Đồ Trường Văn ngẩn người:
- Tiểu Đường, cô làm gì vậy? Khi không cô lại giao súng ra, cô là người có công, không có sai lầm mà… - Đồ đội trưởng, anh xem hộp đạn của tôi đi.
Đường Thanh Thanh ngắt lời của Đồ Trường Văn.
Đồ Trường Văn có chút mê hoặc, vẫn là cầm lấy khẩu súng của Đường Thành Thanh rồi lấy hộp đạn ra, vừa nhìn vào thì Đồ Trường Văn liền có chút sửng sốt, đạn vẫn còn đầy mà.
- Này, sao lại thế này?
Đồ Trường Văn ngẩng đầu nhìn lên Đường Thanh Thanh - Cô không nổ súng sao?
Đường Thanh Thanh gật gật đầu:
- Đồ đội trưởng, tuy rằng tôi muốn bắn súng nhưng mà từ đầu đến cuối thì tôi vẫn chưa bắn được phát nào.
- Vậy, lúc ấy ở đây, trừ cô ra thì còn có người nào khác sao?
Đồ Trường Văn hạ giọng hỏi.
- Không có.
Đường Thanh Thanh không một chút do dự mà liền lập tức lắc đầu, nếu Đường Kim không muốn để cho người khác biết thì nàng tự nhiên sẽ không khai ra, lại nói những lời nàng nói cũng không tính là nói dối, dù sao vào lúc ấy thì nàng cũng không thấy ai xuất hiện.
- Vậy, đến cùng là bọn hắn chết như thế nào?
Đồ Trường Văn không khỏi nhíu mày.
- Đồ đội trưởng, nếu tôi nói là bọn hắn không cẩn thận bị đồng bạn của mình bắn chết thì anh sẽ tin sao?
Khi Đường Thanh Thanh nói ra những lời này thì ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin được, bởi vì điều này thật sự là nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người mà.
Qua một lúc lâu Đồ Trường Văn cũng không nói gì, hắn…hắn thật sự muốn nói là tin a, nhưng mà nói ra những điều này thì người khác sẽ tin sao?
Qua một lúc sau, Đồ Trường Văn mới lên tiếng:
- Tiểu Đường, những lời này trước tiên đừng nói ra, chờ cho pháp y xác định lại cái chết của bọn hắn rồi hãy nói.
- Đồ đội trưởng, tôi biết nên làm gì rồi.
Đường Thanh Thanh gật đầu đáp ứng.
- Đúng rồi, còn nữa, tại sao cô lại đến nơi này?
Đối với việc này thì Đồ Trường Văn cung có chút mê hoặc, nơi này là nhà máy hóa chất Tân Ninh, nhìn bên ngoài thì căn bản là không thấy được sự khác thường nhưng mà ở phía bên dưới của nhà máy hóa chất này lại có một xưởng chế chất độc hại cho nên Đồ Trường Văn cũng rất khó hiểu tại sao Đường Thanh Thanh lại có thể phát hiện ra được.
Đường Thanh Thanh bắt đầu có chút do dự, thật đúng là không biết nên trả lời vấn đề này với Đồ Trường Văn như thế nào, nếu như Đường Thanh Thanh nói ra chuyện tình cha của nàng bị bắt cóc thì vụ án sẽ càng trở nên phức tạp, nếu làm không tốt thì sẽ liên lụy đến Đường Kim, nếu mà nàng không nói sự thật thì nàng lại phải giải thích vấn đề này như thế nào đây?
Đang vào lúc Đường Thanh Thanh cảm thấy khó xử thì đột nhiên nàng lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh liền quay đầu lại, thì thấy được ở bên ngoài có một người đang ngồi trên xe lăn, nước mắt của nàng thiếu chút nữa mà trào ra. một giây sau tầm mắt của nàng liền dứng lại ở thiếu niên đang đẩy chiếc xe lăng, nàng không biết nói cái gì bây giờ, nàng chỉ biết là, Đường Kim lại một lần nữa không để cho nàng phải thất vọng.
- Cha.
Qua một hồi lâu, Đường Thanh Thanh hơi có nghẹn ngào mà kêu lên một tiếng, bất quá nàng vẫn nhịn được, không để nước mắt trào ra.
- Thanh Thanh, cha không sao, nếu con không còn việc gì nữa thì cùng nhau trở về đi.
Giọng nói của Đường Hạo Nhiên vô cùng ôn hòa, ánh mắt cũng rất hiền lành thậm chí là cũng có một tia cưng chiều, đứa con gái này chính là động lực để cho hắn sống tốt.
Đường Kim nở ra nụ cười xán lạn với Đường Thanh Thanh:
- Chị Thanh, em đã nói rồi, chị luôn luôn có thể tin tưởng vào em mà.
Đường Thanh Thanh dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá Đường Kim, đột nhiên nàng đi đến bên cạnh hắn.
- Chị Thanh, lúc này có nên khen thưởng không….
Đường Kim cười hì hì, còn chưa kịp nói xong thì trên mặt của hắn liền truyền đến một cảm giác ấm áp, Đường Thanh Thanh đã dùng tốc độ nhanh nhất mà hôn lên mặt của Đường Kim một cái.
- Tiểu đệ, đây là phần thưởng của chị giành cho cậu.
Đường Thanh Thanh nói một câu, khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên sau đó hướng về phía Đường Hạo Nhiên:
- Cha, con đi nói với Đồ đội trưởng một tiếng rồi sau đó cùng cha về nhà.
Đường Kim vuốt má của mình, hắn có chút sững sờ, thẳng cho đên khi Đường Thanh Thanh chạy tới Đồ Trường Văn thì hắn mới kịp phản ứng, sau đó hắn liền nhanh chóng đuổi theo Đường Thanh Thanh.
- Cậu đến đây để làm gì nhả?
Thấy Đường Kim đi theo mình đến đây thì Đường Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi.
- Chị Thanh, em có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi chị.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
- Có chuyện gì?
Đường Thanh Thanh có chút sửng sốt rồi hỏi.
- Nụ hôn vừa rồi, không phải tính nợ lần trước sao?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Nhất thời thì Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, nàng thật cũng không biết chuyện quan trọng với Đường Kim lại là chuyện này.
- Lần trước tiếp tục ký sổ!
Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn Đường Kim.
- Như vậy a, vậy thì em an tâm rồi.
Đường Kim nhẹ nhàng thở phào một hơi:
- Đúng rồi chị Thanh, em còn có chuyện muốn nói với chị.
- Còn có chuyện gì thì hãy để sau rồi nói, để chị đi xin phép Đồ đội trưởng đã.
Đường Thanh Thanh liền nói nhanh.
- Chị Thanh, nhất định phải nói ngay lúc này.
Đường Kim lại lra vẻ nghiêm túc.
- Được rồi, vậy thì nói đi.
Đường Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ.
Đường Kim ghé sát vào tai của Đường Thanh Thanh nói vài câu.
- Thật sự là nói như thế sao?
Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim.
- Chị Thanh, tin tưởng em, sẽ không sao đâu.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra vô cùng tự tin.
- Được rồi.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó liền đi nhanh đến trước mặt của Đồ Trường Văn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Kỳ thật thì Đồ Trường Văn luôn luôn nhìn bên này, khi Đường Kim xuất hiện thì hắn mơ hồ cảm thấy được mấy tên tội phạm kia có lẽ là chết ở dưới súng của bọn hắn nhưng mà hắn cũng không lên chào hỏi Đường Kim bởi vì hắn biết được chuyện này có quan hệ với Đường Kim, nếu Đường Kim không muốn tên của mình bị lôi ra thì hắn cũng không cần phải lên.
- Tiểu Đường, cha của cô có sao không?
Thấy Đường Thanh Thanh đến chỗ mình thì Đồ Trường Văn mở miệng hỏi một câu, hắn có quen biết với Đường Hạo Nhiên nhưng mà cũng không quen thuộc lắm, bất quá thấy vết thương ở trên mặt của Đường Hạo Nhiên thì hắn biết được nhất định là Đường Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện gì.
- Cha của tôi không có việc gì, chẳng qua là ban ngày bị ngã mà thôi.
Đường Thanh Thanh cũng không đem chuyện cha của mình bị bắt cóc nói ra, thoáng dừng lại một chút, Đường Thanh Thanh nói thêm:
- Đúng rồi, Đồ đội trưởng, sở dĩ tôi biết được chỗ này là có một người nói cho tôi biết.
- Người giấu tên sao?
Đồ Trường Văn hỏi lại, hắn nghĩ Đường Thanh Thanh không muốn bại lộ thân phận của người kia thậm chí là Đồ Trường Văn hắn còn cảm thấy người giấu tên kia có thể chính là Đường Kim.
- Không, không phải là giấu tên.
Đường Thanh Thanh lắc đầu:
- Đồ đội trưởng, người này tên gọi là Tả Tiểu Long.
- Tả Tiểu Long… hả?
Ánh mắt của Đồ Trường Văn có chút khó tin nhìn vào Đường Thanh Thanh:
- Là Phì Long sao?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Đường Thanh Thanh gật đầu khẳng định:
- Đồ đội trưởng, thân thể của cha tôi không được tốt cho lắm, tôi nghĩ hiện tại cần đưa cha của tôi trở về nhà, nơi này có cần tôi nữa không?
- À, đi, đi, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi.
Đồ Trường Văn đáp ứng, nhưng có chút mất hồn mất vía, Phì Long là người nói ra sao? Điều này không có khả năng a.
Hay là...
Đột nhiên Đồ Trường Văn nghĩ đến một điều gì đó, sau đó trong lòng liền khẳng định.
- Cha, tiểu đệ, chúng ta về nhà thôi.
Đường Thanh Thanh chạy đến bên cạnh Đường Hạo Nhiên:
- Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tiểu đệ, chị còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.
- À, cái này, chị Thanh, em sẽ không cùng mọi người về nhà rồi, em còn có việc, đi trước a.
Đường Kim nói xong câu đó thì liền trốn đi.