TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 72: Chương 72: Không thể ăn thịt heo

  • Tiểu tử, con mja nó, lại là mày hả?

Sắc mặt của Tả Tiểu Long đại biến, gầm lên giận dữ, nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại hiện lên một tia sợ hãi.

Người này chính là Đường Kim, hắn cũng không chú ý đến Tả Tiểu Long mà lại đi đến nâng chiếc xe lăn lên rồi sau đó đi đến chỗ của Đường Hạo Nhiên, nắm lấy cánh tay của Đường Hạo Nhiên rồi cũng không có quản Đường Hạo Nhiên có đồng ý hay không đã đặt ông ta lên xe lăn, cuối cùng hắn nở một nụ cười sáng lạn:

- Chú Đường, cháu là Đường Kim.

- Thì ra cậu là Đường Kim, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu được vì sao mà Thanh Thanh luôn khen cậu không dứt miệng.

Mặc dù là mới vừa bị Tả Tiểu Long đánh cho một trận nhưng mà trên mặt của Đường Hạo Nhiên lại nở ra nụ cười vui mừng:

- Tôi tin tưởng, hiện tại thì Thanh Thanh hẳn là không có việc gì, đúng không?

- Chị Thanh không sao.

Đường Kim gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Tả Tiểu Long:

- Đáng tiếc chính là tên mập mạp chết tiệt này lại không có vận khí tốt như thế.

- Tiểu tử, con mja nó, mày muốn thế nào.

Tả Tiểu Long nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong ánh mắt hắn còn hiện ra một tia sợ hãi, nhưng mà càng nhiều hơn chính là tức giận, một cỗ oán hận phát ra từ sâu trong lòng của hắn Tả Tiểu Long.

- Mập mạp chết tiệt, tao sớm đã nói qua cho mày, là heo phải có giác ngộ của heo, cho dù chủ nhân của mày có ngồi trên xe lăn đi nữa thì người ta cũng là chủ nhân của mày.

Đường Kim uể oải:

- Đối với con heo không nghe lời thì biện pháp tốt nhất đương nhiên là giết chết nó, bất quá con heo này thật sự là rất có nhiều thịt cho nên tao cảm thấy được nếu mà ăn thịt của mày thì dễ bị lở mồm long móng, tao không muốn ăn loại thịt heo này, còn chuyện bán thịt heo làm cho người khác ăn vào bị bệnh vô đạo đức như thế thì tôi cũng sẽ không làm.

- Đệt con mja mày, rốt cuộc là mày muốn cái gì? Đừng tưởng rằng lão tử sẽ sợ mày.

Tả Tiểu Long tức giận nhìn vào Đường Kim:

- Lão tử thật sự là muốn cùng mày cá chết rách lưới, mày cũng không chiếm được ưu thế gì cả.

- Mày không phải là cá.

Bộ dạng của Đường Kim lộ ra uể oải, nói:

- Mày chẳng qua chỉ là một con heo mặc cho người nào muốn giết thì giết thôi.

Vừa dứt lời thì đột nhiên Đường Kim hung hăng đá ra một cước, đá ngay vào đầu gối chân trái của Tả Tiểu Long.

Rắc!

Nghe được trong thân thể truyền đến tiếng xương gãy thì Tả Tiểu Long phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, thân thể to như trâu của hắn cũng không thể khống chế được mà ngã xuống mặt đất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Nhưng mà không đợi thân thể của Tả Tiểu Long ngã xuống đất thì Đường Kim lại tung cước, lúc này Đường Kim đá về phía đầu gối chân phải của Tả Tiểu Long, lại làm cho xương đầu gối của Tả Tiểu Long bị dập nát.

- A..

Rốt cuộc thì thân thể to lớn của Tả Tiểu Long cũng ngã xuống đất, hắn phát ra một tiếng thê lương, đồng thời điên cuồng mắng to:

- Đường Kim, tao…A..

Đường Kim lại tung ra một cước, đá vào đầu của Tả Tiểu Long, rốt cuộc thì Tả Tiểu Long cũng đã hôn mê không còn nói tiếng nào nữa.

Một giây sau, Đường Kim nhìn về tên nam tử khôi ngô kia, sắc mặt của tên nam tử khôi ngô kia liền trở nên tái nhợt, thân thể không khống chế được mà run lên:

- Đại ca, xinh anh tha mạng, việc này không liên quan gì đến em, em…em chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi….

- Nếu cầu xin tha thứ còn có tác dụng vậy thì sinh cảnh sát ra để làm gì?

Đường Kim thì thào tự nói sau đó liền tung quyền, đập vào đầu của tên nam tử khôi ngô kia.

Tên nam tử khôi ngô kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã ầm xuống đất.

Lúc này, Đường Kim quay đầu lại nhịn Đường Hạo Nhiên:

- Chú Đường, chú có cần muốn tự mình ra tay giáo huấn tên mập mạp chết tiệt kia một chút không?

- Không cần.

Đường Hạo Nhiên mỉm cười, mặc dù lúc nãy hắn vừa tận mắt thấy Đường Kim đem tên Tả Tiểu Long đánh thành tàn phế nhưng mà Đường Hạo Nhiên cũng vô cùng bình tĩnh:

- Thanh Thanh hẳn là lo lắng cho tôi.

- Vậy được rồi, chú Đường, cháu mang chú đi tìm chị Thanh.

Đường Kim chủ động đẩy chiếc xe lăn của Đường Hạo Nhiên, đi ra bên ngoài kho hàng.

Bên ngoài nhà máy hóa chất Tân Ninh, lúc này ở đây đã đậu hơn mười chiếc xe cảnh sát, thậm chí còn có mấy chục cảnh sát không ngừng ra vào, hơn nữa còn mấy chiếc xe cứu thương ở bên ngoài, mấy cỗ thi thể vừa được mang ra, còn có mấy nam nhân xanh xao vàng vọt cũng được đưa lên xe cứu thương.

Nhìn thấy đồng nghiệp bận rộn như thế này thì Đường Thanh Thanh có cảm giác tỉnh mộng, tất cả chuyện này khiến cho nàng cảm thấy không thực tế, chuyện này như thế nào mà càng ngày càng phát triển ly kỳ như vậy?

Vốn là cha của nàng bị người ta bắt cóc, mà người bắt cóc cha của nàng chính là Tả Tiểu Long. Nhưng mà nàng đến đây lại không thấy cha của nàng, càng không thấy Tả Tiểu Long, lại không hiểu sao mà gặp mấy tên tội phạm hung ác như thế này, sự tình bắt đầu trở nên quỷ dị rồi, nàng đã hai lần đối mặt với họng súng, đối mặt với những viên đạn bay nhưng mà nàng lại có thể bình an vô sự. Mà tổng cộng năm tên tội phạm mang theo súng cũng không hiểu sau mà bị trúng đạn, bỏ mạng.

Đương nhiên, tuy rằng chuyện này có chút quỷ dị nhưng mà nàng còn có thể đoán ra đây là Đường Kim âm thầm giúp đỡ nàng, tuy rằng nàng cảm thấy được năng lực của Đường Kim là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nói tóm lại đây là điều giải thích duy nhất.

Nhưng mà chuyện kế tiếp lại càng cho nàng càng thấy quỷ dị hơn.

Bởi vì trong điện thoại nàng chỉ nói với Đồ Trường Văn là có năm tên tội phạm mang theo súng nhưng chưa nói cho Đồ Trường Văn biết là đám người này đã bị bắn chết, cho khi ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại của Đường Thanh Thanh thì Đồ Trường Văn liền lập tức điều động toàn bộ cảnh sát ở trong cục, tay súng bắn tỉa cũng được phái tới đây. Khi nhìn thấy đội hình này đến đây thì nàng vẫn còn cảm thấy thật sự là có chút khoa trương mà, nhưng mà ngay khi cảnh sát điều tra ở trong này một phen thì nàng liền phát hiện ra, kỳ thật không khoa trương chút nào.

Phía bên dưới của nhà máy hóa chất Tân Ninh lại chưa một nhà xưởng chế chất độc hại, trong nhà xưởng có mấy chục người đang làm việc, lúc ấy khi những cảnh sát thấy được cảnh tượng này thì bọn hắn cũng vô cùng tức giận bởi vì mấy chục người nam nhân này lại bị xích sắt xích lại, bị đối xử như với súc vật.

Lần đầu tiên thấy được tình cảnh này thì Đường Thanh Thanh có chút không thích ứng, nhưng mà rất nhanh nàng liền rời khỏi tầng ngầm của nhà hóa chất Tân Ninh này, nơi ấy, thật khiến cho nàng cảm thấy áp lực.

Nhưng giờ phút này thì trong lòng của Đường Thanh Thanh lại không thể tưởng tượng được, như thế nào mà nàng lại có thể tìm được một nhà xưởng chế chất độc hại đây?

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Đường Thanh Thanh đã trải qua hai lần đối diện tử thần, sau đó nàng lại gặp được chuyện khó tin như vậy, điều này làm cho nàng có cảm giác được, hiện tại nàng có thể là đang nằm mơ.

Nhưng mà những hình ảnh trước mặt đã dần dần làm cho nàng tỉnh táo trở lại, nàng biết được những chuyện này không phải là mơ mà là sự thật, mà sau khi tỉnh táo lại thì Đường Thanh Thanh không khỏi bắt đầu lo lắng đến an nguy của cha mình.

- Tiểu Đường.

Đột nhiên vào lúc này truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Đường Thanh Thanh quay đầu lại thì liền chứng kiến Đồ Trường Văn đang đi tới.

- Tiểu Đường, lần này thật sự là cô đã lập được công lớn, tăng hai chức thì chắc không được nhưng mà thăng lên một chức thì có hy vọng rất lớn:

Trên mặt của Đồ Trường Văn tràn đầy vẻ hưng phấn:

- Cô đã bắn gục năm tên tội phạm trong đó có hai tên là tội phạm cấp A, và một tên tội phạm truy nã năm năm rồi.

Cũng khó trách Đồ Trường Văn hưng phấn như vậy, lần này không riêng gì Đường Thanh Thanh, ngay cả bản thân hắn, còn có cục trưởng Nhâm Chính Kiệt, thậm chí cả cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn đều nhất định vì vụ án này mà được khen thưởng.

Dừng một chút, vẻ mặt của Đồ Trường Văn lại tán thưởng:

- Tiểu Đường, tài bắn súng của cô thật không thể chê vào đâu được, vua súng a, năm tên tội phạm này đều bị bắn vào thái dương, một phát là banh chè ngay, thật sự là lợi hại, tôi nghe người khác nói cô am hiểu thuật bắn súng nhưng thật không ngờ tài bắn súng của cô lại cao đến như thế.

Trên mặt của Đường Thanh Thanh nở ra nụ cười bắt đất dĩ, nàng không nói gì, trực tiếp đưa súng của mình cho Đồ Trường Văn.