"Bịch" Tên bảo vệ này ngã xuống đất, hôn mê.
- Hai người các anh có gì muốn nói sao?
Đường Kim nhìn về 2 tên bảo vệ còn lại rồi nói.
- Đồ đội trưởng, không phải các vị tìm nghi phạm tập kích sao? Tôi nghĩ chính hắn đó.
Khi nói chuyện thì Kiều Đại Quang chỉ về phía Đường Kim. "Bịch" Kiều Đại Quang lại ngã xuống rồi hôn mê.
Mọi người vây xem lại cảm thấy khiếp sợ, mà trong lòng những tên bảo vệ kia lại trầm xuống, thằng này trước mặt cảnh sát mà cũng dám làm trò như vậy?
Đúng lúc này, nữ cảnh sát kia mở miệng:
- Tiểu đệ, xảy ra chuyện gì thế?
Người mở miệng là Đường Thanh Thanh, khi tới đây thì thấy ngay một màn mấy chục người nằm xuống đất, điều này làm Đường Thanh Thanh cảm thấy không ổn, tiểu đệ này sẽ không ở trước mặt mọi người mà đánh người chứ?
- Chị Thanh, em chỉ tới đây hỏi bọn hắn mấy vấn đề thôi, nhưng không hiểu tại sao bọn họ đều té trên mặt đất.
Đường Kim tỏ ra vô tội nói.
- Thật sao?
Đường Thanh Thanh nửa tin nửa ngờ hỏi - Chị Thanh, chị có thể hỏi bọn họ, bọn họ đều là ở bên cạnh nhìn.
Đường Kim cười hì hì:
- Em ở đây không động tay động chân vô ai đâu a.
Quay đầu nhìn những người kia, Đường Kim lên giọng:
- Các vị, các vị làm chứng cho tôi a, mới vừa rồi tôi chỉ đứng đây, không động đậy phải không?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Cho nên, Đường Kim lại bổ sung một câu:
- Phải nói thật a, đừng nên nói hươu nói vượn.
Lời này vừa ra, sắc mặt mỗi người cũng là biến đổi, sau đó bọn họ liên tục gật đầu.
- Đúng vậy, cậu ta không động đậy.
- Tôi có thể làm chứng cậu ta đứng ở đó.
- Đúng vậy cảnh quan, cậu ta thật sự chưa đụng vào ai cả.
- Ở đây có camera quan sát, các vị có thể nhìn xem. … Nghe được mọi người nói thế thì vẻ mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra cổ quái, nàng cũng tin tưởng lời của những lời này nhưng mà nàng khẳng định chuyện này có liên quan đến Đường Kim.
Dĩ nhiên có những người này làm chứng rồi thì nàng hạ giọng nói với Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu về trước đi, mọi chuyện để chị lo.
- Chị Thanh, chờ một chút, hai người bọn họ có vấn đề chưa trả lời em.
Đường Kim lại cười hì hì một tiếng, dùng ngón tay chỉ và hai bảo vệ, sau đó lại lần hỏi thăm:
- Bây giờ các anh có thể nói cho tôi biết rằng ai sai khiến các anh?
Hai tên bảo vệ kia không hẹn mà cùng trả lời:
- Là con của Vương tổng.
- Vương tổng nào?
- Chính là Vương Hạo của điền sản Hạo Phong.
Một tên bảo vệ nói.
- Con của hắn là Vương Phi, hắn cho bọn tôi một chút tiền để bọn tôi làm.
Tên bảo vệ khác bổ sung thêm.
- Thì ra là tên Vương Phi khốn kiếp kia. Text được lấy tại Truyện FULL Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận.
Đường Kim cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn hướng Đường Thanh Thanh nở một nụ cười:
- Chị Thanh, hai người này giao lại cho chị.
Không đợi Đường Thanh Thanh nói chuyện, Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu đi về phía trước:
- Đi, chúng ta đi tới tìm tên đầu heo kia.
Trước mắt bao người, Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu xinh đẹp khêu gợi không nhanh không chậm rời đi, Đường Thanh Thanh há mồm muốn gọi nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, đợi Đường Kim đi khỏi thì nàng nói:
- Đi thôi, 2 người các anh theo tôi một chuyến đến cục cảnh sát.
- Tiểu Đường, trước tiên cứ coi lại camera quan sát đi đã.
Đồ Trường Văn nhắc nhở một câu:
- Tôi đi gọi xe cứu thương đến đây.
Đường Thanh Thanh gật đầu, mấy phút đồng hồ sau, Đường Thanh Thanh đã lấy được băng ghi hình mà xe cứu thương cũng đến. Hai người Đồ Trường Văn và Đường Thanh mang theo hai tên bảo vệ kia rời khỏi đây. … Biệt thự số 18.
Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu đứng ở cửa biệt thự, nhìn cửa chính biệt thự đóng lại thì nhất thời có chút khó chịu.
Tối hôm qua lúc hắn và Hàn Tuyết Nhu tới nơi này thì chỗ này vô cùng náo nhiệt, mà bây giờ, nơi này vắng lạnh không khác gì nhà xác.
- Có muốn nhấn chuông không?
Hàn Tuyết Nhu hỏi.
- Không cần, bên trong căn bản không ai.
Đường Kim ngáp một cái:
- Đầu heo con cùng đầu heo cha đã rời khỏi chuồng heo, xem ra tạm thời không có cách nào giết heo rồi.
- Vậy chúng ta làm gì?
Hạ Tuyết Nhu hỏi.
- Đi ăn thịt đi.
Đường Kim thuận miệng nói.
Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu rất nhanh đã rời khỏi khu biệt thự, sau đó đi tìm một quán ăn ven đường rồi lấp đầy bụng.
- Hiện tại chúng ta đi đâu?
Sau khi rời khỏi quán ăn thì Hàn Tuyết Nhu lại hỏi, bất tri bất giác thì nàng đã bắt đầu coi Đường Kim là trung tâm rồi.
Đường Kim không có trả lời ngay, hắn đang suy nghĩ, nên để cho ai giúp hắn tìm kiếm chỗ của Vương Phi?
Lúc này điện thoại của Hạ Tuyết Nhu vang lên, nàng nghe máy, không đến một phút sau thì nàng liền nói cho Đường Kim:
- Cha em nói chúng ta về khách sạn, ông chủ Dương kia đang chờ chúng ta.
- Dương Minh Kiệt?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu:
- Được rồi, chúng ta trở về khách sạn.
Nhảy lên Ferrari, hai người lấy tốc độ nhanh nhất trở lại khách sạn, đi vào phòng Hàn Hữu Đức thì 2 người thấy Dương Minh Kiệt cùng Trần Huy ở bên trong, mà Dương Minh Kiệt cùng Hàn Hữu Đức đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
- Đường Kim, Tiểu Nhu, hai đứa về rồi.
Thấy hai người, Hàn Hữu Đức mừng rỡ.
- Đường Kim, cậu tới vừa lúc.
Dương Minh Kiệt mỉm cười:
- Tôi cùng Hàn tổng đang nói đến vấn đề xây dựng tập đoàn Hoàng Kim, căn bản chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị, tôi cùng Hàn tổng mỗi người bỏ vốn là 500 ngàn, sau đó chúng tôi sẽ cho cậu 10% cổ phần, không biết người anh em cảm thấy thế nào?
Dừng một chút, Dương Minh Kiệt lại bổ sung một câu:
- Bởi vì cậu mới 16 tuổi cho nên phương diện thủ tục có chút phiền toái, chẳng qua cậu cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.