TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 130: Không Được, Em Phải Ngoan Rồi

- Lắng xuống ba năm?

Lúc Diệp Khai nhận được tin này thì xoa cằm, suy nghĩ thật lâu.

Tin tức là Diệp Tử Bình truyền về, ông lúc này ngồi trên ghế, vui vẻ nhìn con, hiển nhiên là tương đối hài lòng.

Đại tiểu thư của lão Sở gia là đối tượng nhìn ngó lâu năm của toàn bộ thế gia trong kinh thành, hi vọng có một ngày ăn được thịt thiên ng. Nào ngờ mọi người chờ lâu như vậy lại tiện nghi ột thằng ranh chưa tốt nghiệp trung học như Diệp Khai.

Tin tức này nếu là truyền ra ngoài chắc khiến vô số kẻ nhảy dựng lên?

Đương nhiên, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, Diệp Khai lập tức biến thành cái đích ọi người chỉ trích rồi.

Coi như là lão Diệp gia quyền thế ngập trời, cũng không thể ngăn nổi vô số oán hận của các công tử thế gia trong kinh.

- Anh Vân Tùng rất có thành ý nói đến chuyện này:

Diệp Tử Bình không thể thiếu sẽ khen Sở Vân Tùng hai câu:

- Lúc trước câu thông cho con gái, anh ấy đã làm không ít việc, giờ bảo con tích lũy ba năm, cũng không phải yêu cầu vô lý gì.

Diệp Khai gật gật đầu, nghĩ thầm lão Sở gia lần này quả thật rất nghiêm túc, nếu không sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.

Cái gọi là lắng xuống, đơn giản là lo lắng gần đây danh tiếng Diệp Khai hơi quá nổi, hi vọng hắn có thể yên tĩnh vài năm.

- Gần đây danh tiếng quá thịnh ah, xác thực cần lắng một chút.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, cảm thấy Sở Vân Tùng nói ra điều kiện cũng không có cái gì không đúng, đoán chừng cái này khả năng còn có ý tứ của đồng chí Sở Phong bên trong.

Thời gian gần đây, Diệp Khai quả thật hơi nổi. Tuy người ngoài nhìn vào không rõ nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn từ động tác của hắn một số đầu mối. Nhất là đám người trong cục chính trị có thể nhìn ra tác dụng của Diệp Khai trong chuyện lão Diệp gia đấu suy sụp lão Trần gia.

Đối với sự tồn tại của một yêu nghiệt túc trí đa mưu, muốn nói mọi người trong lòng không một chút kiêng kị thì không có khả năng lớn.

Với hai vị lão gia tử của lão Diệp gia thấy Diệp Khai xuất hiện là điềm hưng của đời thứ ba, nhưng nhà khác nhìn vào là một hồi tai nạn chính trị rồi.

Chưa tốt nghiệp cấp 3 đã có thủ đoạn ác liệt như vậy, không động thì thôi, khẽ động tất sát, nhân vật như vậy đã không thể dùng từ tuyệt thế anh tài để hình dung, đây quả thực là một yêu nghiệt ah!

Nếu để cho Diệp Khai đủ thời gian cùng không gian phát triển theo quan lộ, sau lưng lại có tài nguyên chính trị lẫn quân đội khổng lồ của lão Diệp gia thì qua chừng mười hay tám năm, có ai là đối thủ của hắn? Coi như là đem thời gian chuyển dời đến hai mươi năm sau thì Diệp Khai cũng không đến bốn mươi tuổi ah!

ở tuổi này đã có thể trùng kích lên vị trí lãnh đạo quốc gia, làm sao bảo các đồng liêu từng bước gian khổ đi lên chịu nổi?

Có thể khẳng định một việc, Diệp Khai tồn tại sẽ che hết hào quang của người khác.

Chuyện như vậy, không chỉ có đối với tất cả thế lực lớn mà nói là một hồi tai nạn, đối với chính đàn nước cộng hoà cũng chính là một trùng kích lớn. Đới với đám lão nhân đang chiếm cứ chủ lưu trên chính đàn thì Diệp Khai xuất hiện sẽ tạo thành chấn động, trùng kích thể chế cũ!

- Không thể coi thường trí tuệ chính trị của đồng chí Sở Phong, dù đối kháng với đồng chí Phương Hòa những năm qua nhưng địa vị trong đảng vẫn vững chắc không thể là ngẫu nhiên.

Diệp Tử Bình thấy con trai dường như nghiêm túc tiếp nhận lời đề nghị của Sở gia thì rất vui mừng. Ở cái tuổi của Diệp Khai, có thể nghiêm túc tiếp nhận ý kiến của người lớn là rất ít, bởi vì bọn chúng quá xốc nổi, luôn ình là đúng, những người già là cổ lỗ.

- Điểm này con tin tưởng, bất quá Sở gia đưa ra yêu cầu này, cũng có thể ột chút chỗ tốt hay không? Diệp Khai nở nụ cười, hắn tán thành yêu cầu của đồng chí Sở Phong nhưng không nguyên cớ bảo hắn yên tĩnh xuống, lắng đọng ba năm thì đối với Diệp Khai thích hoạt động không phải chuyện dễ dàng.

Nếu không phải Diệp Khai đã có một phen kỳ ngộ thì muốn làm được điểm này không phải là chuyện dễ.

- Người ta đã có ý gả Sở đại tiểu thư cho con rồi, còn muốn chỗ tốt gì nữa!

Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức cười ha hả, nhưng trong tiếng cười cũng tràn đầy vẻ tự đắc.

Cái này cũng khó trách, hôn sự của Sở gia đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên không chỉ đơn giản là hôn nhân mà Sở đại tiểu thư về Diệp gia cũng có nghĩa là vị hôn phu của cô sẽ kế thừa di sản chính trị của lão Sở gia, trở thành người phát ngôn cho lợi ích Sở gia.

Đối với điểm này, Diệp Tử Bình với tư cách là bạn tốt của Sở Vân Tùng, tự nhiên rất rõ ràng.

Buồn cười con mình Diệp Khai mặc dù chuyện lớn tinh tường nhưng chuyện nhỏ lại hồ đồ. Vì người ta yêu cầu lắng xuống ba năm lại canh cánh đồ cưới.

Chuyện này cũng không lớn gì, coi như tâm tính trẻ con.

- Nói cũng không phải nói như vậy...

Diệp Khai tự nhiên không có khả năng nông cạn như vậy, trên thực tế nếu ai xem thấp hắn mà nói, cuối cùng có hại chịu thiệt. Cha phải hiểu là bọn họ cũng muốn Hoa Đông, chỉ có điều dùng vốn riêng của con cũng không tiện, huống hồ còn qua tên người khác, nếu như bên ngân hàng kiến thiết rót vốn vào thì tốt rồi, cũng có thể lại để cho những người khác yên tâm một ít.

- A..., chuyện này ah, đoán chừng vấn đề không lớn, để cha nói với anh Vân Tùng.

Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai đề nghị, suy nghĩ một lát liền hiểu con mình kiếm chỉ phương nào. nguồn TruyenFull.vn

Hôm nay trong thường vụ, lão Trần đã thôi chức, trống ra một vị trí, đoán chừng đồng chí Cổ Kiến Nhung sẽ thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư của ban bí thư, chính thức tiến vào hàng ngũ lãnh đạo quốc cấp. Với tầm tuổi chưa đến 50 của hắn có thể nói là nước cộng hoà có sự trẻ hóa chưa từng có.

Trong cục chính trị cũng vì thế mà bổ sung thêm một ủy viên, vị trí này rõ ràng là tiện nghi cho Diệp Tử Bình. Đây cũng là phần bánh ngọt của lão Diệp gia sau khi giành thắng lợi, so với trước càng tiện nghi hơn nhiều. Thuận tiện hơn nữa là đồng chí Hồng Chính đã xác nhận nhận chức vụ Phó thủ tướng, phụ trách công việc hằng ngày của chính phủ do thủ tướng Vân không khỏe, chỉ nắm một số chuyện lớn, cái này coi như ý bồi dưỡng người nối nghiệp.

Diệp Tử Bình bốn mươi tuổi đã là bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, ủy viên cục chính trị, đứng đầu thành phố lớn nhất nước sẽ có biến hóa thế nào? Đoán chừng rất nhiều người cũng bắt đầu cân nhắc chuyện này rồi.

Diệp Khai có cảm giác không sai, tự nhiên cũng cần cân nhắc phương thức xử lý.

Căn cứ đóng tàu cỡ lớn Hoa Đông dù nói là đồng chí Hồng Chính khởi công lúc còn chủ chính Minh Châu nhưng phát triển sẽ là trong thời kỳ Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu. Vấn đề này cũng cần đặc biệt quan tâm, nhất là tài chính.

Diệp Khai không hy vọng vì nguyên nhân khác mà mang lại phiền phức cho cha mình nên nếu như ngân hàng khai phát kiến thiết mở trương mục cho vay cũng là một lựa chọn tốt.

Bằng không mà nói, một nhà máy đóng tàu có năng lực đóng cả hàng không mẫu hạm lại nằm trong tay tư nhân thì cao tầng tình làm sao chịu nổi? Nói sau cũng sẽ không yên tâm ah!

Có nhiều thứ, Diệp Khai không quan tâm ăn mảnh, mấu chốt là phải làm việc, mà không phải đơn thuần kiếm tiền.

Kỳ thật với thực lực kinh tế của Diệp Khai hiện giờ, tài chính hơn trăm triệu dollar không có gì quá lo lắng. Vấn đề mấu chốt là dùng tốt để cải tạo một số hoàn cảnh chung quanh. Ít nhất vào lúc tương lai hắn nắm quyền sẽ không có cục diện xấu?

Đương nhiên, Diệp Khai cũng không lo lắng Sở Vân Tùng sẽ tức giận vì đề nghị này của mình.

Nhìn như Diệp Khai ăn theo chỗ tốt của Sở Vân Tùng, là một phần lễ vật mà Sở Vân Tùng đưa cho con gái nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Diệp Khai đã đầu tư vào đây nhân lực và vật lực rất lớn, tuyệt không thể thất bại, sau này nhà máy đóng tàu Hoa Đông dù chỉ chuyên về dân dụng cũng không thiệt thòi.

Làm được hạng mục này nhất định là có lợi nhuận.

Cũng bởi vì như thế, Diệp Tử Bình cũng sẽ không dị nghị, dù sao cũng không thể lừa được lão hữu Sở Vân Tùng. Huống hồ nếu như thuận lợi thì hai người sau này là thân gia.

- Sau này con không lo đến quốc gia đại sự, chuyên tâm học hành.

Diệp Khai cam đoan với Diệp Tử Bình.

- Con có thể làm như vậy, cha rất vui mừng.

Diệp Tử Bình rất hài lòng.

Trên thực tế, hôm nay Diệp Tử Bình nhập cục đã định, tương lai không lâu còn phải tiếp nhận chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, có thể nói là ngôi sao mới trên chính đàn.

Như vậy Diệp Khai với tư cách là con của Diệp Tử Bình chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý tới. Hắn có thể an định lại, không muốn gây chuyện thị phi, đó là không còn gì tốt hơn, cũng khiến Diệp Tử Bình giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Quả nhiên, sau khi Diệp Tử Bình cùng Sở Vân Tùng nói chuyện về đề nghị của Diệp Khai thì Sở Vân Tùng đồng ý hạng mục đầu tư này. Ông cũng từng nghiên cứu qua về căn cứ đóng tàu Hoa Đông, biết là thiện ý của lão Diệp gia cùng chia bánh ngọt với lão Sở gia, sao có thể phản đối?

Nếu như lựa chọn Diệp Khai là con rể, chẳng khác nào đem tương lai lão Sở gia toàn bộ phó thác cho hắn, nếu như không thể tin tưởng lẫn nhau cùng có lợi, còn nói gì quan hệ thông gia hợp tác?

Vừa lúc đó, Diệp Khai nhận được điện thoại của đại ca Diệp Kiến Hoan.

- Lão Nhị, anh đã đến Kinh Thành, tới Đế Hào tiêu khiển chút nhỉ, nhanh lên, anh có chuyện cần bàn.

Giọng Diệp Kiến Hoan dường như rất vui vẻ.

- Lão đại, chắc em không đi được.

Diệp Khai đáp.

- Vì cái gì? Không phải là thi đại học đấy chứ, đừng khẩn trương như vậy a?

Diệp Kiến Hoan ngạc nhiên, sau đó lại bổ sung một câu:

- Lâm Tư Vũ cũng tới ah, nàng không quên cậu đấy.

- Không được, em phải ngoan rồi.

Diệp Khai đáp.

- Phì? Ngoan?

Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức há miệng!