TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 198: Sơ kiến đoan nghê

Diệp Khai ở lại Ninh Châu tỉnh Giang Trung khoảng một tuần mới trở lại thành phố Minh Châu.

Trong thời gian này, mỗi ngày Ninh Sương đều chạy tới thăm hỏi hắn, mang cho hắn một ít thực vật phong vị Ninh Châu.

Điều này thật hợp với tâm tư của Diệp Khai, tuy bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung có tiêu chuẩn căn tin cao cấp, quả thật là không tệ, mà đầu bếp cũng nấu thật ngon, thế nhưng nếu mỗi ngày đều ăn thì cũng sẽ thấy ngán, nhất là trong bệnh viện lại có thật nhiều cấm kỵ, thứ này không thể ăn thứ kia không thể uống, Diệp Khai nghe xong tâm phiền, ngược lại Ninh Sương mang thực vật rất hợp khẩu vị của hắn.

Nếu không phải hắn cần quay lại Minh Châu xử lý công việc, hắn cũng thật vui vẻ ở lại đến quên cả trời đất.

Bên thành phố Minh Châu, vấn đề lớn nhất là việc tổ kiến tân khu Phổ Đông.

Căn cứ theo phạm vi mà Diệp Tử Bình quy định ra, cộng thêm kết quả thương lượng sau buổi họp của thành ủy cùng ủy ban thành phố, tân khu Phổ Đông thuộc khu vực từ phía đông Phổ Giang tới cửa Trường Giang, là khu vực hình tam giác, mặt phía nam có Phụng Hiền, Mẫn Hành Tiếp Nhương, phía tây là Từ Hối, Hoàng Phổ, Hồng Khẩu, Dương Phổ, Bảo Sơn đối diện sông Phổ Giang, phía bắc là Sùng Minh đối diện Trường Giang.

Trong khu vực như vậy sẽ đưa cho chính sách ưu đãi tương ứng, cùng với chính sách mời cho thuê đất đai trọng yếu nhất.

Trên thực tế, lực hấp dẫn của thành phố Minh Châu đối với đầu tư bên ngoài không hề kém hơn thành phố Giang Khẩu chút nào.

Ưu thế của thành phố Giang Khẩu là đặc khu đầu tiên sau khi mở ra cải cách, cùng với ưu thế địa lý gần trong gang tấc với cảng đảo, bởi vì nguyên nhân giá đất thật rẻ, lúc ấy hấp dẫn thật nhiều thương nhân cảng đảo đầu tư thành phố Giang Khẩu, đổi lấy được thật nhiều tài chính để phát triển.

Hơn nữa còn có được lực hiệu ứng song khẩu, cùng với việc tư tưởng cảng đảo lây nhiễm, Giang Khẩu chú trọng hiệu quả phát triển thực tế, bởi vậy Giang Khẩu đã nhanh chóng trở thành đứng đầu trong sự nghiệp cải cách ở trong nước.

Mà ưu thế của thành phố Minh Châu cũng rất rõ ràng, thứ nhất là diện tích địa lý của Minh Châu càng lớn hơn, đủ khả năng phát ra được tác dụng càng rộng rãi, thứ hai thành phố Minh Châu từng là trung tâm tài chính kinh tế uy tín lâu năm, năm xưa từng có thật nhiều ngân hàng ngoại quốc nổi danh cùng xí nghiệp có tiếng nhập trú nơi này, hiện tại quay về thành phố Minh Châu, đối với những ngân hàng cùng xí nghiệp kia mang theo ý nghĩa trọng đại cũng có thể xem như là bắt đầu đầu tư chính thức vào thị trường Trung Quốc.

Còn một điều cũng phi thường trọng yếu, chính là nhân tài kỹ thuật cùng nhân tài tri thức thành phố Minh Châu có số lượng dự trữ vượt xa thành phố Giang Khẩu từng chỉ là một làng chài, điều này đối với những xí nghiệp khổng lồ hải ngoại từ cố ý khai mở thị trường Trung Quốc mà nói mới là điểm trọng yếu nhất.

Với tư cách là xí nghiệp lớn quốc tế hóa chuyên dùng công nghệ cao làm vốn gốc, bọn họ rất rõ ràng chỉ có dựa vào nhân tài kỹ thuật trong nước ủng hộ mới có thể chính thức dung nhập vào đất nước phương đông cổ xưa nơi đây, đem thị trường hoàn toàn mở ra.

Cho nên thành phố Minh Châu dần dần mở cửa, lực hấp dẫn đối với những xí nghiệp lớn, nhất là đối với năm trăm xí nghiệp mạnh nhất hải ngoại đúng là tương đối lớn.

Ngay khi thành phố Minh Châu tuyên bố tổ kiến tân khu Phổ Đông cùng phổ biến chính sách thúc đẩy cho thuê đất đai, chỉ trong vòng một tuần, bên chính phủ Minh Châu đã nhận được hơn một ngàn đơn xin phép đến từ những xí nghiệp lớn của các quốc gia, bởi vậy đủ thấy được Minh Châu mở cửa đối với bọn họ rốt cục có sức ảnh hưởng lớn như thế nào.

Diệp Khai cũng đã đưa ra vài đề nghị theo hướng có tính phát triển với cha mình, đó là lời đề nghị nên ưu tiên cho những xí nghiệp nào.

Thoạt nhìn ở phương diện này quốc gia cũng có công thật lớn, nói thí dụ như ưu tiên sản nghiệp công nghệ cao, thí dụ như sản nghiệp vi tính, sản nghiệp thông tin, còn có thể đền bù một ít sản nghiệp còn trống ở trong nước.

Chỉ là ở phương diện nghiệp tài chính, vì cửa ải từ quốc gia nên các ngân hàng nước ngoài chỉ có thể nhìn mà than thở, tuy thấy được thành phố Minh Châu ẩn chứa thương cơ thật lớn, nhưng thực sự không có khả năng được trực tiếp tham dự vào kinh doanh.

Nhưng những vị quản lý của các ngân hàng nước ngoài không phải là không biết biến báo, nếu như ngành ngân hàng nước ngoài không cách nào tiến vào, như vậy thì cứ thay đổi biến hóa, hóa thân thành tập đoàn đi vào trong nước đầu tư, lúc đó chẳng phải cũng có hiệu quả như nhau sao?

Mặc dù nói làm như vậy phong hiểm sẽ lớn hơn một chút, nhưng tỉ lệ hồi báo xác thực cao ngất không hợp thói thường, hoàn toàn đủ sức thuyết phục các cổ đông trao quyền cho bọn họ triển khai đầu tư hạng mục trong phương diện này.

- Phân biệt thực lực người đầu tư là việc rất trọng yếu, chúng ta đã cung cấp chính sách ưu đãi nhất, trước tiên phải cam đoan chính là chính sách cho thuê đất đai có thể cung cấp được trợ giúp thực sự cho tân khu Phổ Đông.

Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình:

- Phương hướng sử dụng đất phải được rõ ràng minh xác, đầu tư bất động sản, hành nghiệp khách sạn kèm theo sản nghiệp giá trị, cùng hạng mục đầu tư sản nghiệp công nghệ cao, trưng thu tiền thuê là phải đối đãi khác nhau, cho nên trong việc sử dụng thổ địa thực tế phải theo dõi chặt chẽ trong phương diện này, phải có một chương trình thật kỹ càng, nếu không đem thổ địa cho thuê ra ngoài, lại bị người chuyển sang cho người khác thuê lại, đối với chiến lược chỉnh thể của chúng ta sẽ tạo thành ảnh hưởng mặt trái khá lớn.

- Điều này chúng ta cũng đã cân nhắc tới, còn đang tranh thủ chế định ra chính sách.

Diệp Tử Bình biểu thị đồng ý.

- Bên phương diện ủy ban thành phố sẽ chuyên môn thành lập một cơ cấu tiến hành kiểm tra vấn đề này.

- Còn có vấn đề cải tạo khu vực cũ…

Diệp Khai nhắc nhở:

- Sau khi tân khu Phổ Đông phát triển, giá đất quanh thân nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó muốn tiến hành di dời thì giá cả sẽ biến đổi rất lớn. Cho nên con cảm thấy được nếu như chính sách cho thuê đất đai mang tới tài chính đầy đủ thì hạng mục này có thể đồng thời nắm lấy.

- Việc này cũng nên cân nhắc kỹ lại một phen.

Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, cho rằng lời nhắc nhở của con trai thật có đạo lý.

Hai cha con nói chuyện giao lưu tự nhiên là không có chướng ngại gì, chuyện gì đều cũng có thể nói, thường thường sau mười phút nói chuyện trao đổi đều có thể mang tới cho Diệp Tử Bình không ít tin tức hữu dụng, sẽ đối với công tác chủ chính Minh Châu của hắn sinh ra được ảnh hưởng chính diện nhất định.

- Muốn chính thức kinh doanh một tòa thành thị, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Diệp Tử Bình đột nhiên thở dài nói.

Mặc dù nói đã có người đưa ra lý niệm kinh doanh thành thị, nhưng phải làm sao kinh doanh cho chính xác thì còn phải có tranh luận thật lớn, không cần nói gì khác, chỉ nói thành phố Hải Đông của Hầu lão tam, nhắc tới là kinh doanh thành thị nhưng lại có vẻ mưu lợi nhiều hơn.

Nguyên nhân bên trong tự nhiên là bởi vì người của thành phố Hải Đông xa xa không thể so sánh với thành phố Minh Châu, mật độ nhân khẩu cũng không quá lớn, cho nên phương hướng phát triển cũng thiên về khách du lịch, đồng thời sản phẩm hải sản cùng phát triển vận tải thủy nghiệp quốc tế, so sánh mà nói thì đơn giản hơn nhiều.

Mà thành phố Minh Châu muốn phát triển lại càng thêm phức tạp, dù sao nơi này đã từng lấy lực lượng của một tòa thành thị chống đỡ một phần sáu tài chính thu nhập cho cả nước.

- Yên tâm đi cha, thu nhập cho thuê đất vẫn phi thường phong phú đấy, đã có tiền, công tác sẽ dễ làm hơn.

Diệp Khai đối với việc này xem rất sảng khoái, hắn cũng biết sau khi chính sách cho thuê đất được thả lỏng ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

- Dù có tiền cũng không phải mọi sự đều may mắn.

Diệp Tử Bình lại nói:

- Tiền nên dùng vào địa phương nào, làm sao mà dùng, ai đi dùng, những điều này đều là vấn đề rất trọng yếu, nếu như giải quyết không tốt, sẽ tạo ra những phản ứng dây chuyền.

- Chuyện này thì đúng vậy.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Địa phương có tiền sẽ có dục vọng, tin tưởng tân khu Phổ Đông sẽ xuất hiện một nhóm cán bộ hủ hóa sa đọa, cho nên công tác của Ban kỷ luật thanh tra gánh nặng sẽ càng thêm nặng. Con đề nghị cha nên phát triển mạnh lực lượng của Ban kỷ luật thanh tra đi thôi.

Diệp Tử Bình nghe xong, cười khổ lắc đầu nói:

- Sao có thể làm như vậy? Không có dưỡng khí thì người sẽ chết mất, con bảo người ta không có lợi nhuận thì ai chịu đi làm việc đây?

Diệp Khai cười hắc hắc, trong nội tâm cũng biết rõ chuyện này không làm được.

Nước quá trong ắt không có cá, loại chuyện tham nhũng là không cách nào tránh khỏi, nhưng không thể làm quá đáng, một khi vượt qua làn chỉ đỏ, khẳng định sẽ biến thành đối tượng bị đả kích nghiêm khắc, nếu như bản thân có thể nắm chắc giới hạn thì tốt hơn, vấn đề sẽ không quá lớn.

Vào cuối tháng, rốt cục chú Lê gọi điện thoại tới cho Diệp Khai, chủ yếu là cùng hắn giảng một chút vụ án ám sát xảy ra trên đường đến Giang Trung của hắn lúc trước.

- Hiện tại trên cơ bản có thể khẳng định sự kiện ám sát nhắm vào cháu cùng vụ án ám sát cháu trai của chủ tịch Hứa Vĩnh Viên bên chính hiệp và hai vụ án khác hẳn là do một tổ chức gây nên, bởi vì theo thủ pháp cùng khả năng phối hợp mà xem, đều có chỗ phi thường tương tự.

Lê thúc nói với Diệp Khai:

- Chúng ta đem manh mối đuổi tới quân khu tỉnh Giang Trung, đáng tiếc đầu tuyến cũng đã đứt.

- Người hiềm nghi là thân phận gì?

Diệp Khai cau mày hỏi ngược lại.

Nếu như là người bình thường trực tiếp hỏi chú Lê chuyện như vậy khẳng định là không thích hợp, liên quan tới cơ mật quốc gia, chuyện cơ mật quân sự, chú Lê nhất định sẽ không nói ra, đó là một vấn đề về nguyên tắc, một khi tiết lộ chẳng những sẽ tạo thành ảnh hưởng khi phá án, cũng sẽ làm cho người bên ngoài liên tưởng đến một ít sự tình không quá tốt.

Nhưng nếu là Diệp Khai hỏi thăm, chú Lê cũng không có gánh nặng tâm lý gì, hắn trực tiếp nói với Diệp Khai:

- Một gã khoa trưởng Cục hậu cần quân khu tỉnh Giang Trung, vũ khí là do hắn cung cấp.

- Ah, thì ra là thế!

Diệp Khai nghe xong, trong nội tâm tựa hồ đã nghĩ tới điều gì.

Kỳ thật muốn dùng tới loại vật tư quân sự như pháo cối cũng không phải là chuyện gì phức tạp, một gã khoa trưởng Bộ hậu cần hoàn toàn có năng lực làm được chuyện này, đương nhiên đó cũng không phải là giải quyết việc chung mà là lợi dụng chức vụ tiện lợi đem đồ vật vụng trộm mang ra ngoài, sau đó đi xử lý chuyện của mình.

Trong vụ án tập kích, nơi phát ra pháo cối nhất định là một lỗ hổng thật lớn, bởi vì người bình thường làm không được vật này, cho nên một khi điều tra xuống tất nhiên là có thể tìm ra manh mối, nói thí dụ như là đồ vật từ nơi nào đi ra, người qua tay là ai, thượng cấp của hắn là ai? Những điều này cũng không phải là nan đề gì.

Lẽ ra theo đầu tuyến này hẳn có thể thuận theo mà điều tra được tin tức, tìm được độc thủ đứng sau màn.

Chỉ là sau sự tình kia tên khoa trưởng cũng đã chết mất, hơn nữa là cả nhà bốn miệng ăn đều bị trúng độc gas mà chết.

Cho nên chú Lê mới nói đầu tuyến kia cũng đã đứt.

- Ngọc cái di chương ah…

Diệp Khai bỗng nhiên nói ra.

- A…?

Thanh âm nghi hoặc của chú Lê.

- Ý của cháu là nói, hôm nay thân phận của đối phương tuy còn không rõ ràng lắm, nhưng trên cơ bản chúng ta đã có thể xác định phương hướng truy tung rồi.

Diệp Khai nói.

- Nói thử xem…

Chú Lê vẫn biểu tình tích chữ như vàng.

- Từ việc trù tính cùng thực hành mà xem, đối phương bỏ ra công phu rất lớn, có được năng lực phân tích tình báo cùng năng lực chấp hành, bộ môn như vậy thật sự là không nhiều lắm rồi.

Diệp Khai nói với chú Lê:

- Cho nên, cháu có thể ra được kết luận, chuyện này kỳ thật là do chính Tổng cục tình báo của chú làm ra đấy.

- …

Chú Lê lập tức không chút âm thanh!