- Buôn bán vũ khí?!
Nhị lão thùy gia tử nghe xong tròn mắt.
- Ừ, buôn súng ống đạn được.
Diệp Khai đáp gọn, nhìn ra được, hắn rất nghiêm túc.
Nhị lão gia tử suy nghĩ một hồi rồi nói với Diệp Khai:
- Chuyện này không chắc chắn lắm đâu.
Vì sự kiện Thiên An Môn hai năm trước, người Mỹ liên hợp với phương Tây tiến hành cấm vận nước cộng hòa, một số vật tư nhạy cảm khác cũng rất khó qua con đường hàng hải. Huống chi xung quanh cũng không có cuộc chiến tranh nào lớn nên muốn khai thông con đường chở vũ khí là không có khả năng cao.
Huống chi, cao tầng cũng không quá hứng thú với chuyện buôn bán vũ khí, chỉ vẻn vẹn thông thương với mấy quốc gia có quan hệ tốt, số lượng cũng không phải rất nhiều.
Cho nên nhắc tới chuyện này, Nhị lão gia tử trước hết nghĩ đến đúng là không quá có khả năng thực hiện, một bên là thiếu nguồn cung cấp, một bên là thiếu thị trường và đường vận chuyển, không có hai nhân tố này thì làm sao buôn bán?
Vấn đề chủ yếu nhất vẫn là quan hệ với nước Mĩ.
Nước cộng hòa cũng không hi vọng vượt qua được người Mỹ trên thị trường này, hoặc là bởi vì một chút cực nhỏ lợi nhỏ, rước lấy một đống phiền toái, hơn nữa khách hàng lớn của thị trường vũ khí trên cơ bản đều là quốc gia phương Tây, không dễ dàng tiếp nhận nguồn cung khác.
Hơn nữa, chuyện này không tương xứng quá lớn với quốc sách của quốc gia.
- Cháu chỉ mượn người mà thôi, nguồn cung cấp cùng thị trường, con đường không quan hệ tới trong nước. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Diệp Khai nói:
- trọng yếu nhất là độ trung thành, đây là vấn đề cần cân nhắc đầu tiên.
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức cảm thấy có chút khó xử.
Nhân tài như vậy là có, nhưng như ông đã nói với Diệp Khai, mỗi người đều là bảo bối của quân đội. Tuy Nhị lão gia tử khống chế quân ủy, nhưng cũng không phải một tay che trời, chuyện tổn công lợi tư dĩ nhiên không thể thường xuyên đi làm.
- Cũng không phải rất nhiều người, hai là đủ.
Diệp Khai nói.
- Hai người thì vẫn được nhưng cháu phải nói với ông kế hoạch.
Nói cho cùng, Nhị lão gia tử vẫn hiếu kỳ.
- Cái này thì cháu không ngại nói với ông, dù sao chính phủ cũng không thể ra mặt làm.
Diệp Khai thấy Nhị lão gia tử đã đáp ứng rồi thì lập tức trình bày kế hoạch với ông.
Mục tiêu của Diệp Khai dĩ nhiên là kho vũ khí khổng lồ của Soviet.
Lực lượng Soviet xác thực rất cường đại, nghe nói vào thời kỳ chiến tranh lạnh khi Soviet vì đối kháng với vũ khí hạt nhân của Mĩ nên đã chế tạo một hệ thống vũ khí cực kỳ khủng khiếp, được xưng là "tử vong chi thủ". Một khi Mĩ Xô đại chiến hạt nhân thì hệ thống này tự động giám sát, nếu như không nhận được tín hiệu phản hồi từ cao tầng thì sẽ tự động thiết lập trạng thái, coi như cao tầng Soviet đã biến mất, khởi động công kích hủy diệt với nước Mĩ.
Về phần nói lực lượng dự trữ hạt nhân của Soviet cũng có số lượng khổng lồ.
Bất quá Diệp Khai tự nhiên không thể nào nhúng chàm vào đó, cũng không phải nói đảm lượng, nếu là vali xách tay đạn hạt nhân thì có thể cân nhắc vì uy lực tương đối mạnh, thể tích lại nhỏ, nếu có thể kiếm được thì có thể làm vốn với người Mỹ.
Nghiêm khắc mà nói, vũ khí hạt nhân chỉ có tác dụng răn đe trong tay chính phủ, nắm trong tay tư nhân lại có ảnh hưởng cực lớn, muốn lập quốc ở hải ngoại không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tên lửa đạn đạo, ít nhất là tầm bắn trung bình, nếu không uy lực giảm xuống rất lớn.
- Cháu nhắm đến vũ khí thông thường của Soviet.
Diệp Khai nói với Nhị lão gia tử:
- Hiện giờ chiến sự ở Châu Phi cùng vùng Trung Đông chưa hề ngưng nghỉ, còn có các quốc gia như Afghanistan, thậm chí một số quốc gia nhỏ Nam Mĩ cũng muốn vũ khí giá rẻ của chúng ta.
Kỳ thật thì buôn bán vũ khí cũng là một bộ phận đặc thù của mậu dịch quốc tế.
Là một thủ đoạn tranh giành quân sự gián tiếp, nó có tác dụng trọng yếu trong việc cải thiện trạng thái chiến lược, cân đối lực lượng.
Đồng thời, với tư cách là một trong những lĩnh vực kinh doanh có lợi nhuận nhất trên thế giới, nó đem lại lợi kinh tế lớn cho một số quốc gia, thúc đẩy công nghiệp phát triển.
Cho nên sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, buôn bán vũ khí là một trong những bộ phận quan trọng trong các lĩnh vực quân sự, chính trị, cũng đã biến hóa sâu sắc theo tình hình thế giới.
Hôm nay Diệp Khai nhắm vào Soviet sau khi kết thúc chiến tranh lạnh còn chưa kết nối kịp với xã hội quốc tế, chính trị hỗn loạn, cao tầng quân đội hủ bại, từ đó muốn ra tay đoạt lợi.
- Kỳ thật cháu lợi dụng chênh lệch thời gian mà thôi.
Diệp Khai nói với Nhị lão gia tử:
- Vào thời kỳ chiến tranh lạnh, vì Đông Tây giằng co nên thị trường vũ khí quốc tế với tư cách là môt thủ đoạn quân sự cũng có đối kháng mãnh liệt. Mỹ Xô chủ yếu cung cấp vũ khí cho các đồng minh, không quá cân nhắc lợi ích kinh tế mà là địa chính trị. Như luật pháp Mĩ quy định về buôn bán vũ khí có nói rõ: Chỉ bán vũ khí cho các quốc gia thân thiện với Mỹ. Bởi vậy, nước Mỹ chỉ buôn bán vũ khí với các đồng minh trực tiếp hoặc gián tiếp hay quốc gia hữu hảo. Không chỉ cấm bán cho các nước theo chủ nghĩa cộng sản mà với các quốc gia trung lập cũng có rất nhiều hạn chế.
Bởi như vậy, trên thế giới có rất nhiều góc chết mà vũ khí Mỹ không thể tới.
- Kỳ thật buôn bán vũ khí quốc tế cũng là một loại thủ đoạn ngăn chặn của nước Mĩ.
Diệp Khai nói:
- Trên thực tế, buôn bán vũ khí điều chỉnh quan hệ nhiều bên, cân đối địa chính trị. Sau chiến tranh lạnh, để tránh xuất hiện trạng thái chân không quyền lực, uy hiếp lợi ích toàn cầu của Mỹ nên bọn họ không ngừng tìm các giải pháp, nhưng vẫn tiếp tục thông qua buôn bán vũ khí để ngăn chặn tình huống này phát sinh. Thông qua buôn bán vũ khí có thể mở rộng quan hệ giữa Mĩ và các nước, có thể đem họ vào phạm vi thế lực của Mĩ. Đây đã trở thành chiến lược toàn cầu của Mĩ, phòng ngừa trạng thái chân không quyền lực, tổn hại tới lợi ích của Mĩ.
Đối với một số vũ khí đưa vào nước sẽ nhanh chóng nâng cao trình độ trang bị kỹ thuật trong nước, tăng cường năng lực phòng vệ, đồng thời cũng trở thành một loại thủ đoạn giành lợi ích ngoài lực lượng quân sự của cao tầng.
Sau chiến tranh vùng Vịnh, các quốc gia trong vùng Vịnh vì để đảm bảo an toàn cho bản thân mà khi tiến hành mua sắm vũ khí cũng không chỉ mua riêng Mĩ mà phân biệt mua vũ khí tiên tiến của Mĩ, Anh, Pháp. Sở dĩ như thế vì họ cân nhắc đến lợi ích toàn cục, dùng chuyện này để lôi kéo đoàn kết các nước lớn vào một chỗ, đạt được đảm bảo an toàn.
- Chính vì như cháu nói nên thị trường vũ khí quốc tế trên cơ bản đều bị Mĩ và các nước Phương Tây khống chế.
Nhị lão gia tử cau mày nói:
- Nhưng bên Châu Phi nghèo như vậy, cháu chắc thu lại vốn hay sao?
- Bản thân buôn bán vũ khí là loại giao dịch mạo hiểm cao, lợi nhuận lớn. Nhưng bán cho các quốc gia châu Phi thì không cần thu tiền hay hàng của bọn họ, thậm chí dollar cũng không cần.
Diệp Khai cười đáp:
- Nhưng bọn họ có vàng và kim cương ah!
Trên thực tế, đDiệp Khai thích kim cương hơn vàng.
Bởi vì thứ này thể tích nhỏ hơn, giá trị rất cao, một lần giao dịch có thể xách ca táp về, rất tiện lợi.
Hơn nữa kim cương lại là tài nguyên không thể tái sinh, giá trị chỉ càng ngày càng cao, nếu như Diệp Khai có thời gian lập công ty gia công kim cương thành trang sức thì càng hoàn mỹ.
Đương nhiên, loại chuyện này cũng dễ dàng khiến cho giới buôn bán vũ khí quốc tế bắn ngược, nói thí dụ như người Mỹ cũng rất dễ dàng từ kinh doanh kim cương lần được dấu vết của vũ khí, tìm tới tận cửa.
Nhị lão gia tử lo lắng chủ yếu vẫn là quan hệ Trung Mĩ. Tuy quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ vẫn còn đang căng thẳng nhưng theo thời gian thì sự kiện Thiên An Môn cũng nhạt dần, chuyện nối lại quan hệ hai bên là sớm muộn.
Nếu là bởi vì Diệp Khai làm như vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ Mỹ Trung thì phiền toái.
- Chính là bởi vì như thế, cho nên cháu mới tìm đại diện.
Diệp Khai nói:
- Nguồn cung cấp là Soviet, thị trường ở Châu Phi, hoặc là những địa phương xa xôi khác. Người trung gian là người Soviet, cháu chỉ ngồi lấy tiền, người Mỹ dù biết ai chủ mưu thì có cớ gì đổ vào người cháu? Trong nước, cũng không phải chỗ bọn họ có thể giương oai!
Nhị lão gia tử gật gật đầu, cảm thấy Diệp Khai nói có lý.
Dù sao thị tường buôn bán vũ khí quốc tế là rất dích dắc, mọi người đều muốn đem vũ khí của mình phá giá cho các nước thế giới thứ ba, rồi lại lo lắng nước khác học theo, ảnh hưởng đến an toàn quốc gia nên làm việc rât có quy tắc.
Nhưng người buôn bán vũ khí thì không e ngại nhiều như vậy, hoặc là để Diệp Khai làm một phen nói không chừng lại khiến cho người Mỹ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
- Ông ủng hộ cháu trên nguyên tắc, nhưng còn phải suy nghĩ đã.
Nhị lão gia tử cân nhắc thật lâu, rốt cục vẫn quyết định muốn ủng hộ Diệp Khai. Chưa nói hắn là người thừa kế duy nhất của lão Diệp gia, thông qu chuyện mua bán vũ khí để thay đổi địa chính trị thế giới cũng đáng để thử một lần.