TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 288: Một năm đi qua

Trong lúc nam tuần, đối với thế cục phức tạp của thế giới hôm nay lúc ấy Phương lão cũng có nói vài câu:

- Tỉnh táo quan sát, ổn định trận tuyến đầu, bình tĩnh ứng phó. Không nên gấp, gấp không được. Phải tỉnh táo, tỉnh táo lại tỉnh táo. Cần phải nhận chân mà làm, làm tốt mọi việc, làm tốt chuyện của chúng ta.

Trên báo chí ngày 21 tháng 1, cơ hồ toàn bộ đều đưa tin về tình huống đồng chí Phương Hòa đi thị sát công tác kiến thiết của thành phố Minh Châu bằng hình ảnh cùng bài văn phát biểu.

Bên trong bài văn phát biểu, trọng điểm nhấn mạnh về khu trưởng tân khu Phổ Đông đồng chí Ninh Thiên Hòa.

Tuy Diệp Khai dùng tư thế dìu đỡ đồng chí Phương Hòa xuất hiện trong báo chí, nhưng truyền thông đều thật ăn ý không tiến hành nói rõ thân phận của hắn, chỉ đem trọng điểm nhấn mạnh trong tình hình đồng chí Phương Hòa đi thị sát tân khu Phổ Đông.

Điểm này cũng do Diệp Khai yêu cầu, dù sao Diệp Khai không cần thông qua truyền thông đi tạo thanh thế cho mình, thân phận của hắn ở trong Cục chính trị trung ương có thể nói là ai ai cũng biết, hoàn toàn không cần phải thông qua thủ đoạn như vậy để tuyên truyền chính mình, dù sao dân chúng nhận thức như thế nào ở trong cao tầng không hề có một chút ý nghĩa.

Chính thức nói chuyện có tác dụng vẫn là hai ba mươi người đã chính thức tiến vào vòng luẩn quẩn của lãnh đạo tối cao.

Danh khí của Ninh Thiên Hòa ngược lại được nổi lên, gần đây danh tiếng rất cao, Diệp Tử Bình vẫn xem trọng năng lực cùng nhân phẩm của hắn, cũng có ý tứ trọng điểm bồi dưỡng, xem như chiếu cố hắn giống như đội ngũ dòng chính của Diệp gia.

- Nếu như bí thư khu ủy tân khu Phổ Đông có ý định thối lui nghỉ bệnh, con xem mượn cơ hội này để Ninh Thiên Hòa thượng vị đi.

Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình.

Hai cha con đang ngồi trong văn phòng của Diệp Tử Bình, vừa ăn vừa thảo luận vấn đề.

Thư ký Hà Tình gọi nhà hàng đem cơm trưa tới, tự mình bưng một chén mì hoành thánh ngồi sang bên tự ăn.

Nghe được Diệp Khai nhúng tay vào công tác của cán bộ thành phố Minh Châu, hiện tại Hà Tình không có chút cảm giác, vị Diệp nhị thiếu này thật sự là có chút yêu nghiệt, không thể dùng ánh mắt nhìn người bình thường mà đánh giá hắn.

Khỏi cần phải nói, chỉ nói hắn đã có cấp bậc trong Đảng, cũng đủ làm người kinh ngạc, chứ đừng nói chi là trong lòng đồng chí Phương Hòa nam tuần hắn còn dùng hình ảnh con cháu mà đi theo nâng đỡ, càng làm cho Hà Tình rung động đến tột đỉnh.

Vận khí của Hà Tình xem như đã không tệ, bằng cấp đủ cao, hơn nữa đã trở thành thư ký cho Diệp Tử Bình, cấp bậc hành chính được cố ý đề bạt lên tới cấp phó phòng, cũng giảm đi thật nhiều bước đường tiến thân.

- Hà thư ký ăn chút thức ăn đi, chỉ ăn súp làm sao mà no được?

Diệp Khai thuận miệng nói một câu.

- Không cần, như vậy đủ no rồi.

Hà Tình trả lời.

- Dáng người này của cô đã không cần giảm béo đâu.

Diệp Khai nói ra:

- Công tác bên thành ủy nặng nề, đừng để mình quá đói bụng. Nếu để bệnh dạ dày, sẽ là chuyện lo lắng cả đời.

- Cảm ơn, tôi rất tốt.

Hà Tình lại đáp.

Diệp Khai gật gật đầu, sau đó tiếp tục bàn việc với Diệp Tử Bình.

- Chuyện này phải nhanh chóng tiến hành, tranh thủ tới ngày lễ phải đem tân khu Phổ Đông nâng lên thành đơn vị cấp phó tỉnh, bí thư khu ủy tiến vào ủy viên thành ủy, cấp phó tỉnh bộ.

- Cha có thể an bài một chút, nhưng hiện tại cục diện thành ủy vẫn có chút bất ổn, bình thường thì nhìn không ra việc gì, một khi gặp được gió thổi cỏ lay thì các loại đầu trâu mặt ngựa đều nhao nhao chạy ra.

Diệp Tử Bình tỏ vẻ.

Diệp Tử Bình đến thành phố Minh Châu thời gian chưa lâu, mới mấy tháng mà thôi, khả năng khống chế đại cục vẫn có hạn, nếu như không phải trên người hắn có thân phận ủy viên Cục chính trị trung ương bao phủ, đoán chừng những người bên dưới chưa hẳn đã chịu thành thật nghe lời.

Đương nhiên, tay Diệp Tử Bình cầm đại sát khí thân phận như vậy vẫn rất có lực chấn nhiếp.

Không cần nói gì khác, nếu như là lãnh đạo cấp tỉnh bộ bình thường, muốn xử lý cán bộ phó tỉnh bộ cấp nhất định là phải hướng lên trên báo cáo trước mới được, nhưng Diệp Tử Bình thì khác, nói muốn ra tay thì có thể ra tay, đây cũng là quyền lợi của ủy viên Cục chính trị trung ương tùy cơ xử lý, cùng lắm thì sau đó đánh báo cáo nhanh cho Cục chính trị trung ương là đã xong.


Nhưng sự tình đương nhiên phải làm có lý có tình, không thể làm cho người ta moi ra được tật xấu, bằng không mà nói cũng dễ dàng bị người nắm được tay cầm, chỉ trích là ngang ngược.

Nhưng theo tình hình chung mà xem, mọi người vẫn giữ gìn quyền uy của ủy viên Cục chính trị, dù sao tất cả mọi người đều có nhu cầu về phương diện này, không thể tự hủy trường thành.

- Xem ra vẫn phải thêm chút sức mới được…

Diệp Khai nói ra:

- Bên Bộ tuyên truyền có thể làm một lần thôi, không thể chỉ có riêng thành phố Minh Châu chúng ta đơn độc làm chuyện này.

Diệp Tử Bình nghe xong liền cười, Bộ tuyên truyền là đại bản doanh của hắn, là phó bộ trưởng đã từng ngủ đông nhiều năm trước kia, Diệp Tử Bình ở bên trong Bộ tuyên truyền vẫn rất có sức ảnh hưởng, nhất là từ sau khi hắn nhập Cục, mấy vị phó bộ trưởng liên hệ với hắn phi thường chặt chẽ, muốn làm một việc như vậy tự nhiên là không có bao nhiêu chướng ngại.

Nếu như là đặt tại năm trước, khả năng còn có chút vấn đề, dù sao lúc ấy thanh âm của Bộ tuyên truyền là trái nghịch, có khuynh hướng không thừa nhận thanh âm ủng hộ bên thành phố Minh Châu, nhưng trải qua cuộc đấu tranh chính trị năm trước, hướng gió của Bộ tuyên truyền đã thay đổi, cho nên lời nói của đồng chí Phương Hòa mới xuất hiện trên truyền thông của thủ đô.

Để cho Ninh Thiên Hòa đi nhờ trên xe của đồng chí Phương Hòa trong dịp thị sát nam tuần này, làm vậy đối với Diệp Tử Bình mà nói cũng không phải là việc gì khó.

- Con dốc sức nâng đỡ Ninh Thiên Hòa như vậy, có phải thật sự đã vừa ý nha đầu nhà người ta rồi không?

Diệp Tử Bình hỏi:

- Nhưng cha phải nhắc nhở con, chính con phải nên có chừng mực, đừng làm cho Ninh Thiên Hòa tìm tới tận cửa lý luận với cha, con lại cưới không được nha đầu nhà người ta.

- Chỉ là quan hệ bạn học không tệ mà thôi.

Diệp Khai bị Diệp Tử Bình nhắc nhở liền cảm thấy bản thân cũng ngại ngùng.

Trên thực tế giữa hắn cùng Ninh Sương là quan hệ bạn học phi thường trong sạch, nguyên nhân chủ yếu là vì tính tình của Ninh Sương không màng danh lợi, bản thân hình như cũng không có quá nhiều ý thức trong chuyện này, mà Diệp Khai bởi vì chính mình cũng không dám xuyên phá tầng cửa sổ giữa đôi bên, cho nên cũng chỉ đành lưu giữ quan hệ bạn học như thế.

- Chuyện bên trường học an bài ra sao rồi?

Diệp Tử Bình nhìn Hà Tình dò hỏi.

Diệp Khai bởi vì công tác, bên Phục Đán đương nhiên là không thể tiếp tục đi học, bên trong cũng có một vấn đề, đương nhiên là không thể làm chậm trễ việc lấy bằng cấp, vì vậy Diệp Tử Bình phải để cho Hà Tình đi câu thông một chút.

- Đã xử lý xong tiến tu tại chức, chỉ cần mỗi cuối học kỳ tham gia cuộc thi là được.

Hà Tình đáp lời.

- Như vậy cuộc thi năm nay cũng phải tham gia rồi?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Chỉ là một hình thức mà thôi…

Hà Tình hồi đáp:

- Xế chiều hôm nay đi qua ngồi chốc lát với người phụ trách trong trường, chuyện thi cử đương nhiên là có người sẽ chuẩn bị tốt.

Lãnh đạo nhà trường xem như là bạn học của Diệp Tử Bình, mặt mũi như vậy đương nhiên là cần chiếu cố, đơn giản chỉ là một lần đi qua trình tự mà thôi, vì muốn để cho sự tình có thể đơn giản hơn một chút nên Hà Tình đem chuyên nghiệp của Diệp Khai đổi thành quốc tế ngoại thương.

- Cô còn không bằng chuyển sang triết học cho rồi, học thứ đó thì càng thêm đơn giản.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Trên thực tế ngày sau có rất nhiều quan viên cần tiến tu đều lựa chọn triết học, ngành học này có tính đàn hồi lớn, chỉ cần lập trường không xảy ra vấn đề thì có thể thuận lợi thông qua, xem như là một cách cho quan viên tiến tu, hơn nữa lấy được văn bằng triết học cũng sẽ có lợi cho việc ngày sau đề bạt, tất cả mọi người đều có thể dùng để xác minh lập trường kiên trì không thay đổi làm lý do, coi như là một điểm sáng.

Vào buổi chiều, Hà Tình cùng Diệp Khai đi tới Phục Đán, quả nhiên là bên này biểu hiện phi thường nhiệt tình, hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, Diệp Khai chỉ bất quá ngồi ở đó trò chuyện hàn huyên cùng mấy vị giáo viên đại biểu về quan hệ quốc tế, lại nhắc tới hoàn cảnh thị trường trước mắt cùng thủ pháp thao tác cụ thể, không ngờ vậy mà được mấy vị giáo viên khen ngợi liên tục, tỏ vẻ sinh viên có thể đem lý luận liên hệ tới thực tế đúng là không nhiều lắm.

Cho nên chuyện này đã thật dễ dàng được thông qua, Diệp Khai cũng có thể hướng năm cũ chào tạm biệt, một năm nay xem như là một năm vượt qua hoàn mỹ, khiêu chiến kế tiếp xem như là khá lớn, việc kiến thiết tân khu Thánh Vương cũng tốt, phương diện bên Xô Viết cũ cũng vậy, còn có vấn đề cục diện chính trị trong nước cũng tốt, đều cần hắn phải quan tâm thậm chí là nhúng tay vào.

Hắn cảm thấy bản thân mình so với người lãnh đạo quốc gia càng thêm bề bộn, dù sao người ta nắm lớn phóng nhỏ còn hắn thì cả lớn nhỏ đều phải nắm, còn phải nắm chắc thì mới xong.

Đầu xuân năm nay, đại đa số dân chúng đã trầm mặc thật lâu rõ ràng đã cảm giác được không khí của mùa xuân, một mặt cho dù là quan viên có tư tưởng bảo thủ đều bắt đầu vung tay, tuyên bố để những xí nghiệp nhà nước bị lỗ lã nghiêm trọng tuyên bố phá sản.

“Công trình Tam Hạp” được thảo luận trong cả nước, người ủng hộ trích dẫn lời nói trước kia của thái tổ, công chúng liền thấy lo lắng, nếu như thực hiện thì dân chúng dưới hạ nguồn có gặp nguy hiểm hay không?

“Tính dư tính xã” lại không có người tiếp tục công khai tranh cãi, đồng chí Phương Hòa đã lên tiếng, muốn cho những kẻ chuyên thích tranh luận trong vấn đề này về nhà cho xong.

Diệp Khai kiểm nghiệm một chút, cho rằng một năm qua mình sống tương đối phong phú, hắn nên đem ánh mắt nhìn thêm dài xa hơn một ít, nghĩ tới một năm kế tiếp nên làm sao quấy đục thế cục trên toàn thế giới.