TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 340: Hành động đã bắt đầu

Ngày 6 tháng 6 năm 1992, Diệp Khai lại lên máy bay bay thẳng tới Moscow.

Đây là lần thứ ba trong vòng một năm hắn đến Moscow, nhân sinh tao ngộ xác thực rất khó định liệu.

Lại nói hơn một năm trước Diệp Tử Bình dẫn đoàn đi Moscow thăm viếng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng nhờ Diệp Khai lật tay làm mưa, quấy rối đại thế của thế giới này, đem Diệp Tử Bình đẩy lên thần đàn, thật sự như gặp được kỳ tích.

Lần này đến Moscow, bên cạnh Diệp Khai dẫn theo không ít người.

Đầu tiên phải nhắc tới chính là Chung Ly Dư, lần này nàng đi theo Diệp Khai là vì làm người đại lý của hắn trong kinh tế, sẽ tiến hành tiếp xúc với quyền quý của Moscow, đã định sẵn kế hoạch thu mua một ít tài sản từ trước, trên thực tế những chuyện này đã được làm rất nhiều lần, lần này trọng điểm là thu mua mấy công ty dầu mỏ cùng lĩnh vực dầu.

Mượn cơ hội đồng Rup sắp bị giảm giá trị đại quy mô, Diệp Khai hiển nhiên đã có ý định hung hăng làm thịt người Nga một trận.

Mặt khác còn có con gái của Vương tư lệnh hải quân Vương Lạc Đan, nàng đi cạnh Diệp Khai với tư cách chuyên gia kỹ thuật tàu chiến, đến lúc đó hẳn sẽ có cơ hội cho nàng phát huy.

Mặt khác là Tạ Quân Ngọc, nàng là đệ tử ký danh của đại sư phụ, công phu của Tạ Quân Ngọc cực kỳ xuất sắc, cho nên nàng đi cạnh Diệp Khai với tư cách nhân viên bảo tiêu.

Chỉ là Diệp Khai đối với việc này cũng cảm thấy có chút buồn rầu, bên tân khu Thánh Vương đã không có hắn cùng Tạ Quân Ngọc tọa trấn, bí thư Hoắc Đông Lai có thể xem như một tay che trời, điều này làm Diệp Khai có chút không vui, có chút lo lắng, có chút không yên lòng nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Nhưng có một điểm có thể xác định, mấy hạng mục trong tay hắn đã bắt đầu khởi động tại tân khu Thánh Vương, mấy xí nghiệp có sức nặng như vậy một khi ở lại, như vậy việc phát triển của tân khu Thánh Vương sẽ không còn người nào đủ sức ngăn chặn được nữa.

Vì bảo đảm việc này thuận lợi tiến hành, Diệp Khai đã nhờ lão đại Diệp Kiến Hoan đến tân khu Thánh Vương tọa trấn.

Đã có Diệp Kiến Hoan đến nơi đó, người của Giang Trung cũng sẽ không dám làm chuyện gì xằng bậy.

Diệp Khai ngồi trên máy bay nhưng trong lòng vẫn không ổn định, hắn suy nghĩ rất nhiều vấn đề, đối với chuyện của Trần Chiêu Vũ, mặc dù đã có mệnh lệnh của Diệp lão gia tử không động tới hắn, nhưng muốn nói trong nội tâm không có khúc mắt là chuyện không thể nào.

Mặc dù nói tuổi tác của Trần Chiêu Vũ đã cao, nhưng còn chưa cao như Diệp lão gia tử, hiện tại lại nói hắn già cả hồ đồ, sai sử người bên dưới làm chuyện xằng bậy, tương lai không biết sẽ còn làm tới mức độ nào nữa thì không ai được biết, nếu để cho hắn sống lâu trăm tuổi, chẳng phải hắn còn có thể tai họa quốc gia thêm ba bốn mươi năm?

Diệp Khai đối với việc tha thứ của Diệp lão gia tử trong lòng có chút dị nghị, nhưng theo trước mắt mà nói, hắn sẽ không động thủ, nếu không sẽ coi như không cho lão gia tử mặt mũi, cụ thể nên làm sao thì làm thế, để xem Trần Chiêu Vũ cùng con cháu của hắn tính toán sẽ làm gì tiếp theo.

Nếu có thể đem Trần Kiến Hào đánh xuống dưới, đoán chừng sẽ làm Trần Chiêu Vũ thật sự tức chết, về phần hai đứa cháu trai của hắn xem như đã là một đôi phế nhân.

- Anh đang suy nghĩ gì đấy?

Vương Lạc Đan ngồi hơi nghiêng gần chỗ Diệp Khai, nhìn thấy hắn như có tâm sự, liền hỏi.

Hàng không quốc nội đã bắt đầu có chế độ phân cấp khu vực, bọn họ đang ngồi trong khoang hạng nhất, bên trong tiện nghi phi thường hoàn mỹ, mấy người ngồi bên trong có thể ngủ hoặc nghe ca nhạc, có thể xem sách, tinh thần Diệp Khai rất tốt nên vẫn luôn tỉnh táo.

Nhưng Vương Lạc Đan có thể thấy được tâm sự Diệp Khai khá nặng nề, không biết trong đầu một thanh niên trẻ tuổi như hắn luôn suy nghĩ như sự tình gì?

Chỉ là từ thái độ Vương tư lệnh mệnh lệnh cho nàng phục tùng chỉ huy của Diệp Khai mà xem, Vương Lạc Đan đã biết rõ thân phận của Diệp Khai khẳng định là không tầm thường, hơn nữa nàng cũng biết Diệp Khai có quân hàm thiếu tướng, còn là chủ nhiệm quản ủy hội cấp phó ban, điều này đã nói rõ năng lực của Diệp Khai phi thường khủng bố.

- Đang suy nghĩ chuyện bên Nga, kỳ thật lần trước tới Nga chỉ cách nhau chừng một tháng mà thôi, nhưng theo cảm giác mà xem tựa hồ như đã rời khỏi lâu lắm rồi.

Diệp Khai hồi đáp.

Vương Lạc Đan suy nghĩ, rốt cục nghĩ không ra ý tứ trong lời nói của Diệp Khai.

Thẳng tới khi bọn họ đáp xuống sân bay Moscow, xe chạy ra ngoài đường lớn, Vương Lạc Đan mới hơi hiểu được ý tứ của Diệp Khai, theo sự miêu tả của hắn, đúng thật là khác biệt nhau rất lớn.

Vào tháng 1 năm nay nước Nga dưới sự trợ giúp của người Mỹ thực hành – liệu pháp cơn sốc.

Hạng mục đầu tiên trong cơn sốc liệu pháp chính là buông ra giá hàng.

Chính phủ Nga quy định, từ ngày 2 tháng 1 năm 1992, buông ra giá cả hàng tiêu dùng 90% cùng tài liệu sản xuất 80%. Cùng lúc đó hủy bỏ hạn chế tăng trưởng thu nhập, tiền lương nhân viên chính phủ đề cao 9%, tiền lương hưu của nhân viên đề cao mỗi tháng chín trăm Rup, trợ giúp gia đình cùng tiền cứu tế thất nghiệp cũng tăng lên như diều gặp gió.

Giá hàng vừa buông ra ba tháng đầu, tựa hồ đã dựng sào thấy bóng hiệu quả rõ ràng, những chuỗi xếp hàng dài nườm nượp đã không còn thấy bóng dáng, thương phẩm rực rỡ muôn màu, người Nga vốn đã thói quen mua đồ bằng phiếu phảng phất như đã thấy được lợi ích thực tế do cải cách mang tới.

Không qua bao lâu, giá hàng hạ thấp như diều đứt dây, tới tháng 4 giá hàng tiêu dùng rơi xuống gấp 65 lần so với tháng 12 năm 1991. Chính phủ vốn định thông qua cửa hàng quốc doanh bình ổn giá hàng, không ngờ tiểu thương chợ đen cùng công nhân viên chức cửa hàng quốc doanh lại cùng chung một giuộc, đem thương phẩm qua tay đầu cơ trục lợi, kiếm chác món lợi kết xù, suy tính của chính phủ rơi vào khoảng không, trật tự thị trường biến thành hỗn loạn.

Bởi vì giá cả nhiên liệu, nguyên liệu buông ra quá sớm, thành phẩm sản xuất của các xí nghiệp đột nhiên tăng, đến tháng 6 thành phẩm công nghiệp bán sỉ dâng lên tới 14 lần, giá cao như thế làm người mua sợ hãi, thị trường tiêu thụ tiếp tục đê mê, nhu cầu không tăng trái lại còn ức chế cung cấp, xí nghiệp đồng loạt giảm sản xuất, thị trường tiến nhập vào vòng tuần hoàn cung cầu rối loạn.

Bước thứ hai của cơn sốc liệu pháp là tài chính – tiền tệ cùng cải cách giá hàng bước ra sân khấu. Tài chính co rút nhanh chủ yếu là tăng thu giảm chi, tăng thu nhập tiết kiệm chi tiêu. Hết thảy ưu đãi thu thuế hủy bỏ, toàn bộ thương phẩm giao nộp lên 28% giá trị tài sản thuế, đồng thời tăng thêm thuế tiêu phí thương phẩm nhập khẩu. Chính phủ cắt giảm đầu tư công cộng, quân phí cùng phí tổn văn phòng, đem ngân sách dự toán bên ngoài nhét vào dự toán liên bang, hạn chế chính phủ địa phương dùng ngân hàng cho vay đến bù vào thiếu hụt.

Chính sách co rút tiền tệ nhanh kể cả đề cao lãi suất cho vay, thành lập tiết kiệm tài khoản ngân hàng, thực hành quản lý hạn ngạch cho vay, dùng việc khống chế lưu lượng tiền mà ức chế lạm phát từ trong nguồn gốc.

Thế nhưng lần này chính phủ lại tính sai một lần nữa.

Bởi vì thuế phụ quá nặng, xí nghiệp lại càng thêm héo rút sản xuất, nhân số thất nghiệp tăng vọt, chính phủ không thể không tăng thêm cứu tế phụ cấp cùng trực tiếp đầu tư, tài chính thiếu hụt không giảm mà còn tăng. Hoạt động tín dụng co rút quá nhanh tạo thành vốn lưu động của xí nghiệp thiếu thốn nghiêm trọng, xí nghiệp khất nợ lẫn nhau, khoản nợ tam giác ngày càng nghiêm trọng.

Dưới loại tình huống này chính phủ Nga bị ép buông lỏng vòng quay tiền tệ xoay chuyển, năm 1992 còn giảm hơn năm 1991 không ít lần, chính sách co rút tài chính lại bị phá hủy.

Bước thứ ba trong cơn sốc liệu pháp là đại quy mô phổ biến tư hữu hóa. Trải qua chuyên gia ước định, tài sản quốc hữu Nga tổng giá trị là năm ngàn tỷ đồng Rup, mà nhân khẩu là một tỷ rưỡi, vì vậy mỗi người dân đều có mười vạn Rup chứng khoán tư hữu hóa, xem như là bằng chứng tự do mua cổ phiếu.

Thế nhưng theo Diệp Khai biết được, đợi khi tư hữu hóa chính thức khởi động, đã là tháng 10 năm 1992, vốn mười ngàn Rup có thể mua được một chiếc xe con, nhưng đến thời điểm đó chỉ đủ mua một đôi giày da cao giá một chút.

Bởi vậy biện pháp tư hữu hóa của Nga trên thực tế khiến cho rất nhiều xí nghiệp quốc hữu rơi vào tay giai tầng đặc quyền cùng nhà giàu mới nổi, bọn hắn quan tâm nhất không phải sự phát triển lâu dài của xí nghiệp mà là mau chóng qua tay lợi nhuận, công nhân viên chức không lĩnh được cổ phiếu, lại không có quyền tham dự quyết sách, một ngày làm không công một ngày, kinh doanh sản xuất không người hỏi đến, hiệu quả cùng lợi ích của xí nghiệp ngày càng thêm sa sút.

Đầu tư ngoại quốc không muốn tiến vào nước Nga, trình độ sinh hoạt của dân chúng rớt xuống ngàn trượng, tình huống khỏe mạnh cùng tuổi thọ của người Nga đã chuyển biến xấu.

Hiện tại ngoài đường đều lưu hành một cách nói, những phiếu công trái kia không hề có tác dụng gì, thay vì giữ lại vô dụng không bằng đổi ra tiền mặt!

Bởi như thế người Nga tin là sự thật, bắt đầu cùng nhau đi bán cổ phiếu, phiếu công trái không ngừng suy sụp.

Đồng thời ngân hàng ngoại tư bắt đầu lặng lẽ thu mua phiếu công trái tư hữu hóa, cứ như vậy toàn bộ xí nghiệp quốc hữu của Nga đã bị dễ dàng bán đi.

Người của Diệp Khai cũng đang thao tác chuyện tương tự như vậy, chỉ là thủ pháp của họ càng thêm hung hiểm, mục tiêu càng nặng, trực tiếp nhìn trúng nguồn năng lượng công nghiệp của Nga, vận dụng thật nhiều quan hệ đến mượn đồng Rup sau đó mua vào cổ phần công ty nguồn năng lượng công nghiệp.

Nếu như nghiêm túc tính toán mà nói, chỉ cần một năm sau tính tiền trả lãi đã đạt tới hơn mười tỷ Rup, dù Diệp Khai đem toàn bộ bán đi cũng không khả năng bồi thường.

Có thể nói nếu trong năm nay đồng Rup không giảm giá trị trong phạm vi lớn, như vậy lần này xem như Diệp Khai chết chắc chắn.

Đương nhiên Diệp Khai sẽ không ngốc nghếch mình trần ra trận, hắn vận dụng thật nhiều thủ hạ dưới trướng thiếu tá Victor Bout đến thao tác chuyện này…