TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 208: Để Xuống Đi!

Diệp Khai lập tức hiểu dụng ý của Sở lão gia tử.

Lại nói tiếp, vô luận là lão Trần gia cũng tốt, lão Phùng gia cũng thế, những đại gia tộc này đều có quan hệ không tệ với Sở lão gia tử, kết quả đều xuống đài vì Diệp Khai, hơn nữa không tốt đẹp lắm, có thể nói là thân bại danh liệt, thảm đến không thể thảm hơn.

Trong lòng Sở lão gia tử nếu không có gì khúc mắc, đó cũng là khả năng không lớn.

Coi như là một con chó, nuôi lâu rồi cũng có cảm tình, huống chi lão Trần gia cùng lão Phùng gia đi theo sát Sở lão gia tử, còn phất cờ hò reo một hồi.

Bất quá Sở lão gia tử tìm điểm đả kích này thật đúng là khiến Diệp Khai nghẹn họng, nghĩ lão Sở gia đều là đồ tham ăn? Nói sao vậy? Nhưng dường như cũng có đạo lý.

- Cháu chưa từng nghĩ vậy.

Diệp Khai lập tức lắc đầu, sau đó nói:

- Coi như là đồ tham ăn cũng không quan hệ a? Khổng Tử viết, ăn đâu ngại tinh, quái không ngại nhỏ. Ngay cả Khổng thánh nhân cũng tham ăn, chúng ta sao có thể ngoại lệ? Hơn nữa, cổ có minh huấn, dân dĩ thực vi thiên nha.

- Cháu mồm mép như vậy, ngay cả Khổng thánh nhân cũng là đồ tham ăn rồi.

Sở lão gia tử khoát tay:

- Được rồi, không cãi với cháu, cháu tới đây có chuyện gì? Hình như ông bảo cháu rời kinh ba năm, sao mấy ngày đã về rồi?

Lúc trước bảo Diệp Khai lắng đọng ba năm là lời của Sở lão gia tử.

Ý tứ của những lời này nghe tựa hồ là vì sự phát triển sau này của Diệp Khai nhưng cũng có thể lý giải là lưu đày, không cho hắn ở kinh thành gây sự, bằng không mà nói, chẳng phải là nói rõ lão Sở gia đối với hành vi của Diệp Khai không có năng lực chế ước?

Coi như là chuyện Diệp Khai đánh bại lão Trần gia cùng lão Phùng gia là có nguyên nhân nhưng dù sao cũng cần phải bảo đảm thể diện lão Sở gia.

- Trở về thăm người thân ah.

Diệp Khai lẽ thẳng khí hùng hồi đáp.

- Thăm người thân? Thăm người thân không quay trở lại Diệp gia, chạy đến Vân Hải cư làm cái gì?

Sở lão gia tử hừ một tiếng nói.

- Thăm người thân dĩ nhiên là thăm lão bà của cháu ấy chứ.

Diệp Khai liếc Sở Tĩnh Huyên, thuận miệng hồi đáp.

- Anh nhìn tôi làm gì......

Sở Tĩnh Huyên tức giận trừng mắt.

- Em là vợ anh, không nhìn em thì nhìn ai?

Diệp Khai cười nói.

Sở Tĩnh Huyên hừ một tiếng:

- Tôi thành vợ anh lúc nào vậy? Diệp Nhị thiểu, anh nói chuyện phải nghiêm túc vào.

- Vừa ngay đấy thôi.

Diệp Khai xoa tay:

- Anh vừa bảo là thăm lão bà thì em tiếp ngay vào? Cái này không phải thừa nhận em là vợ anh sao?

-Anh...

Sở Tĩnh Huyên nghĩ lại thấy dường như mình rơi vào bẫy của Diệp Khai rồi.

Không thể không nói, tiểu tử Diệp Khai này quả nhiên gian hoạt vô cùng, dăm ba câu đã bắt đầu bố cục, làm cho người khó lòng phòng bị.

Sở Tĩnh Huyên tự nhận cũng là tâm tư nhanh nhẹn nhưng mà gặp phải lão quái thành tinh như Diệp Khai xác thực cũng là chỉ có cam bái hạ phong.

Bất quá Diệp Khai không đế thêm, lại lấy ra một cái hộp gỗ lim, cẩn thận đưa tới trước mặt Sở Tĩnh Huyên, trịnh trọng nói:

- Đây là tặng cho em đấy.

- Cái gì đó? Sẽ không lại là ăn a...... Dù sao lão Sở gia trong mắt anh là đồ tham ăn.

Sở Tĩnh Huyên tức giận nói.

Bất quá khi nàng mở ra thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

- Oa....

Cho dù Sở Tĩnh Huyên đã cực lực khống chế tâm tình của mình nhưng vẫn bị chấn động.

Trong hộp là một viên kim cương lớn như trứng bồ câu được cắt thành hình quả lê, chung quanh là một chuỗi các hạt khác lớn bằng hạt anh đào. Chuỗi vòng cổ này quả thật có giá trị liên thành.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, chuỗi hạt kim cương tỏa ra hào quang sáng chói.

- Không phải thủy tinh a?

Sở Tĩnh Huyên gắng trấn tĩnh, sau đó cố ý hỏi một câu.

Trên thực tế, Sở Tĩnh Huyên cũng có thể coi như người trong nghề, vừa nhìn có thể biết hàng này không giả, chẳng những là thật mà độ tinh khiết cực cao, là tinh phẩm của kim cương Nam Phi.

Chỉ là kim cương lớn như vậy, Diệp Khai lấy từ đâu? Nếu như là thành phẩm thì chắc chắn sẽ nổi danh trên thị trường quốc tế mới đúng, không có khả năng chưa từng có nghe nói qua.

- Phía dưới còn có nha....

Diệp Khai không trả lời vấn đề của Sở Tĩnh Huyên, vừa cười vừa nói.

Sở Tĩnh Huyên lấy lại bình tĩnh, nhấc tầng bên trên lên, quả nhiên bên dưới còn một tầng khác.

Lại là một chiếc vòng cổ bằng Hồng Bảo Thạch và một đôi bông tai.

- Phía dưới còn có...

Diệp Khai tiếp tục nói.

Sở Tĩnh Huyên mặt không biểu tình vạch trần tầng này, lập tức ngây dại.

Cũng không phải nói rằng đồ trang sức làm cho nàng giật mình, mà là tầng này vốn không có thành phẩm, chỉ trải gấm, bên trong để tràn nào Hồng Bảo Thạch, Lam Bảo Thạch và kim cương nhỏ.

Nói kim cương nhỏ cũng không quá phù hợp, bởi vì mỗi một viên kim cương ít nhất đều lớn bằng hạt đậu hà lan, hơn nữa là đã gia công tốt, chính giữa còn có một vài viên to bằng trứng bồ câu, là kim cương thô, để vào đó cực kỳ chói mắt như vầng trăng giữa chòm sao.

Sở Tĩnh Huyên phí hết khí lực mới thôi không chú ý đến số kim cương, nói với Diệp Khai:

- Anh vừa mới đánh cướp kim cương?

Nàng không kinh ngạc mới là lạ, nhìn qua Sở đại tiểu thư cũng có thể đọc lên giá trị hộp châu báu này tuyệt đối không dưới trăm triệu tệ.

Lão Sở gia có tiền không giả, nhưng cũng không có xa xỉ đến mức bỏ trăm triệu mua trang sức tặng người.

Thế nhưng mà Diệp Khai cứ làm như vậy.

- Cháu cơ hồ bị đánh bại.

Sở Tĩnh Huyên liếc ông nội, cười khổ nói.

- Đi thôi đi thôi, thật sự là không ra cái gì.

Sở lão gia tử hừ hừ hai tiếng, khoát tay nói.

Sở đại tiểu thư ôm cái hộp gỗ lim, đi lên lầu, trước khi đi còn vỗ vai Diệp Khai:

- Thấy anh có thành ý như vậy nên bản cô nương k không làm khó dễ anh nữa.

Diệp Khai cười một tiếng, trong lòng tự nhủ đúng là tài vật bức người a, một hộp trang sức liền đánh bại Sở đại tiểu thư, cặp đồng minh già trẻ của lão Sở gia coi như bị chia cắt, chỉ còn Sở lão gia tử, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Bất quá chứng kiến Sở Tĩnh Huyên ôm cái hộp lên lầu, Sở lão gia tử cũng không mất hứng, chỉ lắc lắc đầu nói:

- Bản sự hối lộ của tiểu tử này khó được.

- Đâu có đâu có, cũng tạm được mà thôi.

Diệp Khai khiêm tốn nói.

Chú Lê ngồi ở một bên, ngược lại ngồi thẳng lên, cầm lấy cái cặp màu đen để dưới chân bàn, lấy ra một tập tư liệu đưa cho Diệp Khai.

Diệp Khai có chút kinh ngạc nhận lấy, vừa nhìn qua thì ngưng trọng, lại nhìn chú Lê, thấy ý của hắn mới khẽ gật đầu, nói với Sở lão gia tử:

- Ông, có mấy thứ muống ông xem qua.

- Chuyện gì, long trọng như vậy?

Sở lão gia tử cũng có chút hiếu kỳ.

Lẽ ra chú Lê chấp chưởng hệ thống tình báo quân đội, lại là quân hàm trung tướng, có chuyện gì không thể nói trước mặt Sở lão gia tử nói? Lúc này mượn tay người khác là Diệp Khai, hiển nhiên lcó ý.

Chỉ là trong tư liệu này là nội dung liên quan đến phó tổng cục trưởng tình báo quân đội Kế Vân Kiệt, hơn nữa rất nhiều tin nhạy cảm. Đây cũng là Diệp Khai cho chọc ra, cho nên chú Lê xem xét thời cơ đi cùng xe với hắn tới gặp Sở lão gia tử, cũng muốn muốn tỏ vẻ địa vị trọng yếu của Diệp Khai trong lão Diệp gia.

Nếu không phải là nhân vật có thể đại biểu cho thái độ của lão Diệp gia, có tác dụng trọng yếu trong chuyện này thì sao chú Lê có thể lại để cho Diệp Khai tiếp xúc những nội dung nhạy cảm này?

Quả nhiên, Sở lão gia tử cầm lấy tư liệu nhìn một chút rồi gật đầu:

- Không nghĩ tới ah không nghĩ tới, lão kế coi như là phong quang cả đời, kết quả là cũng vì chuyện nhi nữ mà liên luỵ, ai, giáo dục con cái không thể buông lỏng.

Cảm khái một hồi, Sở lão gia tử nói:

- Xử lý Kế Vân Kiệt thế nào cho tốt, chắc bên Kế lão gia tử sẽ suy nghĩ cẩn thận đấy.

- Dạ.

Chú Lê gật đầu.

Sở lão gia tử nói với Diệp Khai:

- Vốn định bảo cháu ở lại ăn cơm nhưng vừa rồi mọi người ăn đã no, tạm thời không thể chứa nổi thêm gì, vậy thì thôi. Cháu sẽ không coi lão Sở gia quá keo kiệt, ngay cả bữa cơm cũng không mời nổi chứ?

- Thế thì không đến mức.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Chỉ cần ngài đem cháu gái gả cho cháu là được, những thứ khác dễ nói.

- Tiểu tử này, hắc.

Sở lão gia tử lắc đầu:

- Còn có chuyện gì sao?

Sở lão gia tử lớn tuổi, thời gian tiếp khách cũng có hạn chế, nếu như không có những chuyện khác, ông sẽ đi nghỉ ngơi.

- Xác thực còn có một việc, cần báo cáo với lão gia tử.

Diệp Khai nói.

- Ah, lúc này mới hẳn là mục đích lần này cháu tới đây?

Sở lão gia tử tuệ nhãn như đuốc nói.

- Ừ, tiện thể mà thôi á.

Diệp Khai cười hồi đáp.

Lần này, Diệp Khai cầm tư liệu, báo cáo một số số liệu trọng yếu và một số thứ khác cho Sở lão gia tử, sau đó còn giới thiệu một số tình huống công tác gần đây cho Sở lão gia.

Sở lão gia tử cẩn thận, nhất là hỏi về vấn đề cho thuê đất tương đối nhiều.

May mà Diệp Khai rất quan tâm tới chuyện này, hơn nữa Diệp Tử Bình giao cho hắn tài liệu khá đầy đủ nên giải đáp rất rõ ràng.

Lúc nói tới chính sách cho thuê đất đã mang lại cho thành phố Minh Châu 1 tỷ đôla doanh thu, từ đó triển khai quy mô công tác xây dựng hạ tầng cơ sở, các tập đoàn nước ngoài cũng lần lượt tới đặt trụ sở thì Sở lão gia tử khó được gật đầu:

- Cha cháu Diệp Tử Bình quả thực là người biết làm việc.

- Thật cảm tạ lão gia tử khích lệ.

Diệp Khai trong lòng tự nhủ, có được một câu đánh giá chính diện của lão nhân gia ngài thật không dễ dàng.

- Bỏ những tài liệu này xuống đã.

Sở lão gia tử nói với Diệp Khai.

Diệp Khai khẽ gật đầu, lần gặp mặt này vẫn tương đối thành công, Sở lão gia tử đã nhận đồng vậy thì coi như ông cũng thừa nhận được kết quả cho thuê đất ở Minh Châu, sau đó đánh giá lại quan điểm bảo thủ.

Đã như vậy, thái độ cao tầng với vấn đề này trên cơ bản sẽ không quá sóng gió.