TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 608: Thánh Kinh Đông Hoang (thượng)

Một trận chiến Hòa Ma Lĩnh làm Diệp Phàm nổi danh Đông Hoang, chiến tích như vậy khiến mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời, ngay cả là Giáo chủ một phương cũng đều trợn mắt nghẹn lời.

Trên thực tế, trước đó Diệp Phàm đã danh chấn Đông Hoang, không có mấy người không biết, bởi vì đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng, trước đây cũng không bao nhiêu người kiêng kị, phần đông đều muốn gạt bỏ hắn, nhưng mà hiện giờ lại làm cho trong lòng mọi người đều chấn động.

Đi nhiều cao thủ như vậy, không ít nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão Thánh địa, chỉ riêng nửa bước đại năng đã có mấy vị, cuối cùng ngay cả đại năng đều đã chết hai vị, quả thật khiến người ta khiếp sợ. "Người này không thể lưu lại, một khi để hắn trưởng thành lên, trên đời này không người nào có thể địch nổi!" Đây là những người muốn diệt trừ hắn rồi sau đó nhận được tin tức liền sinh ra một cái ý niệm trong đầu như vậy.

Mười ba Thánh tử bảo chém là chém ngay, nửa bước đại năng nói bổ liền bổ, các cao thủ liên quan, người nào không phải là nhân vật danh chấn một phương, tất cả đều bị tiêu diệt. _ - Độc Nhân tái sinh đây!

_ Trước tiên, có người tung cách nói như vậy, dẫn tới đại sự chấn động, hấp dẫn chú ý của rất nhiều người.

Thủ đoạn như vậy, quả quyết như vậy, dẫn động thiên kiếp phá giải kết cục phải chết, đạp lên thi thể xương cốt của chư hùng, tấn chức đến cảnh giới Tứ Cực đại viên màn.

Phong cách hành sự như thế khiến người ta khiếp sợ, cho rằng hắn là sống lại nhàn hiệu của Độc Nhân, đẩy hắn thành tin đồn nhanh nhạy trên miệng người đời.

Không hề nghi ngờ, rất nhiều thế lực lớn đang âm thầm chỉ dẫn, hướng dẫn cho dư luận loại này lên cao trào, để vạn chúng đều chú ý vào hắn, tự nhiên hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Diệp Phàm lần này nổi danh, đích xác không thể tránh né, chiến tích thật là kinh người có mấy người có thể làm được?

Ở thời thượng cổ xa xôi, có kỳ tài ngút trời, không đủ hai mươi tuổi đã có thể tiêu diệt đại năng tuyệt đỉnh, điều này cũng không phải là truyền thuyết, mà là sử sách đích thực.

Nhưng, niên đại hiện nay thì bất đồng, rất ít có nhân vật như vậy xuất thế, Diệp Phàm lại làm được, bất kể hắn vận dụng loại thủ đoạn nào, có một sự thật là vẫn không thỉnh mời người khác ra tay. _ - Yêu nghiệt mà! Mỗi tăng lên một cảnh giới thì phải trải qua một hồi thiên kiếp, ngay cả ở thời viễn cổ, người như vậy cũng không nhiều!

_ - Đây thật chính là đi trên con đường của Đại đế sao?

Nghĩ đến vấn đề này, rất nhiều người đứng ngồi không yên, nhất là những kẻ có thù oán cùng Diệp Phàm. _

- Có thể so với những yêu nghiệt ở thời thượng cổ, ít nhất có thể đi từng bước đạt tới Thánh nhân viễn cổ kia!

_ Rất nhiều người suy nghĩ xuất thần.

Một trận chiến Hòa Ma Lĩnh, dẫn tới chấn động ở Đông Hoang! Thi thể xương cốt của các Thánh tử và đại năng thành tựu cho danh tiếng của Diệp Phàm dâng lên ngút trời.

Ở Đông Hoang một thế hệ trẻ tuổi còn có mấy người dám luận bàn cùng hắn? Mọi người đều kinh hãi, có lẽ chỉ có Diêu Quang Thánh tử, cùng với Thần Vương thể Đông Hoang.

Diệp Phàm từng bước một đi tới phía trước, đã từ phía sau đuổi theo, hiện giờ là tu sĩ Tứ Cực đại viên mãn, cảnh giới không còn thấp bao nhiêu so với những người khác.

Mà chiến lực thực tế lại càng đáng sợ, khi còn là Tứ Cực nhị trọng thiên, hắn đã có thể đại chiến với nhân vật đỉnh cấp của thế hệ trẻ Đông Hoang, càng đừng nói đến hiện giỜ.

Một khi hắn phá vỡ mà vào Hóa Long Bí Cảnh, có lẽ trong số các Thánh tử không còn người nào là đối thủ của hắn, Đây là phán đoán của mọi người.

Diệp Phàm như là một con mãnh thú thời hồng hoang, đuổi theo truyền nhân của vô thượng đại giáo, càng ngày càng gần, làm cho những người này chỉ có đột phá đến cảnh giới cao hơn mới được.

Nói cách khác, sẽ mất đi tư cách làm đối thủ, Thế nhưng Thánh thể tiến cảnh quá nhanh, làm cho thế hệ trẻ mỗi người đều cảm thấy như nghẹt thở.

Phía sau họ, như một con man thú đáng sợ sắp phải vượt qua, nhảy vượt qua bọn họ, Đây là một loại áp lực khó tả khôn xiết, gần như làm cho bọn họ hít thở không thông.

Diêu Quang Thánh Địa, dưới Bất Lão Phong, thác nước cao ngàn trượng đổ xuống, một mảnh trắng xoá, tiếng vang đinh tai nhức óc, như thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống.

Diêu Quang Thánh tử, nhắm mắt ngồi xếp bằng trước thác nước, vẫn không nhúc nhích, tóc đen bay loạn, da thịt trong suốt óng ánh. Hắn đã biết chiến tích của Diệp Phàm, thần sắc vẫn bình thản như cũ yên lặng ngộ đạo.

Cơ gia, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt rong chơi trong rừng, hiểu được thiên địa tự nhiên, xem lá rụng nhẹ rơi, nghe nước chảy rì rào, hết thảy đều thực tùy ý.

Viên minh châu của Phong tộc, suy nghĩ đến xuất thần, lẩm bẩm: _

- Lại có chiến lực như vậy...

_ Sau ngày đó nàng bắt đầu bế quan, không đề cập tới thăng một cái cảnh giới, nàng không nghĩ tới đi Kỳ Sĩ Học Viện ở Trung Châu, lòng tin của nàng hiện nay phải tạo nên chỉ riêng ta mạnh nhất.

Còn có truyền nhân của các đại giáo vô thượng khác, thừa dịp Kỳ Sĩ Học Viện sắp tới ngày mở ra, nắm chắc thời gian bế quan, cũng không muốn trở thành Thánh tử tầng dưới chót, ai nấy đều muốn nâng cao một bước.

Bởi vì, tương lai không lâu chính là Đông Hoang, Nam Lĩnh, Trung Châu... cả năm đại vực, người mạnh nhất một thế hệ trẻ tuổi sẽ va chạm, hơn phân nửa có thể có nhân vật yêu nghiệt giống như Diệp Phàm, thậm chí còn hơn, nên không ai không lo lắng. "Thánh thể quá cường đại, không chết lòng ta khó yên!" Đây là tiếng lòng của kẻ cừu hận. _

- Tự chém? Thật là chuyện đùa!

_ Từ đầu đến cuối đều có rất nhiều người không tin, luôn luôn muốn thử.

Hiện tại, Diệp Phàm độ thiên kiếp, hoàn toàn chứng thật điều đó, trước kia hắn che giấu, vết thương đại đạo của hắn sớm đã hoàn toàn lành lặn.

Không hề nghi ngờ, sau khi nghĩ đến vấn đề này, rất nhiều người đều nhảy dựng trong lòng, nếu như Thánh thể đại thành, trên đời có mấy người có thể địch nổi?

Trừ phi Đại đế cổ sống lại, bằng không trong Nhân tộc nhiều nhất chỉ có thể đấu ngang tay, căn bản không có khả năng có một người nào lực áp được hắn _

- Cũng may, Vương thái cổ sắp xuất thế, cuối cũng có người có thể đối địch. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn

_ - Không sai! Có một Thánh thể cũng tốt, bằng không tương lai không biết sẽ phát sinh cái gì nữa.

Những người không có ân oán cùng Diệp Phàm thì đều bàn luận kiểu này, không mang theo người sự mừng vui ác độc.

Diệp Phàm gây chấn động thiên hạ, rất nhiều thế lực lớn đều phát ra tiếng nói, không ít người chỉ thẳng hắn là một mối họa lớn!

Trước đây không lâu, hắn lừa gạt đi vào Vạn Long Sào làm chết đi rất nhiều cao thủ, mà nay lại dùng thủ đoạn thiên kiếp tiêu diệt toàn bộ địch thủ, làm cho rất nhiều người ghi hận trong lòng.

Không ít người nhảy ra, sắp đặt các loại lý do, xúi giục cường giả Đông Hoang ra mặt đánh 2ỊIC Diệp Phàm, gạt bỏ hung địch của tương lai. _

- Độc Nhân thứ hai! Nếu để hắn tiếp tục tăng lên, hắn sẽ đạp trên vô số thi thể hài cốt cường siả đi tới...

_ - Người này thủ đoạn hơn người, vả lại sát tâm quá nặng, khẳng định là một tai hoạ ngầm!

Thậm chí còn có người bịa chuyện, nói Diệp Phàm chiếm được kế thừa của Độc Nhân, phong cách rất giống, bằng không như thế nào quyết tuyệt như thế, chém chết hết thảy địch thủ.

Thêm vào đó, trước đây không lâu còn có lời đồn liên quan chuyện hắn tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện được đến Thôn Thiên Ma Công, rất nhiều người đổ thêm dầu vào lửa, không ngừng vừa châm ngòi vừa thổi gió.

Thế nhân cũng không ngu, mọi người tự nhiên biết rố phải trái, nhưng loại tiếng nói này lại càng diễn càng lớn, rất nhiều người kêu gào muốn chém chết Thánh thể.

Trên thực tế, không ít thế lực lớn nhìn bao quát xuống Đông Hoang, sớm đã âm thầm hành động, Có đại nhân vật ra mặt muốn vô thanh vô tức tiêu diệt Diệp Phàm.

Quyết định này là từ sau khi phát sinh huyết án ở Vạn Long Sào, cũng đã chú định rồi, Chỉ có điều là trước đây Diệp Phàm vẫn tránh ở Dao Trì, không thể ra mặt hành động.

Mà nay, mười ba Thánh tử ngă xuống, đại năng cũng bị đánh chết, rất nhiều cao thủ hóa thành tro tàn chết oan chết uổng, sớm đã khiến cho một số Thánh địa phẫn nộ ra mặt. _ - Đáng đời! Đều là muốn chết, chúng ta chỉ là phòng vệ hợp lý!

_ Đại hắc cẩu kêu gào, truyền khắp Bắc Vực, nhiễu loạn an bình của Đông Hoang.

Các môn phái mất đi truyền nhân và cao thủ, ai cũng phẫn nộ, nhưng lại bất lực không thể phản bác, đây là một sự thực, hết thảy đều là tự mình làm mình chịu.

Diệp Phàm danh chấn Đông Hoang, lần đầu tiên dẫn tới các Thánh chủ nhìn thẳng vào, thủ đoạn của hậu bối này, bọn họ coi như thực sự nhìn thấy tận mắt, không thể tiếp tục xem thường hắn.

Một chiến dịch Vạn Long Sào, làm cho rất nhiều nhân vật lớp người già mất mạng còn chưa tính, mà nay nhưng lại dẫn động thiên kiếp tới giết địch như vậy, thật sự khiến người ta kiêng kị.

Diệp Phàm danh tiếng truyền khắp Đông Hoang, nhưng cũng làm cho Dao Trì thừa nhận áp lực rất lớn, Đã có không ít thế lực yêu cầu họ đuổi Diệp Phàm rời đi, không được tiếp tục che chở. _ - Ta cùng với Tử Lãng tiến vào trong Tiên Cung kia...

_ Ở trong Dao Trì, Diệp Phàm cùng Liễu Y Y bước chậm nói chuyện, nghe được tin tức một người hắn giật mình kinh ngạc.

Năm đó từ biệt, Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Vương Tử Văn, Lâm Giai, Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn lao ra cấm địa Thái cổ, có người thành công tiến vào Tiên Cung.

Ở ngoài VÙĨ12 cấm địa Thái cổ có một cung khuyết mờ ảo, từ xưa đến nay đều là một cái truyền thuyết, gần như không thể đặt chân vào, trừ phi có được Mông Thiên Quyến, mới có thể đi vào trong đó thu được kỳ duyên có một không hai. _ - Không chỉ ta cùng Tử Lãng tiến vào, ta thấy bọn họ cũng đều cùng đi vào.

_ - Phải không? Ta đã gặp Lý Tiểu Mạn, không hề nghe nàng nói gì.

Diệp Phàm ngẩn ra.

Liễu Y Y cùng đi với Trương Tử Lăng, ở trong Tiên Cung thiếu chút nữa lạc đường, Tiên Cung quá rộng lớn không có ai ới hạn, giống như một tiểu thế ai ới của tiên gia.

Trương Tử Lãng nhặt được một kiện cổ binh, còn có vài tờ ngân thư, không cẩn thận bước chân trên một mảnh trận văn, mất đi bóng dáng, không biết bị truyền tới nơi nào.

Mà Liễu Y Y ở trước một cái điện thờ, phát hiện một cái hồ lô nhỏ bạch ngọc, bên trong có một viên cổ đan, sau khi ăn nó ngủ một giấc chính là sáu năm.

Diệp Phàm nghe vậy vừa động, bắt mạch cho nàng, trong lòng lập tức nhảy dựng lên, Trong cơ thể nàng có một cỗ thần lực mênh mông, thập phần làm cho người ta sợ hãi _ - Cái gì cổ đan, ngủ một giấc chính là mấy năm, tạo ra thần lực mênh mông như thế...

_ Diệp Phàm bị kinh sợ rồi! Tiên Cung kia cũng thật không phải là địa phương bình thường.

Sau khi tỉnh lại, Liễu Y Y một mình lặng lẽ đi trong cung khuyết, không cẩn thận cùng siẫm trên một mảnh trận văn, bị truyền tống ra ngoài.

Sau lại, bị người bắt cóc, rơi vào trong tay người khác, tuy nhiên nàng cũng không biết địch nhân là ai. _

- Diệp Phàm! Ngươi phải cẩn thận nha!

_ Liễu Y Y lo lắng. _

- Có phải hắn từng sưu tầm trong thức hải của ngươi không?

_ Diệp Phàm hỏi, muốn xác định một sự kiện, để đưa ra phán đoán chuẩn xác hơn. _

- Ta không biết!

_ Liễu Y Y lắc lắc đầu, nàng bị phong ấn thời gian rất lâu, không biết hết thảy chuyện này. _

- Không đáng ngại! Chỉ là một người không ra sao!

_ Diệp Phàm lộ ra một ý cười sáng lạn, an ủi nàng không cần lo lắng. _

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ăn quả đi!

_ Cô bé giƠ hai tay đưa cho Liễu Y Y một cái Bàn Đào đỏ tươi, tiểu tử kia trắng mịn ngây thơ, đặc biệt khiến người ta yêu thích. _

- Thật đáng yêu!

_ Liễu Y Y ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của bé.

Các Thái thượng trưởng lão Dao Trì sau khi tra xét thân thể Liễu Y Y, dường như lấy được chí bảo, thần lực bàng bạc mênh mông như vậy, cũng không biết đỡ được bao nhiêu năm khổ tu, Vì thế lập tức muốn thu nàng làm đệ tử Dao Trì, dốc lòng bồi dưỡng.

Diệp Phàm nở nụ cười, điều này làm cho hắn hoàn toàn an tâm, Liễu Y Y có sư môn như vậy không còn gì bằng. _

-o0o- _