TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 210: Bệnh Đau Mắt Mang Đến Phiền Toái

- Ah? Diệp Khai nghe xong, quả nhiên có chút giật mình.

Nói thực ra, hôm nay Diệp Tử Bình tuy nhiên ở ngoài sáng châu thành phố đứng vững vàng gót chân, nhưng là muốn nói hoàn toàn không có tai hoạ ngầm, cũng là không có khả năng đấy.

Ít nhất hiện tại Kinh Thành có một đám cán bộ kỳ cựu đang được cổ động, công kích chính sách cho thuê đất của Diệp Tử Bình, thuận tiện nói xấu ông.

- Đám lão đầu tử tuy khó chơi, nhưng không đến mức chơi âm mưu.

Chú Lê thấy Diệp Khai hiểu sai liền nói:

- Nghe nói gần đây có người muốn gây rối ở thị trường chứng khoán Minh Châu, bôi đen mặt cha cháu.

- Nha.

Diệp Khai khẽ gật đầu.

- Không thể bỏ qua chuyện này, bởi vì chú cũng không biết bọn họ nhắm vào đâu.

Chú Lê thấy Diệp Khai tựa hồ có chút không quá để ý nên cao giọng.

- Sao cháu không để ý.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Cháu đang phân tích khả năng bọn họ sẽ ra tay vào đâu.

- Ừ.

Chú Lê khẽ gật đầu, tỏ vẻ thoả mãn.

Diệp Khai suy nghĩ trong chốc lát liền nói:

- Cháu nghĩ tới nghĩ lui, bên chỗ thuê đất thì thành phố Minh Châu vừa mới triển khai, còn chưa có nổi lên vấn đề gì, bên chính quyền và thành ủy an bài cũng rất cẩn thận, chắc không có vấn đề gì lớn. Chỉ là bên thị trường chứng khoán dường như đang chuẩn bị cổ phiếu thuận mua chứng nhận, chắc là sẽ thọc tay vào đây.

Chú Lê nghe xong, lập tức sáng mắt, gật đầu khen ngợi:

- Cháu vừa nói như vậy thì chú cũng nghĩ tới.

Tuy ông cũng không rõ ràng lắm phương hướng mưu tính của đối phương nhưng chú Lê phụ trách hệ thống tình báo quân đội nên thông qua các phương diện tin tình báo báo về vẫn có thể nắm đại khái. Ít nhất ông có thể biết những người kia đang nhắm tới thành phố Minh Châu.

Thị trường chứng khoán, thị trường hối đoái, thị trường kỳ phiếu, thị trường vàng,..một số lĩnh vực tuy không mới nhưng được phục sinh nhờ cải cách. Dù đã tuyệt tự hơn ba mươi năm nhưng trong thành phố Minh Châu cũng có rất nhiều người từng trải qua.

Sau khi ngân hàng công thương mở bộ phận tiền thân của thị trường chứng khoán liền có một số lượng lớn người chơi mới lẫn cũ chen chúc mà đến, đủ thấy lực hấp dẫn của thị trường chứng khoán đối với người Minh Châu vẫn cực lớn.

Vào năm 86, thành phố Minh Châu mở lại thị trường chứng khoán, mấy vị sư phụ già mang theo bàn tính tới tính toán, chê máy tính. Dùng bàn tính tính toán giá cả, đúng là hình tượng của thị trường chứng khoán cũ.

Thị trường chứng khoán của thành phố Minh Châu được mở lại chủ yếu là do sự thôi động của chính quyền, hạch tâm là đồng chí Hồng Chính đồng chí.

Rất nhiều người cho rằng thị trường chứng khoán một lần nữa xuất hiện là do biến cố Thiên An Môn.

Ý nghĩa lịch sử của biến cố này càng về lâu càng rõ nét.

Từ sau khi nó phát sinh, cao tầng trong nước cũng ý thức được rằng đổi mới kinh tế đi kèm chính trị đem lại hậu quả nghiêm trọng thế nào. Vì vậy bắt đầu tách rời chính trị và kinh tế, tuy không nói rõ nhưng toàn bộ hình thức kinh tế bắt đầu kiên định học theo phương tây. Cho nên ở Minh Châu đột nhiên xuất hiện thị trường chứng khoán là minh chứng cho điều này.

Đương nhiên, thị trường chứng khoán thành phố Minh Châu hiện giờ đã có chút quy mô, ít nhất lớn hơn bên Giang Khẩu, nhưng cũng không phải không có vấn đề gì.

Chẳng qua lúc ấy tình huống có chút quỷ dị khiến cho người nhìn vào không thể tin nổi.

Năm trước lúc cổ phiếu tăng, số lượng người kiếm được bắt đầu điên cuồng mua vào, giẫm đạp lên nhau suýt xảy ra sự cố.

Vào thứ sáu tung ra cổ phiếu, thứ tư bắt đầu có người xếp hàng, đến thứ năm thì bắt đầu không kiểm soát được, người người chen nhau đỏ mắt, cảnh bạo lực bắt đầu xuất hiện.

Cuối cùng, chủ sự tung ra cổ phiếu suốt đêm, trước lúc trời sáng thì giải tán xong đám đông.

Nhưng tin tức vẫn truyền đến kinh thành, tổ điều tra trung ương rất nhanh đã tới thành phố Minh Châu.

Lúc ấy phong thanh kinh thành rất khẩn trương, phái bảo thủ ở vào thời điểm cường thịnh nhất, đang muốn bắt một số không nghe lời. Đột nhiên thành phố Minh Châu xuất hiện chuyện như vậy không khác buồn ngủ gặp chiếu manh, vì vậy tổ điều tra trung ương lập tức bay đến Minh Châu, xoa tay, nghĩ đến đột nhiên tập kích.

Kết quả thì sao, chủ sự lập tức phủ nhận, thề thốt không có chuyện quần chúng giẫm đạp và đánh nhau. Cục công an thì ra vẻ vô tội chuyển ra mấy hồ sơ không đầu không đuô,, tỏ vẻ không người báo án, không người bảo an dĩ nhiên là bình an vô sự rồi.

Bất quá tổ điều tra trung ương cũng không phải ăn chay, bên trong có người rất tài ba, trực tiếp đến bệnh viện bắt lấy thương binh. Nào ngờ đám này rõ ràng trăm miệng một lời bảo bị thương do ngã, không liên quan gì đến cổ phiếu.

Ngay lúc đó, tổ điều tra trung ương cảm thấy bản thân như lạc vào khu thổ phỉ.

Chuyện này không thể nắm được chứng cứ rõ ràng, mấu chốt ở chỗ dân chúng thành phố Minh Châu có giác ngộ. Chủ sự muốn phát triển sự nghiệp, dân chúng muốn tài lộc, địa phương muốn bình an, lúc này mới có thể bảo trụ thị trường cổ phiếu thị trường. Ba phương lợi ích nhất trí muốn bảo trụ cây non thị trường chứng khoán, dĩ nhiên là có thể đoàn kết nhất trí rồi.

Chủ sự lúc ấy gặp thời xử trí, quyết đoán mà công bình, lập tức an ủi thương binh. Đám thương binh thấy yêu cầu cũng hợp lý, chỉ cầu cho nhiều mấy số mà thôi, kết quả nhao nhao như nguyện, đương nhiên sẽ không gây sự với tiền đồ của mình.

Dưới tình huống như vậy, tổ điều tra trung ương cao hứng mà đến, mất hứng mà về.

- Chú điều tra rồi, những người kia xác thực bao gồm cả những nhân viên của tổ điều tra năm trước, chắc là bọn họ muốn báo thù.

Chú Lê nói với Diệp Khai.

Diệp Khai sau khi nghe, gãi gãi đầu, trong nội tâm cũng hiểu được chuyện này có chút phiền toái.

Những người này chịu thiệt thòi trong tay đồng chí Hồng Chính, lúc này muốn đòi lại mặt mũi chỗ Diệp Tử Bình nên nhất định là quyết tâm muốn làm thành việc này, vạn nhất lúc quyết định mua làm ra chút chân tay thì đúng thực khó nói.

Thuận mua chứng nhận có thể nói là cách kiếm tiền của thành phố Minh Châu, 30 tệ một tờ, dùng hình thức xổ số. Rất nhiều người cuối năm thưởng không quá 300 tệ, tiền sinh hoạt của sinh viên mỗi tháng là 50~60 tệ, mua một chứng nhận như vậy không trúng coi như trắng tay, rất nhiều người không cam lòng.

Nhưng nói một cách khác, mua 100 tờ thì tiền lời trên dưới 50 vạn. Mọi người trong tay không có tiền, có thể bỏ ra 3000 tệ mua 100 tờ, sau lại mua cổ phiếu đã là không phải dân thường. Nếu như có can đảm vay tiền mua thì nhất định đã trải qua tôi luyện của thị trường chứng khoán năm xưa và tín phiếu nhà nước.

Không cân nhắc đến người chơi chuyên cổ phiếu, dù chỉ mua 5, 10 tờ thì tiền lời lập tức hơn vạn là tuyệt không vấn. Thành phố Minh Châu chí ít có hơn mười vạn người bình thường như vậy.

Tổ điều tra trung ương xoáy vào chuyện này, đoán chừng hơn phân nửa cũng là do bị kích động bởi huyền thoại tài phú của thành phố Minh Châu kích thích.

Dựa vào cái gì các ngươi cứ như vậy dễ dàng kiếm tiền à? Chúng ông ở đế đô lại không có cơ hội như vậy.

Bởi vì đã có chuyện năm trước nên năm nay khả năng những người này ngóc đầu trở lại cũng rất lớn.

- Đồng chí Hồng Chính gây chuyện phiền toái, chúng ta phải lau dọn cho ông ta.

Diệp Khai lắc đầu, bất quá cũng cảm thấy quá nghiêm trọng.

Chỉ cần sớm nói cho Diệp Tử Bình để ông lưu tâm một chút là được, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn gì, ví dụ nói như sự cố giẫm đạp thì cũng không gây ra sóng gió lớn.

Điều duy nhất cần lưu tâm là nguyên lai tổ điều tra trung ương có thể khôn khéo hơn, sớm lẻn vào thành phố Minh Châu chờ chứng cớ xuất hiện.

- Chuyện này đơn giản, chúng ta có thể thuận thế, xem khi nào bọn họ rời kinh thì để bên Minh Châu trọng điểm giám sát và điều khiển hành tung là đủ.

Chú Lê nhắc tới việc này không chút hoang mang.

Về phương diện truy tung vẫn là sở trường của tổng cục tình báo, quan trong là họ có cục ba phụ trách nghe lén. Đám người đi Minh Châu không thể không tiến hành liên hệ với kinh thành, chỉ cần vừa có hành động thì sẽ rơi vào tai mắt của chú Lê.

Kỳ thật, với chế độ hộ khẩu nghiêm khắc hiện giờ thì những người này vừa tới thành phố Minh Châu cũng không thể nào thoát khỏi tai mắt cảnh sát địa phương.

Chỉ là mạng lưới tình báo quân đội dễ dàng hơn, không đánh rắn động cỏ.

- Được rồi, hi vọng việc này có thể thuận lợi giải quyết. Lại nói tiếp, đây đều là bệnh đau mắt rước lấy chuyện phiền toái nhi.

Diệp Khai cười nói.

Chú Lê mỉm cười, nói với Diệp Khai:

- Còn có một việc không lớn không nhỏ, cũng muốn nói cho cháu một tiếng.

- Sự tình gì?

Diệp Khai hỏi.

-Cháu buôn súng ống đạn đổi ra kim cương không phải tẩy trắng ở Hồng Kong sao, chuyện này đã lọt vào mắt cảnh sát bên đó, bảo thủ hạ kín đáo đi.

Chú Lê nhắc nhở Diệp Khai.

- Ah, cháu sẽ chú ý chuyện này.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đã biết:

- Về sau cháu sẽ chia nhỏ ra, tận lực đem chuyện này làm ẩn mật một ít.

Năng lực cảnh sát Hồng Kong là rất không tệ, nhất là chuyện điều tra tôi phạm buôn bán có kinh nghiệm vô cùng phong phú, đã có nhiều thành tích trong chống rửa tiền, muốn qua được tai mắt của bọn họ là rất khó khăn.

Cũng may trong đầu Diệp Khai cũng có không ít biện pháp tốt, có thể dùng đến ứng phó, tin tưởng đợi đến lúc Diệp Khai rửa xong tiền thì cũng qua thời hoàng kim của buôn bán vũ khí lậu, khi đó cũng không sao cả rồi.

Cũng may bởi vì có hệ thống tình báo quân đội của chú Lê sau lưng chống đỡ nên Diệp Khai có ưu thế tin tức rất lớn, nếu không thì làm những chuyện này rất phiền toái.

Dù sao, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, trên thương trường cùng trên quan trường đều là như thế ah

- Để cháu đi Đế Hào một chuyến, nhìn xem đám Lê Đại.

Diệp Khai nhớ tới chuyện này liền bảo Lê Nhị quay đầu xe.