-Hắn thật đã nói như vậy?
Sở lão gia tử hỏi.
-Đúng vậy.
Sở Tĩnh Huyên gật đầu hồi đáp.
-Nhưng hắn cũng đã đáp ứng lấy ra một trăm triệu đô la cho cháu dùng làm tài chính đầu tư.
-Một trăm triệu đô la, hắc, tiểu tử Diệp gia đúng là có tiền ah…
Sở lão gia tử nghe xong nở nụ cười.
Sau khi Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai gặp mặt, bàn về chuyện đầu tư mạo hiểm, Diệp Khai liền đáp ứng tỏ vẻ mình sẽ đưa một trăm triệu đô la để cho Sở Tĩnh Huyên làm tài chính, thậm chí còn chưa đợi đến người quản lý mà Sở Tĩnh Huyên ước hẹn xuất hiện thì hắn đã vội vàng rời đi.
Sau khi trở về, Sở Tĩnh Huyên đem mọi chuyện nói lại với Sở lão gia tử một phen.
Sở lão gia tử nghe nói Diệp Khai muốn đến Giang Trung trộn lẫn, liền tỏ vẻ chú ý, còn chú ý hơn cả việc Diệp Khai đưa cho Sở Tĩnh Huyên trăm triệu đô là làm tài chính.
-Giang Trung cũng không phải địa bàn của Diệp gia.
Sở lão gia tử ngẫm nghĩ chợt nói ra:
-Lòng quyết đoán của Diệp Tương Kiền cũng thật lớn, lại dám đem cháu trai của mình phóng tới Giang Trung, điểm này đủ khiến người bội phục, Diệp lão hổ người già mà chí khí không già, được xưng tụng là hùng tài đại lược, phải xem thử Diệp Khai tiểu tử kia có bản lĩnh thực sự vì Diệp Gia nắm lấy Giang Trung hay không!
-Hắn chỉ là một đứa con nít, làm gì có được bản lĩnh lớn như vậy?
Sở Tĩnh Huyên tò mò hỏi.
Sở lão gia tử hắc một tiếng nói:
-Phóng mắt khắp toàn bộ thủ đô, có một đứa con nít nào chỉ tùy tiện nghe cháu nói một câu liền dám lấy một trăm triệu đô la Mỹ đưa cho cháu giày vò hay sao?
-Vậy thì thật không có.
Sở Tĩnh Huyên lắc lắc đầu nói.
Sở đại tiểu thư cũng vô cùng tinh tường chi tiết về đám công tử bột trong thủ đô, nếu như có người chịu bỏ ra mấy triệu hoặc là hơn mười triệu tìm nụ cười của mỹ nhân, việc này thật có khả năng, nhưng chỉ một câu nói liền nhẹ nhàng bỏ ra một trăm triệu đô la Mỹ cho nàng tùy tiện giày vò, ngoại trừ Diệp Khai thật đúng là không ai có khả năng làm được.
Từ phương diện này mà xem, không thể xem Diệp Khai chỉ là một đứa trẻ con rồi, ít nhất hắn là một đứa trẻ siêu cấp có tiền.
-Tiểu tử Diệp gia từ nơi nào buôn bán lời được nhiều tiền như vậy?
Sở lão gia tử cũng có chút tò mò hỏi.
Tình huống của Diệp gia hắn vô cùng rõ ràng, kể cả Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử cùng mấy người con đời thứ hai đều là người rất chính phái, tuyệt đối không khả năng đi tham ô nhận hối lộ, huống hồ trong tay Diệp Khai có thể tùy tiện bỏ ra cả trăm triệu đô la Mỹ cho Sở Tĩnh Huyên tùy ý đầu tư, đủ nói rõ trong tay hắn không chỉ có vài trăm triệu đô la mà thôi.
Khoản tiền lớn như vậy từ đâu mà hắn kiếm tới? Trong nước nhất định là không khả năng, nếu không trong trung ương đã sớm biết, như vậy cũng chỉ có một con đường, Diệp Khai từ nước ngoài buôn bán lời được rất nhiều tiền.
Nhưng theo sự hiểu biết của Sở lão gia tử, Diệp Khai chỉ cùng Diệp Tử Bình đi qua Xô Viết một lần, những nơi khác cũng chưa từng đi qua, chuyện này thật sự là có chút kỳ quặc.
-Chuyện này thì cháu biết, đầu năm hắn từng xào qua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế, kiếm một số lớn, sau đó lại đi Xô Viết buôn bán thật nhiều vật dụng hàng ngày cùng thực vật, kéo về không ít thứ tốt, một vào một ra đã lời được vài trăm triệu đô la.
Sở Tĩnh Huyên nghe Diệp Khai nói qua chuyện này với nàng, lúc này nàng giải thích cho lão gia tử nghe qua.
Sở lão gia tử nghe xong, lập tức hiểu ra:
-Ha ha, ông hiểu được. Trước tiên phát tài chiến tranh của người Mỹ, về sau lại phát tài quốc nạn của người Xô Viết, thủ bút thật lớn ah!
-Kỳ thật nói cũng đơn giản mà thôi, chỉ có điều bị hắn đụng phải cơ hội tốt như vậy đó mà.
Sở Tĩnh Huyên nói ra.
-Không thể nói như vậy.
Sở lão gia tử lắc đầu nói:
-Người dám chơi kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế đâu chỉ ngàn vạn người, nhưng chính thức phát tài lại có được mấy người? Chuyện Xô Viết túng quẫn thế nào người người đều biết, nhưng lại có ai có được quyết đoán lớn như vậy, bỏ ra hơn trăm triệu đô la vật tư vận chuyển qua Xô Viết, vạn nhất không thu lại được đầu tư thì phải làm sao bây giờ? Tiểu tử Diệp gia không phải là người bình thường!
-Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt cả…
Sở Tĩnh Huyên nhíu mày nói:
-Nhưng tên gia hỏa kia có vẻ hoa tâm không ít, cháu còn có chút do dự có nên gả cho hắn hay không đây?
-Loại chuyện này đặt ở nơi nào cũng không thể tránh được, vậy thì phải xem thủ đoạn của cháu rồi, ông nội không giúp được gì cháu cả.
Sở lão gia tử nở nụ cười:
-Loại chuyện này chỉ có thể do mấy đứa tự mình giải quyết, người ngoài càng giúp càng bề bộn.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Khai gọi điện thoại tới.
-Lão bà, tiền đã chuyển qua trương mục của cô rồi, kiểm tra lại một chút đi.
Diệp Khai nói trong điện thoại.
Sở Tĩnh Huyên ứng tiến, sau đó gọi điện thoại qua bên ngân hàng, một phút sau đã được trả lời, tiền đã vào trương mục.
-Tiền đã đến, anh yên tâm đi, tôi tận lực cẩn thận một chút, sẽ không để lỗ vốn đâu.
Sở Tĩnh Huyên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nở nụ cười bên kia điện thoại:
-Không có chuyện gì, cô cứ thoải mái giày vò là được, nếu lỗ vốn xem như là giao học phí. Tôi còn có việc cần làm, không nói nữa. Hôn một cái, lão bà!
Sở Tĩnh Huyên buông điện thoại xuống, chỉ thấy Sở lão gia tử đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, sắc mặt nàng không khỏi đỏ lên:
-Ông nội, ông làm gì vậy chứ?
-Ha ha, ngốc thôi, người đã già hay có bệnh ngây ngốc.
Sở lão gia tử cười, theo sự nâng đỡ của nhân viên công tác đi lên lầu.
-Một trăm triệu đô la…phải suy nghĩ rốt cục mình nên đầu tư hạng mục nào mới tốt…vạn nhất thật sự lỗ vốn…vậy thì mất hết mặt mũi…
Sở Tĩnh Huyên cầm một trăm triệu đô la từ tay Diệp Khai, nhưng lúc này ngược lại cảm thấy lo được lo mất.
Lúc này Diệp Khai đang ngồi chung một chỗ với lão đại Diệp Kiến Hoan.
Vẫn ở bên trong câu lạc bộ Đế Hào, Diệp Kiến Hoan đặt một căn phòng, chuẩn bị xong rượu cùng mỹ nhân, đã sớm ngồi chờ Diệp Khai đi qua.
-Sao lão đại anh lại có thời gian chạy tới đây vậy?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
-Nghe lão gia tử nói có ý định cho chú qua cơ sở rèn luyện, tôi chỉ là tới làm tiệc tiễn biệt cho chú chớ sao.
Diệp Kiến Hoan hồi đáp.
-Lão gia tử cũng không phải người miệng rộng, làm sao có thể đem chuyện này nói loạn khắp nơi đây?
Diệp Khai nghe xong có chút hoài nghi.
-Là Trầm Tuyết nói với tôi đấy, chú biết nàng ở trước mặt lão gia tử nói chuyện luôn có tác dụng hơn là tôi mà.
Diệp Kiến Hoan nói ra.
Trong đoạn thời gian gần đây, quan hệ giữa Diệp Kiến Hoan cùng vợ là Trầm Tuyết tựa hồ đã hòa thuận hơn rất nhiều.
Diệp Khai cảm thấy đây đại khái là do Diệp Kiến Hoan chạy loạn trong tình trường thời gian lâu, đối với loại sinh hoạt lăng nhăng hoa bướm như vậy cũng đã cảm thấy không còn gì thú vị, cho nên bắt đầu tu dưỡng lại.
Điều này cũng là một chuyện tốt, lại nói tới chị dâu Trầm Tuyết làm người không tệ, Diệp Khai cũng không hi vọng nàng sụp đổ với Diệp Kiến Hoan, sau đó Diệp Kiến Hoan lại mang về một lão bà không đáng tin cậy đem Diệp gia quấy đến gà chó không yên.
-Gần đây lão đại nên kiềm chế lòng mình một chút đi, mắt thấy sắp tới nhiệm kỳ mới rồi, trong thủ đô vũng nước rất đục, thậm chí cả tôi cũng phải tránh xuống cơ sở, anh không có chuyện gì thì nên quay về thành phố Dương Châu tốt hơn, tránh việc ở lại thủ đô dẫn xuất ra thị phi không tốt lắm.
Diệp Khai đưa ra lời đề nghị.
Nhắc tới chuyện này Diệp Kiến Hoan kêu khổ liên tục:
-Chú cho rằng tôi nguyện ý thường chạy về thủ đô à? Đều là do sinh ý mà ra, không thể không đi. Ngành giải trí cần phát triển, thật sự không thể tách rời bảo địa thủ đô này, nếu tôi không ở thủ đô tọa trấn, chỉ dựa vào những người trong công ty, căn bản là không trấn được tràng diện!
Nhìn thấy biểu tình không cho là đúng của Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan lại nói:
-Có một số việc tôi lười nói ra, trước đó Lâm Tư Vũ bắt đầu diễn đại nhạc hội trong thủ đô đã bị người xông thẳng vào hậu trường, may mắn tiểu nha đầu đủ cảnh giác, lẻn trốn bằng đường đi của công nhân, bằng không tôi không có mặt tại trường, những người khác làm sao bảo hộ được nàng?
-Người nào mà có lá gan lớn như vậy? Bạn đang đọc chuyện tại
Diệp Khai bưng chén trà lên, uống một hớp, nhàn nhạt hỏi thăm.
Mặc dù là không nổi giận, nhưng trong thần thái của Diệp Khai đã lưu lộ ra một loại khí thế cường đại.
Diệp Kiến Hoan thoáng ngây ngốc, sau đó mới kịp phản ứng:
-Cháu trai của Đàm Thắng Kiệt là Đàm Diệu Tổ, gần đây phát triển sinh động mạnh trong thủ đô thôi.
-Ah?
Diệp Khai nghe xong, lập tức cau mày.
Đàm Thắng Kiệt, hiện tại đang nhậm chức phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, là bộ hạ cũ của đồng chí Giang Thành khi còn ở Minh Châu, cũng có thể nói là nhân vật quân sư của hắn, chủ nhiệm văn phòng trung ương Ông Thanh Nguyên hiện tại cũng không phải người của đồng chí Giang Thành, cho nên qua một lần cao tầng tiến hành điều chỉnh, Ông Thanh Nguyên nhất định sẽ có phân công khác, Đàm Thắng Kiệt sẽ không ngoài dự tính trở thành chủ nhiệm văn phòng trung ương.
Nhưng còn có một điểm, trong hội nghị Cục chính trị trung ương khuếch trương đã thương định, tương lai sẽ cho chủ nhiệm văn phòng trung ương phủ lên danh hiệu ủy viên Cục chính trị trung ương, bởi như vậy vị trí kia sẽ trở nên hết sức quan trọng.
Tuy hiện tại Diệp gia quyền thế vô song, nhưng cũng không tất yếu bởi vì một ít tranh chấp nhỏ mà mâu thuẫn với tâm phúc tương lai của thủ trưởng số một như Đàm Thắng Kiệt, nói như thế này, nếu làm như vậy phỏng chừng cả đôi bên đều cảm thấy không được tự nhiên.
Nói ra lời thật lòng, nếu ở ngay trước mặt Diệp Khai hoặc là Diệp Kiến Hoan, đương nhiên sẽ không có người nào dám chọc tới họ, nhưng những tiểu minh tinh dưới cờ thật đúng là không có mấy vị thái tử gia có thể phóng tới trong mắt, đùa giỡn thì đùa giỡn, cũng không phải sự tình gì quá lớn, đây cũng là bệnh chung của vòng luẩn quẩn thái tử đảng trong thủ đô.
Tiến sâu hơn một bước mà nói, có chút con cháu quan lại còn có ham mê thường xuyên trao đổi nữ nhân, mỗi người đều có kiểu chơi của riêng mình, việc này thật sự là không tiện bình luận.
Nếu Lâm Tư Vũ không phải là cô gái mà Diệp Kiến Hoan tự mình giới thiệu cho Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan cũng sẽ không để ý tới chuyện này.
Nhưng hôm nay gặp mặt Diệp Khai, lại khiến cho hắn chợt nhớ tới chuyện kia, dĩ nhiên là muốn nói một tiếng nhìn xem Diệp Khai có thái độ gì.
Diệp Khai hiển nhiên cũng không muốn bởi vì loại chuyện linh tinh như vậy mà gây hấn với Đàm Diệu Tổ chưa từng gặp mặt kia, dù sao chỉ là một lần sợ bóng sợ gió mà thôi, không có việc gì lớn, tối đa lại dặn Lâm Tư Vũ nên để ý một chút là được rồi.
Dù sao hiện tại mà nói Lâm Tư Vũ cũng không phải nữ nhân của hắn, nếu như đem tiếng gió thả ra ngoài, sẽ có nhiều nữ nhân khác ghen tỵ với nàng, đối với Lâm Tư Vũ cũng không có chỗ gì tốt.
-Trở về phân công hai bảo tiêu cho Lâm Tư Vũ là được, chuyện này không có gì lớn, vậy thì thôi đi.
Diệp Khai nói với Diệp Kiến Hoan.
-Hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, không cần gây chuyện làm gì. Nhưng nếu tên kia lại tới gây om sòm, đem hắn đánh văng ra ngoài là được. Đều là một ít tiểu nhân vật, nhà giàu mới nổi mà thôi, có thể khởi lên được sóng gió gì chứ?
Ở trong mắt Diệp Khai, Đàm Diệu Tổ thật sự không phải là nhân vật gì.
-Được rồi.
Diệp Kiến Hoan gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nói:
-Lâm Tư Vũ cũng sắp tới đây rồi, gần đây tiểu nha đồng thật đỏ đấy, nhân khí tăng vọt, đều dựa vào mấy ca khúc chú đưa cho con bé.
Diệp Khai mỉm cười, nâng chén trà lên uống một hớp.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Lâm Tư Vũ mang kính râm cùng cái mũ lớn che khuất mặt thò đầu nhìn vào.
Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan nhìn thấy bộ dáng của nàng, không khỏi nhìn nhau bật cười.