TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 160: Người của Diệp gia thật biết giả vờ!

Sau khi Sở Tĩnh Huyên về đến nhà, vẫn cảm giác như mình đang nằm trong mộng.

- Nha đầu, sao lại có bộ dạng tâm sự nặng nề như vậy đây?

Sở Vân Tùng vừa đi xã giao trở về, trên mặt có chút mùi rượu, nhìn thấy con gái ngồi yên với biểu tình thâm trầm, có chút hiếu kỳ hỏi thăm.

Sở Tĩnh Huyên lắc đầu, buồn bực nói:

- Không có gì, chỉ là con cảm thấy vốn trong mắt mình đó là một đầu heo, đột nhiên quay người biến thành lão hổ, loại tương phản như vậy làm cho người có chút không tiếp thụ được mà thôi.

- Đang nói Diệp Khai sao?

Sở Vân Tùng vừa cân nhắc liền hiểu ra, ngoại trừ tiểu tử Diệp Khai, đoán chừng sẽ không có người nào làm cho nha đầu nhà mình phải cảm thấy xoắn xuýt như thế.

Trên thực tế, lúc ban đầu Sở Vân Tùng cũng không có ấn tượng gì đối với Diệp Khai, chỉ nghe phong phanh Diệp nhị thiếu trà trộn cũng đám công tử bột trong thủ đô, thường xuyên có một ít xung đột hay đánh nhau, thể lực không tệ, thuộc về nhân vật cứng đầu cứng cổ.

Đề nghị thông gia giữa hai nhà Diệp Sở là do Sở lão gia tử nói ra, lúc ấy trong nội tâm Sở Vân Tùng có chút không cho là đúng, cảm thấy lão gia tử có chút hồ đồ, mặc dù nói thế lực của Diệp gia tốt vô cùng, nhưng chưa hẳn nhất định phải thông qua quan hệ thông gia để củng cố quan hệ giữa hai nhà, nhất là tình huống của Diệp Khai rốt cục là như thế nào vẫn còn chưa biết được.

Về sau gặp được Diệp Khai, Sở Vân Tùng mới bắt đầu nhìn thẳng vào người thiếu niên kia, mà sau khi tiếp xúc càng nhiều, lại phát hiện tiểu tử Diệp Khai kia quả thật có chút không tầm thường, khó trách Sở lão gia tử lại vừa ý hắn.

Nghe nói đồng chí Phương Hòa cũng từng tỏ vẻ qua, đáng tiếc mình không có đứa cháu gái tuổi tác phù hợp, nếu không đứa cháu rể như Diệp Khai sẽ không chạy thoát khỏi tay hắn, từ phương diện này mà xem, tựa hồ Sở lão gia tử có được đứa cháu gái tuổi tác tương đương cũng là may mắn.

Bất kể như thế nào, người trẻ tuổi có thể làm cho Sở Tĩnh Huyên cảm thấy xoắn xuýt làm sao lại là người bình thường?

- Con có chút xem không hiểu hắn.

Sở Tĩnh Huyên cau mày nói với Sở Vân Tùng.

Sở Tĩnh Huyên tự nhận mình là một người thông minh, thế nhưng sau khi cùng Diệp Khai tiếp xúc qua vài lần cũng không hề chiếm được thượng phong, mặc dù nói hôm nay nàng thành công đẩy ngược hai điều kiện của hắn trở về, dựa theo điều kiện của nàng mà dẫn dụ hắn nói ra lai lịch tài chính của Diệp gia xem như đã là một thu hoạch lớn, nhưng lại làm cho chính Sở Tĩnh Huyên phải trầm tư, chẳng lẽ Diệp Khai thật sự có được bổn sự lớn như vậy hay sao?

- Xem không hiểu chỉ là chuyện bình thường, nếu như một người vừa liếc nhìn liền có thể bị người xem hiểu thì hắn phải nông cạn tới bao nhiêu đây!

Sở Vân Tùng cười nói với con gái:

- Kỳ thật cho dù là cha đối với Diệp Tử Bình cũng không nhìn thấu, hiện tại Diệp Tử Bình thật sự làm cho cha thay đổi cách nhìn.

Nếu như nói một năm trước có người nói Diệp Tử Bình sẽ tiến vào Cục chính trị trung ương, đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ nói người kia điên rồi.

Nhưng bây giờ Diệp Tử Bình đã nhập Cục, hơn nữa còn sắp đảm nhiệm bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, biến hóa như thế mặc dù là bạn cũ của Diệp Tử Bình như Sở Vân Tùng nhìn xem cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể nói mặc dù bề ngoài Diệp Tử Bình nhìn thấy thật đôn hậu nhưng bản thân cũng có chủ kiến riêng của chính mình.

- Người của Diệp gia bọn họ thật sự biết giả vờ!

Sở Tĩnh Huyên hừ một tiếng nói.

Người biết giả vờ, còn không phải là một loại bổn sự hay sao? Với thế lực như mặt trời ban trưa của Diệp gia, Diệp Tử Bình còn phải mặc ngược áo giả vờ làm cừu non, kiên nhẫn ẩn núp nhiều năm, một khi động thủ liền làm chấn động chín tầng trời, đó chính là bổn sự ah!

Sở Vân Tùng nghe con gái đem chuyện gặp mặt Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu ngày hôm nay kể lại một lần, nhất là khi nhắc tới Diệp gia ở trong kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế trong cuộc chiến tranh vùng Vịnh lúc trước đã cuốn được một số tiền lớn, quả thật làm cho hắn cảm thấy có chút giật mình.

- Diệp gia đúng là có người tài ba, nhân vật có can đảm thao tác chuyện như thế, phải cần có quyết đoán phách lực lớn thế nào?

Sở Vân Tùng tự nhiên hiểu thật rõ phong hiểm của thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế khó khăn cỡ nào, một chiêu vô ý, liền có thể vốn gốc không về.

Nhưng Sở Vân Tùng cũng có nghi vấn:

- Nếu như Diệp gia không thiếu tiền, vì sao con muốn tìm ngân hàng cho vay?

- Vấn đề này con đã hỏi qua Diệp Khai.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp:

- Nghe nói tài chính của Diệp gia trên cơ bản đều đã đầu nhập vào thị trường bất động sản Hong Kong, muốn thừa dịp thị trường đang phát triển kiếm lớn một số, nếu so với việc trực tiếp cầm lại đầu tư thực nghiệp thì lợi nhuận bên kia phải cao hơn rất nhiều, hơn nữa tài chính còn xoay chuyển, ở thời điểm mấu chốt có thể cần dùng đến.

- Nói như vậy xí nghiệp sản xuất nhựa pha thép của Bùi Quân Thu cũng có cổ phần của Diệp gia sao?

Sở Vân Tùng trầm ngâm nói.

- Diệp Khai nói không có, hắn nói chỉ đơn thuần hỗ trợ, bất quá con vẫn còn hoài nghi.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp.

- Nếu như Diệp Khai đã nói không có thì là không có.

Sở Vân Tùng khoát tay nói:

- Diệp Khai đã đem chuyện bí ẩn như vậy nói ra với con, những sự tình khác xem như đều là chuyện nhỏ, căn bản là không quan hệ bao nhiêu, không cần vì vậy mà nói dối làm gì. Nhưng nếu như nói xí nghiệp của Bùi Quân Thu không có quan hệ gì với Diệp gia, vậy thì thật sự là nói không thông chút nào.

Kỳ thật hiện tại Sở Vân Tùng cũng cảm thấy có chút hồ đồ, hắn không hiểu giữa Bùi Quân Thu cùng Diệp Khai đang làm trò quỷ gì đây? Lẽ ra trước kia Bùi Quân Thu là cháu dâu của Trần gia, tuy cãi nhau mà trở mặt rồi, nhưng cũng không đến nỗi lại quấy tới cùng cháu trai của Diệp gia đi?

Nhưng hiện tại lại xuất hiện tình huống như vậy, hơn nữa còn là Diệp Khai ra mưu kế cho Bùi Quân Thu…

Chậc, lựa chọn một hạng mục tốt đẹp như vậy, còn chủ động giúp nàng đi tìm ngân hàng cho vay, đây quả thật làm cho người cảm thấy có chút mê hoặc khó hiểu, dựa theo lẽ thường mà suy đoán giữa bọn họ nhất định phải có quan hệ lợi ích nào đó để duy trì.

Liên tưởng tới việc Diệp gia ra tay có kế hoạch đem Hầu gia Hầu Khang đến đỡ lên làm bí thư thành ủy Hải Đông, mà do Hầu Minh Viễn thuộc phái hệ Diệp gia đảm nhiệm chủ tịch thành phố, điều này cũng đã nói rõ Diệp gia phi thường chú ý tới Hải Đông, do Diệp Tử Bình đảm nhiệm bí thư thành ủy Minh Châu, lại liên tưởng tới Hầu Minh Viễn làm chủ tịch thành phố Hải Đông, một loạt biến hóa này đủ để nói rõ trọng tâm của Diệp gia hiện tại đã bắt đầu hướng tới vùng duyên hải Đông Nam cùng vùng duyên hải Đông Bắc rồi.

Như vậy có lẽ Bùi Quân Thu đến Hải Đông đầu tư, sau lưng cũng có mục đích chính trị.

- Diệp Khai nói với con, dùng bất động sản của hắn đầu tư tại Hong Kong làm thế chấp, đổi lấy một tỷ cho vay, con đã đồng ý!

Sở Tĩnh Huyên nói với Sở Vân Tùng.

Sở Vân Tùng gật gật đầu, lại nói:

- Thế chấp thì không cần, lãi suất cho vay dựa theo tiêu chuẩn bình thường là được. Diệp gia cũng không phải người bình thường, không cần phải chế tạo chướng ngại gì trong mấy vấn đề hồ sơ chi tiết với họ, ngược lại còn không công phí một nhân tình. Đến lúc đó con chỉ cần nói có sự tình đặc biệt xử lý, xảy ra vấn đề gì con chịu trách nhiệm là được.

Sở Tĩnh Huyên gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ cha đây là muốn giúp cho mình làm đủ tư thái trước mặt Diệp gia, ý nói nàng đối với chuyện của Diệp gia cũng hết sức tận tâm giúp đỡ.

Sở Vân Tùng nhìn vẻ mặt có chút phiền muộn của con gái, bỗng nhiên vừa cười vừa nói:

- Bổn sự của Diệp Khai càng lớn thì con càng nên cao hứng mới đúng, chẳng lẽ con hi vọng vị hôn phu tương lai của mình là một bao cỏ từ đầu tới đuôi hay sao?

Loại chuyện này không đi tới cuối cùng thật sự rất khó dự đoán được kết quả, trong lòng Sở Tĩnh Huyên nghĩ tới việc của Diệp Khai, bỗng nhiên lại nhớ tới Chung Ly Dư, nghe nói cô gái này cũng có quan hệ không minh bạch với Diệp Khai, mà Chung Ly Dư còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc trong mà căn cứ tạo thuyền cỡ lớn gần bên thành phố Minh Châu, phụ trách hết thảy sự vụ.

Kể từ bây giờ mà xem, tựa hồ Chung Ly Dư phát triển tại Minh Châu là vì trải đường cho Diệp Tử Bình chủ chính thành phố Minh Châu sắp tới.

Chẳng lẽ nói, Diệp gia thật tính toán phát triển về mọi phương diện thật hay sao?

Sở Tĩnh Huyên ngẫm nghĩ chuyện này, lập tức cảm thấy bóng dáng của Diệp Khai càng thêm thần bí.

- Muốn hiểu rõ một người thật tinh tường, đúng thật là rất khó!

Trong lòng Sở Tĩnh Huyên thầm nghĩ.

Ở bên Sở gia rất nhanh đã đạt thành nhất trí, cùng Bùi Quân Thu ký tên hợp đồng cho vay một tỷ.

Diệp Tử Bình cũng vội vàng giao nhận công việc, có ý định vào cuối tháng sẽ đến thành phố Minh Châu chính thức tiếp nhận chức vụ bí thư thành ủy.

Trong lúc này, Diệp Tử Bình lại cùng đồng chí Hồng Chính làm vài lần giao lưu, hai người xâm nhập trao đổi ý kiến về tiền cảnh của Minh Châu sắp tới, muốn bảo đảm ổn định Minh Châu phát triển, trên chính sách nhất định phải phát triển ổn thỏa lâu dài.

Hiện tại Diệp Khai thật sự là bề bộn nhiều việc, bên Xô Viết cũng đã truyền về tin tức thiếu tá Victor Bout báo cáo thắng lợi, đem nhóm vật tư quân sự đầu tiên bán tới Châu Phi thành công, lần sinh ý này lời được số kim cương cùng châu báu tương đương hơn hai mươi triệu đô la Mỹ, trải qua Trương Tam cùng Lý Tứ xử lý, đã chảy vào thị trường Hong Kong, chuẩn bị tiếp tục đầu nhập vào thị trường bất động sản.

Sở dĩ phải quấn sang Hong Kong một vòng, vẫn là vì vấn đề an toàn, nói trắng ra chính là rửa tiền.

Trải qua một vòng thị trường tại Hong Kong, lại đem tài chính chảy vào nội địa, tiêu trừ dấu vết còn sót lại, như vậy thì có thể yên tâm sử dụng.

Bản lĩnh của Trương Tam cùng Lý Tư không cực hạn trong việc hiểu rõ tình hình của Xô Viết, ở phương diện tài chính cũng có cấp độ chuẩn chuyên nghiệp, nhất là rất hiểu rõ với thị trường châu báu, cho nên để hai người bọn họ làm công việc kết thúc là vô cùng thỏa đáng.

Số tiền trả lại cho Annuo tướng quân cùng thiếu tá Victor Bout tính ra cũng không quá nhiều, chủ yếu là bởi vì bọn họ hoàn toàn không hiểu gì về quá trình lưu chuyển toàn bộ tài chính, cho nên đối với việc kiếm được lợi nhuận bao nhiêu cũng khuyết thiếu nhận thức, Diệp Khai muốn qua mặt bọn họ cũng là sự tình thật đơn giản.

Từ Châu Phi lấy được lợi nhuận trên cơ bản đều là vàng cùng kim cương châu báu tới kết toán, mà khi nhận hàng súng ống đạn dược tại Kiev thì được trả bằng tiền mặt, là do Diệp Khai trực tiếp cung cấp, bởi vì như vậy chênh lệch lời lãi vốn liếng liền không xác định, cho nên Victor Bout bọn họ chỉ biết là đang kiếm được tiền, rốt cục kiếm được bao nhiêu thì không biết chính xác.

Diệp Khai lén lút đi tới thành phố Minh Châu, bắt đầu âm thầm điều tra nhân sĩ chính giới Minh Châu, chuẩn bị đánh tốt trụ cột cho Diệp Tử Bình trước khi đến.

Thời gian rất nhanh đã đi tới cuối tháng 8, rốt cục Diệp Khai nhận được tin tức khẩn cấp đến từ Kiev.

Điện thoại là do tướng quân Annuo tự mình gọi tới, trong điện thoại, tướng quân Annuo có chút khẩn trương nói với Diệp Khai:

- Rốt cục bọn họ đã động thủ! Nhóm người của phó tổng thống đã nhốt lại tổng thống, họ đã phát động chính biến!

Tuy là trước đó đã biết rõ chuyện này sớm hay muộn đều sẽ phát sinh, nhưng khi hắn thật sự biết rõ được tin tức này, tướng quân Annuo cũng cảm thấy có chút mờ mịt, tương lai Xô Viết sẽ đi hướng phương nào? Trong nội tâm của lão quân nhân cách mạng tràn đầy mê mang!