TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Cường Giả
Chương 11: Cút !

Có lẽ vừa rồi do Bùi Đông Lai dùng lực quá lớn cho nên quả bóng rổ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, theo như quy tắc thì đội lớp 12/6 được hưởng quả ném biên.

Nhưng mà.

Vô luận là Trinh Phi hay là các thành viên trong lớp 12/6 cũng không đi nhặt bóng, bọn hắn giống như bị điện giật, vẻ mặt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Bùi Đông Lai.

- Trịnh Phi, các ngươi muốn nhận thua sao?

Nhưng mà, trong vòng một năm nay Tào Băng đều thấy lúc nào trên sân thì Trịnh Phi cũng tỏ ra hung hăng, càn quấy. Hiện giờ lại thấy bộ dạng như con chó chết của Trịnh Phi thì nhịn không được mà đá xoáy một câu.

- Nhận thua?

Bên tai vang lên hai chữ này, Trịnh Phi như từ ở trong mộng tỉnh lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bùi Đông Lai sau đó phun ra một ngụm khí, thanh âm trở nên khàn khàn:

- Trận đấu vừa mới bắt đầu mà thôi, đến cuối cùng ai cười thì còn chưa biết đâu.

Ba… Ba!

Nói xong hắn liền vỗ tay thật mạnh, đồng thời hô lớn:

- Mẹ nó, các ngươi thất thần làm gì, mỗi người đều vào vị trí của mình, phát bóng nào.

Trịnh Phi lại cổ vũ làm cho bốn gã thành viên khác lấy lại tinh thần, bất quá sắc mặt của bọn hắn cũng có chút khó coi, không tìm thấy được một chút ý chí chiến đấu nào.

Thấy một màn như vậy, đám người Tào Băng liền âm thầm bội phục thủ đoạn của Bùi Đông Lai, một chiêu Dunk rồi thêm một phát đập ruồi, trực tiếp làm cho bọn hắn mất hết ý chí chiến đấu mà bên mình thì ý chí chiến đấu lại càng lên cao.

Sau khi phát bóng ở ngoài biên thì tên thành viên lớp 12/6 có chút thất thần, kết quả là đã đánh mất bóng, bị một thành viên của lớp 12/6 lấy được, sau đó liền nhanh chóng phản công, điểm số liền biến thành 4 – 0.

Trận đấu lại bắt đầu, bóng một lần nữa lại đến tay Trần Phi.

Trịnh Phi thấy thế liền biết được tâm tình của đồng đội mình đã biến hóa. Hắn phải đứng ra làm một chuyện gì đó thì mới có thể thay đổi được cục diện.

Trong lòng đã có ý nghĩ này, Trịnh Phi liền hít sâu một hơi dẫn bóng hướng sân đối phương đi tới.

Cùng với ban nãy có chút khác biệt, lần này Bùi Đông Lai thấy Trịnh Phi vừa mang bóng qua khỏi nửa sân thì liền chạy nhanh lên để nghênh đón.

Bùi Đông Lai biết được cảm ơn đồng dạng hắn cũng biết mang thù. Hắn vốn cho rằng mình cùng với Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ phân chia cao thấp là không đáng nhưng mà hai người Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lại bức hắn, giẫm đạp lên mặt mũi của hắn. Vì vậy, hắn chỉ có thể ra tay.

Cảm giác kia giống như có một còn ruồi không ngừng kêu ông ông bên người, biện pháp tốt nhất làm cho nó câm miệng chính là tát một phát cho nó chết.

Mắt thấy vẻ mặt khinh thường của Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi liền hơi giảm tốc độ, trong đầu liền hiện ra các loại phương thức để có thể vượt qua được Bùi Đông Lai.

Dễ dàng nhận thấy được, đến giờ phút này Trịnh Phi cũng đã hiểu được, nếu muốn lấy lại sĩ khí thì thì biện pháp tốt nhất là lúc này đây phải vượt qua được Bùi Đông Lai.

Trong lúc nhất thời, Trịnh Phi cùng với Bùi Đông Lai lại hình thành lên cục diện 1 vs 1, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của toàn bộ khán giả.

Cách Bùi Đông Lai một khoảng, Trịnh Phi liền liên tục làm ra một loạt động tác giả mà Bùi Đông Lai vẫn không hề cử động.

Mắt thấy không thể dùng động tác giả để làm mê hoặc Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi lại dùng chiêu Crossover Dribble ( 1) giả vờ như muốn đột phá về phía bên trái.

Bùi Đông Lai liền di chuyển về phía bên trái.

" Cơ hội "

Trong lòng Trịnh Phi vừa động, liền tăng tốc mang theo bóng đột phá về phía bên phải.

Nhưng mà.

Ngay tại lúc Trịnh Phi muốn đột phá thì Bùi Đông Lai liền tiến qua phải, phong kín toàn bộ đường đi tới phía trước của Trịnh Phi.

Trịnh Phi biến sắc vội vàng lui về sau vài bước, sau đó lại dựa lưng vào Bùi Đông Lai để dẫn bóng.

Nhưng mà sau khi hắn tựa vào người Bùi Đông Lai thì hắn đột nhiên cảm giác được Bùi Đông Lai giống như là một ngọn núi, không chút nhúc nhích tí nào.

Xoay nửa người.

Trịnh Phi biến sắc liền nhanh xoay người lại.

Mắt thấy Trịnh Phi xoay người thì Bùi Đông Lai liền lui về phía sau, giống như một ngọn núi ngăn cản đường tiến công của Trịnh Phi.

Trịnh Phi căn bản không thể thoát khỏi Bùi Đông Lai.

Nhìn thấy Trịnh Phi hai lần cố gắng đột phá khỏi Bùi Đông Lai nhưng đều thấy bại thì tất cả mọi người trong sân đều hiện lên một ý niệm trong đầu.

Trịnh Phi cũng nhận ra điểm này nhưng mà hắn không thể nào tiếp nhận sự thật nào.

- Ta kháo. Mẹ nó, ta cũng không tin không qua được ngươi.

Trịnh Phi cố gắng lợi dụng tốc độ của mình để đột phá khỏi sự truy cản của Bùi Đông Lai

Nhưng mà..

Hắn lại đánh giá quá cao tốc độ của mình!

Bá!

Bùi Đông Lai động, tốc độ của hắn giống như một trận gió, tay phải vung ra nhanh như chớp liền đoạt được trái bóng.

Ba!

Quả bóng rơi xuống đất, thân hình Trịnh Phi hơi ngừng một chút sau đó liền phản ứng, theo bản năng liền đi kiếm bóng.

Muộn rồi!

Bá!

Thân hình của Bùi Đông Lai giống như là mị ảnh ( yêu ma) nhảy qua bên cạnh hắn, một tay cầm bóng liền hướng phần sân của đối phương mà chạy đến.

Bang, Bang, Bang..

Vài giây đồng hồ sau, một âm thanh nữa lại truyền ra, lần phản kích này Bùi Đông Lai dùng một tay để Dunk, điểm số lại được nơi rộng lên 6 – 0.

Cũng giống như lần trước, sau khi Bùi Đông Lai Dunk xong thì cũng không nóng lòng rơi xuống đất may là một tay cầm lấy lấy bảng rỗ. Dùng một loại ánh mắt hài hước nhìn về phía Trịnh Phi, giống như đang nói:

- Rác rưởi, ta cam đoan ngay cả một điểm thì ngươi cũng không thể ghi được!

- Quá ngưu bức.

Bùi Đông Lai lại Dunk, trực tiếp đốt lên cảm xúc của mọi người nhất là một số ít kẻ thích bóng rổ, một gã giống như con gà chọi hưng phấn mà rống lên.

- Không phải trong trường học này thì Trịnh Phi là người chơi bóng rổ tốt nhất sao? Ngươi kia là ai mà lại còn lợi hại hơn so với Trịnh Phi a?

Một nữ sinh lớp mười nghi hoặc hỏi bạn của mình.

Nghe được lời của nàng, vài bạn nữ sinh bên cạnh cũng lắc đầu.

Các nữ sinh kia cũng giống nhau cũng đều là học sinh lớp mười mới ra đời, cũng không biết lúc trước Bùi Đông Lai oai phong đến cỡ nào, chỉ biết Trịnh Phi là kẻ ngông cuồng tự cao tự đại mà thôi.

- Vị bạn học này, em có điều không biết, người vừa mới lúc nãy Dunk chính là người chơi bóng rổ giỏi nhất của trường học chúng ta.

Lúc này, một gã nam sinh học lớp 12 thấy dung mạo xinh đẹp của đám nữ sinh lớp 10 kia thì tiến lên giải thích.

- Vậy tại sao trước đây không có thấy anh ấy chơi bóng rổ?

Nữ sinh lại một lần nữa nghi hoặc.

- Một năm nay, hắn không có chơi bóng.

Tên nam sinh kia nói một cách cụ thể, khi nói chuyện thì không nhịn được mà nhìn vào Bùi Đông Lai, ngữ khí hơi thổn thức.

- Tại sao vậy?

Lúc này đây, vài em nữ sinh lớp mười không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.

- Nghe nói là bởi vì hắn bị bạn gái của Trịnh Phi là Cố Mỹ Mỹ cự tuyết nên không thể đứng dậy được, nhưng mà theo tình huống ngày hôm nay thì tựa hồ như là không có chuyện như vậy.

Tên nam sinh lớp 12 suy nghĩ gì đó rồi cười cười nói:

- Tóm lại, một năm trước hắn ta là một nhân vật truyền kỳ của trường học chúng ta, Trịnh Phi ngay cả tư cách xách dép cho hắn thì cũng không có, vô số sự tích không thể đếm hết, nếu các em muốn biết tình huống cụ thể thì có thể lén gọi điện thoại cho anh, số điện thoại của anh là 137….

Không thể không nói thủ đoạn tán gái của tên này quả thật là Pro, lời nói của hắn là gợi lên lòng hiếu kỳ của đám nữ sinh lớp 10 kia. Vài em nữ sinh lớp 10 liền nhớ kỹ số điện thoại của hắn sau đó lại đem ánh mắt nhìn vào phía trong sân.

Lúc này, các nàng không còn chú ý tới thần tượng trước đây của mình là Trịnh Phi nữa mà là "chuyển vế đổi dấu" quay sang ngắm nhìn Bùi Đông Lai.

Trên sân, trận đấu lại được tiếp tục.

Có lẽ bởi vì hai lần liên tục bị Bùi Đông Lai ngăn chặn cho nên Trịnh Phi liền mất đi sự tự tin, sau khi dẫn bóng qua nữa sân thì cũng không dám tiếp tục 1 vs 1 nữa mà là đem bóng chuyền cho đồng đội.

Tên cầu thủ kia sau khi nhận được bóng vì sợ bị cướp đoạt cho nên không dám dừng lại vội vàng nhảy lên ném 3 điểm, nhưng vì lực đạo quá yếu cho nên" 3 điểm " cũng không thay đâu mà thay vào đó là tiếng cười vang của mọi người.

Tên cầu thủ lớp 12/1 mở bóng thì Bùi Đông Lai cũng không có tiếp tục biểu diễn, đối với hắn mà nói tham gia trận đấu này chính là muốn hạ vẻ hung hăng càn quấy của Trịnh Phi mà thôi ngoài ra còn muốn bồi thường cho Tào Băng và đồng đội, cho nên hắn để đám người Tào Băng tận tình phát huy.

Dẫn bóng qua nửa sân, Bùi Đông Lai liền chuyền bóng cho một gã đồng đội, rồi bóng lại được chuyền đến tay Tào Băng, cuối cùng Tào Băng liền nhảy lên rổ ghi điểm.

Sau đó trong trận đấu, Trịnh Phi lại bị Bùi Đông Lai cướp bóng 2 lần, đập ruồi 1 lần, lúc sau hắn giống như một kẻ mộng du, biểu hiện rối tung rối mù, bất kỳ một gã thành viên nào trong lớp 12/1 cũng dễ dàng vượt qua hắn.

Thân là đội trưởng, là linh hồn của đội bóng mà Trịnh Phi còn tỏ ra như thế huống hồ là đám cầu thủ khác, một đám uể oải không phấn chấn.

Trái ngược với đám cầu thủ lớp 12/6, đám thành viên lớp 12/1 bao gồm cả Tào Băng trong vòng một năm qua đã bị đám người Trịnh Phi nhiều lần vũ nhục, hiện giờ nắm được cơ hội này thì làm sao có thể buông tha được vì vậy điểm số cứ ngày một được tăng lên, tỷ số đã cách nhau quá xa, quá chênh lệch.

Bang… Bang..

Một lần nữa Bùi Đông Lai lại Dunk, trận đấu chấm dứt tỷ số là 82 – 28, chênh lệch với nhau gần 60 điểm. Hơn nữa, đúng như lời nói của Bùi Đông Lai cả trận đâu này thì Trịnh Phi bị Bùi Đông Lai kèm chặt, trận đấu này một điểm hắn cũng không ghi được.

- Bùi Đông Lai! Bùi Đông Lai!

Mắt thấy Bùi Đông Lai một lần nữa Dunk thì đa số bộ phận người xem đều đứng dậy vỗ tay, điên cuồng hét to lên tên của Bùi Đông Lai.

Giờ phút này bọn hắn giống như là quay trở lại hiện tràng lớp 10, hoan hô reo hò tên Bùi Đông Lai.

Đối mặt với tiếng hoan hô của toàn trường, Bùi Đông Lai cũng không có lộ ra vẻ tùy tiện, hắn chỉ là mỉm cười lần lượt cùng các thành viên trong đội vỗ tay chúc mừng thắng lợi.

Bên tai vang lên tiếng hoan hô lại nhìn thấy bộ dạng cao hứng, phấn chấn của đám thành viên lớp 12/1 thì đám người lớp 12/6 bao gồm cả Trịnh Phi cũng không có phẫn nộ mà là cúi đầu, cố gắng bước thật nhanh để rời khỏi nơi này.

Lúc trước, sau khi kết thúc trận đâu thì Cố Mỹ Mỹ đều đem khăn măt và nước đưa cho Trịnh Phi. Ngược lại, lúc này nàng vì muốn giữ lại lòng hư vinh còn sót lại trong lòng của mình cho nên khi trận đấu vừa mới diễn là được một nửa thì nàng liền mang theo cái đuôi mà rời khỏi đây.

- Cầu thủ hai bên hãy đứng lại, cùng nhau cảm ơn người xem.

Mắt thấy các thành viên của lớp 12/6 đang chuẩn bị rời đi thì trọng tài liền lên tiếng gọi lại. Hắn biết nhà trường tổ chức trận đấu này là vì cái gì, tự nhiên cũng không thể để cho các thành viên của lớp 12/6 tự tiện mà rời khỏi sân.

Nghe được thầy thể dục nói như thế thì tuy rằng đám người Trịnh Phi cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn ủ rũ đi vào giữa sân, cùng với đám người Bùi Đông Lai giơ tay lên cảm ơn.

Bành bạch.

Trong lúc nhât thời, trong sân liền vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề nhưng mà tiếng vỗ tay kia truyền vào tai của Trịnh Phi thì lại giống như những lời cười nhạo vô cùng chói tai.

Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, khó chịu trừng mắt nhìn về Bùi Đông Lai.

- Ta nói rồi nếu trận đấu này thua thì ngươi cùng Cố Mỹ Mỹ về sau nếu nhìn thấy ta thì đều phải lăn đi xa, nhìn cái gì đó?

Mắt thấy Trịnh Phi khó chịu nhìn mình, Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng:

- Còn không mau cút đi.

( 1): là động tác này đây http://www.basketballtraininggrounds...er-dribble.jpg