bảo vệ nằm trên mặt đất một cái, những người này rõ ràng ngã nặng hơn hắn, bởi vì đến bây giờ bọn hắn còn không thể bò dậy.
- Tôi không biết!
Kiều Đại Quang cắn răng hồi đáp.
Huỳnh huỵch!
Lại ngã thêm một lần nữa.
- Không nên nói bậy, tôi muốn nghe lời nói thật.
Đường Kim lười biếng nói.
Kiều Đại Quang không cố đứng dậy, mà ngồi trên mặt đất, trong mắt của hắn đã khó nén cảm giác sợ hãi. Mặc dù chuyện rất quỷ dị nhưng hắn đã có thể xác định, tuyệt đối là tiểu tử này đang làm trò quỷ! "Mẹ kiếp, ông mày ngồi dưới đất, xem mày có thể để ta ngã không?" Kiều Đại Quang ở trong lòng thầm mắng, sợ hãi rất nhiều, trong lòng lại càng ủy khuất. Hỗn ở giang hồ lâu như vậy lại là lần đầu tiên gặp tính huống chật vật như vậy!
- Ngồi dưới đất mặt dù sẽ không té ngã, nhưng trên mặt đất sẽ có côn trùng cắn ông.
Đường Kim lại hiển nhiên xem thấu tâm tư Kiều Đại Quang, lại lười biếng nói một câu.
Đường Kim vừa mới dứt lời, Kiều Đại Quang đột nhiên cảm giác trên mông giống như là bị thứ gì cắn một cái, đau đớn kịch liệt làm hắn kêu thảm một tiếng, sau đó không tự chủ được từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
- Nhìn xem, tôi nói có côn trùng cắn ông mà!
Đường kim lại là một vẻ mặt như thể sớm biết. xem tại TruyenFull.vn Kiều Đại Quang đột nhiên xoay người bỏ chạy, chạy về phòng an ninh cách đó không xa, tựa hồ nghĩ phải ẩn trốn.
- Cẩn thận té ngã a!
Thanh âm của Đường Kim lại truyền vào trong tai mọi người.
Còn lần này, lúc mọi người nhìn thấy Kiều Đại Quang quả nhiên ngã trên mặt đất, đã không ai cảm thấy bất ngờ rồi. Mặc dù không ai biết chuyện này thế nào phát sinh, nhưng hiện tại mỗi người đều xác định, đây không phải là cái gì trùng hợp, nhất định là thủ đoạn đùa bỡn của Đường Kim.
- Đậu má, rốt cuộc mày muốn thế nào?
Kiều Đại Quang lại một lần nữa từ trên mặt đất bò dậy, hổn hển hướng Đường Kim rống giận.
- Người nào tập kích Hàn Hữu Đức?
Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
- Bố éo biết…Ách!
Kiều Đại Quang vừa mới nói xong, lại ngã nhào trên đất.
- Tôi đã nhắc nhở ông quá nhiều lần rồi, không nên nói bậy nói bạ.
Đường Kim nhìn Kiều Đại Quang:
- Tôi có lẽ sẽ lại nhắc nhở ngươi một lần nữa, ngã trên đất có thể làm ông chết.
- Mẹ nó, tao thật không biết!
Kiều Đại Quang bò dậy, một bộ dạng rất căm phẫn.
Huỳnh huỵch!
Mới vừa đứng lên hắn lại té thêm lần nữa.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, có mấy tên bảo vệ vốn là có thể bò dậy, giờ phút này đều là dứt khoát buông tha ý niệm. Lúc này bất luận là bảo vệ hay một vài chủ nhà vây xem, cũng hiểu được một việc. Chính là căn bản là một lần bức cung, hơn nữa còn bức cung giữa ban ngày ban mặt.
Vài giây đồng hồ sau, lúc mọi người phát hiện Kiều Đại Quang lần này té ngã trên mặt đất không còn có bò dậy, hơn nữa một chút động tĩnh cũng không có, liền không khỏi phát hoảng, Kiều Đại Quang sẽ không thật té chết sao?
Ngay cả Hàn Tuyết Nhu có chút bận tâm, nàng nhỏ giọng hỏi thăm Đường Kim:
- Hắn làm sao vậy? Có phải hay không đã bất tỉnh rồi?
- Biết cái gì gọi là diễn thành thật không?
Đường Kim hì hì cười một tiếng:
Có vài người thích diễn trò, tỷ như giả chết và vân vân, bất quá là, anh cảm thấy giả chết không phải là một thói quen tốt, giả bộ một chút sẽ thành người chết thật.
Đường Kim vừa mới dứt lời, Kiều Đại Quang rốt cuộc từ trên mặt đất bò dậy.
- Hiện tại, ông đã biết là ai tập kích Hàn Hữu Đức a?
Đường Kim vẻ mặt cùng nụ cười sáng lạn.
Kiều Đại Quang muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến:
- Đường Kim, cậu có chút qua mức!
Kém theo thanh âm này, một nam tử tây trang đi tới. Thấy người này Kiều Đại Quang trên mặt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng.
Đối với nam tử này Đường Kim cũng không tính xa lạ. Ban đầu ở trong nhà Tiếu Thiền, hắn cùng người này gặp qua một lần, còn nhớ rõ người này gọi là Kiều Tứ Phi, chính là nhân viên công ty bảo an Phi Ưng. Mà bây giờ, sau lưng Kiều Tứ Phi còn có bốn đại hán ăn mặc trang phục bảo vệ, trên trang phục đều có đấu hiệu Phi Ưng bảo an.
- Anh nói hươu nói vượn rồi.
Đường Kim thở dài, sau đó, huỳnh huỵch, Kiều Tứ Phi ngã sấp trên mặt đất - Đường Kim, mày muốn chết phải hay không?
Một đại hán căm tức nhìn Đường Kim Huỳnh huỵch!
Đại hán này té ngã trên mặt đất, hơn nữa lại đè lên trên Kiều Tứ Phi.
Còn lại ba đại hán nhìn nhau, sau đó cùng xông về Đường Kim, chỉ tiếc bọn họ mới vừa vặn bước ra một bước, liền theo người trước dập khuôn, ngã chồng lên Kiều Tứ Phi.
- Khu biệt thự này thật là có vấn đề a, bước đi là té ngã, không đi cũng bị ngã, tôi cảm thấy được, nơi này thật không có cách nào để người khác ở a!
Đường Kim cảm khái.
Một nhóm người ở trong lòng thầm mắng, rõ ràng là thằng nhãi này động tay động chân, hắn lại còn muốn giả bộ ra một bộ dạng vô tội.
- Hiện tại, có thể nói cho ta biết, là ai tập kích Hàn Hữu Đức chưa?
Đường kim lần nữa nhìn về phía Kiều Đại Quang, không chút hoang mang hỏi.
- Tôi… Kiều Đại Quang sắc mặt có chút tái nhợt, mới vừa rồi xuất hiện một khắc vui sướng đã sớm biến mất, hắn vốn tưởng rằng Kiều Tứ Phi ra hiện sẽ không đến phiên hắn, nào biết Kiều Tứ Phi cùng bốn người kia đều có kết qua như hắn.
- Nói cho nó biết!
Nói chuyện chính là Kiều Tứ Phi, hắn vừa nói vừa chật vật bò lên từ trên mặt đất, đồng thời hắn lại nhìn Đường Kim, trong ánh mắt có chút tức giận, còn có không cam lòng.
- Vâng, tứ thiếu gia.
Kiều Đại Quang đáp một tiếng, trong nháy mắt bộ dáng thở phào nhẹ nhỏm. Một giây sau, hắn liền hướng mười mấy người bảo vệ từ trên mặt đất còn chưa bò dậy rống lên một câu:
- Bốn thằng chúng mày lăn ra đây cho tao!
Bốn người bảo vệ rất không tình nguyện từ trên mặt đất bò dậy, các chủ nhà vây xem một trận nghị luận, chuyện cả nữa ngày sao lại là những người này tập kích chủ hộ?
- Nói đi, người nào cho các ngươi tập kích Hàn Hữu Đức?
Đường Kim nhìn bốn người bảo vệ này, không nhanh không chậm hỏi.
- Là tôi nhìn khó chịu, muốn đánh cho hắn một trận!
Một người bảo vệ hồi đáp.
Binh!
Bảo vệ ngã nhào, đầu cắm xuống đất, truyền đến một âm thanh, sau đó bảo vệ này liền trực tiếp hôn mê rồi.
Mọi người liền biến sắc, Kiều Tứ Phi cũng có chút căm tức::
- Đường Kim, ngươi làm việc tốt nhất có chừng mực!" Binh!
Kiều Tứ Phi cũng ngã quỵ, giống như người trước, sau đó liền hôn mê.
- Ba người các anh, nói đi, người nào sai sử các anh?
Đường Kim như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Bốn người yên tĩnh, mỗi người không dám thở mạnh, tràng diện này thật sự là quỷ dị, quỷ dị đến mức là cho tâm mỗi người có chút phát hoảng.
Đang lúc này, tiếng còi cảnh sát đột nhiên truyền đến, một xe cảnh sát lái vào khu biệt thự. Xe cảnh sát rất mau dừng lại, một nam một nữ cảnh sát xuống xe, tựa hồ làm cho các bảo vệ lo lắng, sau đó lập tức lại có bảo vệ nói:
- Cậu đừng vu oan cho chúng tôi, chúng tôi chưa làm gì cả!"