TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Môn
Chương 122: Các Đại Lão, Đám Cự Đầu

Từ lúc Diệp lão gia gọi điện cho Diệp Khai thì chỉ khoảng 20' sau hắn đã có mặt.

Có thể từ vùng ngoại ô nhanh chóng tới đại nội như vậy là nhờ vào trực thăng quân đội. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Khai đi trực thăng tuần tra của quân đội bay ngang qua bầu trời kinh thành.

Không phận kinh thành được quản lý cực kỳ nghiêm khắc. Ngoại trừ các đường bay của hàng không dân dụng theo hướng biển thì mọi vật thể bay khác muốn lên xuống đều cần có sự phên chuẩn. Cố nhiên nếu có chuyến bay không thuộc về bộ phận quản lý đó thì cũng không cần phê chuẩn.

Huống chi hàng không tư nhân trong nước hiện giờ còn chưa có, còn chưa nói tới gì phê duyệt bay lượn.

Nói ngắn gọn, với lực lượng phòng không kinh thành mà nói, nếu như thượng cấp chỉ thị bắn rớt một con muỗi cũng chỉ biết kiên quyết chấp hành.

Từ không trung nhìn xuống kinh thành thấy khác với đoạn thời gian phong ba chính trị. Rất nhiều kiến trúc đang được tiến hành xây dựng.

Kinh tế trong nước đang phát triển cao tốc. Tuy trong hai năm thế lực bảo thủ ngóc đầu khiến kinh tế tư doanh bị trùng kích khá nặng, một số xí nghiệp tư nhân bị ép phải giao cho chính phủ nhưng nhìn từ chỉnh thể thì kinh tế quốc dân vẫn rất phát triển.

Nhưng trong lòng những lãnh đạo ủng hộ cải cách thì sự phát triển này vẫn quá chậm. Nhất là đồng chí Phương Hòa, trong nhiều lần nói chuyện chính thức hoặc chưa chính thức đều đặc biệt nhấn mạnh mọi người còn phải giải phóng tư tưởng.

Trực thăng đậu thẳng xuống bãi đáp ở đại nội, xe ô tô rất nhanh đem Diệp Khai vào chỗ ban bí thư.

Trước khi vào còn phải trải qua kiểm tra an ninh. Nhân viên an ninh là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, kiểm tra rất cẩn thận, kể cả những bộ phận nhạy cảm khiến Diệp Khai hơi xấu hổ.

Thư ký phụ trách dẫn Diệp Khai tới phòng họp. Diệp Khai sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh bước vào.

Khí thế thật cường đại! Diệp Khai mới vừa vào cửa đã thấy mấy luồng khí thế cường đại áp tới khiến hắn lạnh toát.

Lúc nhận được điện thoại của lão gia tử, Diệp Khai còn tưởng rằng chỉ là vài ba cá nhân mà thôi. Nào ngờ trong phòng họp có hơn mười vị nhân vật đỉnh cấp của chính trị trong nước.

Ánh mắt của mọi người dường như nhất thời đều rơi vào Diệp Khai, quả thật áp lực rất lớn.

Cho dù Diệp Khai cảm giác mình cũng là nhân vật, hơn nữa bất phàm nhưng vừa thấy cảnh tượng như vậy khó tránh khỏi lúng túng. Hắn đâu phải ủy viên cục chính trị, cũng không phải trong ban bí thư, sao có khả năng áp trường?

Nói một cách khác, dù đổi nhân vật chính là một ủy viên trung ương nào chắc cũng không tốt hơn Diệp Khai quá nhiều. Trong phòng thật sự hơn một nửa lãnh đạo cao tầng trong nước, thật sự là quá kinh người!

Diệp Khai tự nhiên cũng cảm giác như vậy, thấy ngoài năm vị thường vụ bao gồm cả Diệp lão gia còn có mấy vị ủy viên khác tuy không thường gặp nhưng cũng có ấn tượng. Diệp Khai bất giác hơi lắp bắp:

- Các vị đại lão mạnh giỏi!

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hơi kinh ngạc.

- Đại lão?

Đồng chí Giang Thành nghe xong dường như hơi suy nghĩ, cách gọi này cũng rất đặc biệt.

Diệp Khai hận không thể vả vào miệng mình, không biết vì sao lại xưng hô như vậy?

Bất quá trong lòng hắn thầm nói không biết xưng hô thế nào? Chẳng lẽ chào các vị mạnh giỏi, nhưng vừa đến miệng lại thành như vậy.

Quả nhiên vẫn có người so đo, Bí thư thành ủy Phùng Duẫn Đồng cũng vậy. Hắn cười nhạt hỏi:

-Đồng chí Tiểu Diệp, cách xưng hô đại lão hình như là dùng để chỉ đại ca xã hội đen trong phim Hongkong. Cậu vừa vào cửa đã gọi chúng tôi như vậy là ý gì?

Diệp Khai nhìn thấy là Phùng Duẫn Đồng thì cũng không sợ hãi gì. Hắn tương đối biết về Phùng Duẫn Đồng, mặc dù nói Bí thư thành ủy kinh thành là ủy viên cục chính trị, hơn nữa có khả năng tiến vào thường vụ trong lần đại hội đảng sắp tới, lại thân cận với đồng chí Sở Phong nhưng Diệp Khai không hề có áp lực. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Phùng Duẫn Đồng hung hăng càn quấy, không đem đồng chí Giang Thành vào mắt, nghe nói đã bị đồng chí Giang Thành rất bất mãn, vậy sao còn phải sợ?

Huống hồ Diệp Khai cũng biết, theo như trí nhớ thì ngày Phùng Duẫn Đồng gặp họa cũng không xa.

Đồng chí Giang Thành dùng là hệ phái Minh Châu, không tránh khỏi xung đột với phái kinh thành của Phùng Duẫn Đồng. Phùng Duẫn Đồng làm người hung hăng càn quấy, sao có thể có kết quả tốt?

Bởi vậy Diệp Khai không cần nghĩ cũng biết, đợi đến khi đồng chí Giang Thành ngồi vững vị trí thì lần đầu tiên khai đao là vị tự xưng là Kinh Thành thái gia Phùng Duẫn Đồng này. Bất quá giờ với ảnh hưởng của Phùng bí thư ở kinh thành thì Diệp Khai cũng không muốn gây sự với hắn:

- A, các vị cự đầu mạnh giỏi!

- Phụt....

Thủ tướng Vân đang uống trà nghe xong danh xưng này thì phun cả nước trà, may mà trước mặt không có người, bằng không thì xấu hổ rồi.

Vừa rồi Phùng Duẫn Đồng còn bắt bẻ Diệp Khai về danh xưng đại lão là chỉ xã hội đen. Giờ Diệp Khai lại bảo là cự đầu, sợ là cũng không tốt lành gì? Chẳng lẽ chào một tiếng khó vậy sao? Mọi người khác cũng cười cười, đột nhiên phát hiện ra Diệp Khai rất thú vị. Vui nhất là Diệp Khai là cháu của Diệp lão, nói mấy câu cũng không sao nhưng mỗi ngày nghe đám quan viên nói vậy chắc tai chai lên.

Phùng Duẫn Đồng không buông tha:

- Tôi nói Tiểu Diệp ah, cậu trái một câu đại lão, phải một câu cự đầu. Chẳng phải đem chúng tôi là lão đại xã hội đen hay chuyên gia tài chính tư bản đây?

Thời điểm trước kia, mỗi khi nói tới vấn đề tích lũy tư bản thì từ cự đầu và đầu sỏ không quá khác biệt, vì vậy Phùng Duẫn Đồng mới lên tiếng.

- Khục...

Diệp lão gia ho một tiếng, vẻ mặt không vui.

Điều này cũng khó tránh khỏi, ngươi nói ngươi là Bí thư thành ủy kinh thành, thân phận và tuổi tác thế nào mà phân cao thấp với cháu ta? Còn có lòng tự trọng sao?

Diệp lão gia cũng rất hiểu tính cách Phùng Duẫn Đồng, chỉ không muốn so đo với hắn mà thôi. Bậc tôn trưởng Phùng gia có cống hiến lớn lao với nước cộng hòa, người ta đã sớm hy sinh, so đo với con cháu chẳng phải hay ho gì. Chỉ là Phùng Duẫn Đồng lại làm khó dễ Diệp Khai khiến trong lòng Diệp lão gia rất bực bội, hiềm khích lập tức tăng lên rất lớn.

Đồng chí Giang Thành nhìn sắc mặt Diệp lão gia, biết rõ hai bên đã có hiềm khích, chỉ chưa lên tiếng mà thôi. Trong lòng ông lập tức khẽ động, dường như mình có thêm một đồng minh công thủ rất tốt nha.

Lúc này Diệp Khai đã thích ứng với không khí trong phòng. Hắn thấy Phùng Duẫn Đồng cứ bắt bẻ hắn thì cũng bực mình, nghĩ mình lờ đi thì thôi, còn muốn bắt nạt sao?

Nhất là Diệp Khai đã sớm thấy rõ kết quả của Phùng Duẫn Đồng nên không sợ gì, lạnh mặt nói:

- Phùng bí thư hiểu sai rồi! Ông không nên áp cho danh xưng đại lão và cự đầu sang xã hội đen Hongkong, ám chỉ gì vậy?

Ow ow, không phải chơi như vậy chứ?!

Chư vị đang ngồi nghe xong lập tức suýt ngã. Một thằng nhãi ranh cũng dám chỉ trích một Bí thư thành ủy, ủy viên cục chính trị?!

- Hắc!

Phùng Duẫn Đồng cũng giận dữ, chỉ là so về thân phận địa vị thì hắn cũng không dám quá phận trước mặt các đại lão, đành nén giận hỏi:

- Vậy cậu nói ý tứ trong đó xem?!

- Cái gọi là đại lão, là lão lãnh đạo dẫn dắt mọi người phấn đấu mà cự đầu là người làm ra cống hiến kiệt xuất đối với kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học. Hai danh từ này là diễn dịch của xã hội với lãnh đạo quốc gia, không ngờ ý của Phùng bí thư như thế, xem các vị lãnh đạo là xã hội đen?

Diệp Khai giải thích một phen rồi không chút khách khí quay giáo về Phùng Duẫn Đồng

- Người Hồng Kông còn đem danh từ đồng chí chỉ người đồng tính, chẳng lẽ ông cũng chấp nhận cách nói của người ta áp vào tín niệm cùng lý niệm chúng ta, làm sai lạc từ đồng chí trong đảng?!

- Cậu...

Phùng Duẫn Đồng nghe xong giận điên lên nhưng nhất thờ bị sự chỉ trích của Diệp Khai làm cho cứng họng.

- Phụt...

Lần này là Hứa Vĩnh Niên phun trà, gập người cười nói.

- Đứa cháu của Diệp lão quả thật lợi hại!

- Xảo ngôn.

Trần Chiêu Vũ lúc nãy giờ vẫn thất lạc khi Diệp Khai tiến vào lên tiếng:

- Diệp Khai, cậu nói xem có phải hai đứa cháu tôi bị cậu đánh thương không?!