Hai má cô đỏ lên, luống cuống cúi đầu xuống, trong lồng ngực giống như có hươu con hoạt bát đang không ngừng chạy nhảy.
Không thể phủ nhận, Mục Tinh Ngôn đã trưởng thành rồi, cũng trở nên đẹp trai hơn, cậu kế thừa những ưu điểm ngoại hình của cả Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, mắt sâu, mũi cao, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, còn có một đường cong cơ thể gần như hoàn hảo, làn da trắng không tì vết, ngón tay cũng thon dài, khớp tay đều rõ ràng, khiến cô không thể ngăn được lòng đố ky mà cầm chắc đũa trong tay!
Khi cậu đến Pháp, cậu vẫn có một chút non nớt.Lúc đó, cô vẫn là đứa nhóc không hiểu chuyện, nhiều năm trôi qua, đôi vai cậu đã rộng hơn, cô hiểu, bọn họ đều đã lớn, không còn như nhỏ khi lúc tất cả cùng nằm trên một chiếc giường thì thầm nói chuyện nữa, cậu cũng sẽ không nhẹ nhàng an ủi cô hay hôn hai má cô một cách tự nhiên nữa.Ăn cơm xong, Trần Mộng Dao thu xếp để Mục Tinh Ngôn đi xem phòng, nghỉ ngơi sớm một chút.Kính Tiêu Nhiễm có chút mong đợi, bởi vì phòng của cậu là do cô trang trí, cô hiểu rất rõ cậu yêu thích cái gì, muốn nghe thấy lời khen ngợi của cậu.Không ngờ tới Mục Tỉnh Ngôn lại nói: “Con sẽ không ở lại đây, con phải quay về Mục trạch.
Đã lâu không trở về rồi, bây giờ phải chuyển về thôi, bố Kính, dì, con cảm ơn sự chăm sóc của hai người suốt bao năm qua, bây giờ con đã trưởng thành rồi, con cần phải chăm sóc hai người rồi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ rằng Mục Tinh Ngôn trở về sẽ tiếp tục ở lại nhà họ, không nghĩ tới lại đột nhiên tách ra như này.Khó chịu nhất đương nhiên là Kính Tiêu Nhiễm, Mục Tinh Ngôn thậm chí còn không tới xem căn phòng cô đã vì cậu mà sắp xếp.Cô đang muốn kháng nghị thì đột nhiên chuông điện thoại của Mục Tinh Ngôn vang lên, trong nháy mắt cậu lấy điện thoại ra nghe máy, cô rõ ràng nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình điện thoại là Tiểu Nhiên, đó chắc chắn là tên con gái, còn ghi chú thân thiết như vậy, cô há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng thì một chữ cũng không nói ra.Nhận điện thoại xong, Mục Tinh Ngôn nói lời tạm biệt liền rời đi.
Kính Tiêu Nhiễm như quả cà bị sương đánh, trở về phòng nằm trên giường không hề nhúc nhích.Trong đầu không ngừng hiện ra tên Tiểu Nhiên kia, lẽ nào những năm qua ở Pháp, Mục Tinh Ngôn đã có bạn gái rồi!
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô quả quyết gọi video cho anh trai ruột Kính Tinh Phàm, chuông vang một hồi lâu sau, hình ảnh mới hiện ra, Kính Tinh Phàm khuôn mặt đẹp trai khí thế bừng bừng cầm điện thoại di động lên, mặt đầy ghét bỏ nói: “Làm sao? Anh đang rất bận, có chuyện thì nói có rắm thì phóng.”
Kính Tiêu Nhiễm sớm đã quen với sự ghét bỏ từ nhỏ đến lớn của anh trai ruột, cũng đã miễn dịch rồi: “Em hỏi anh, có phải là anh cả ở Pháp có bạn gái rồi không?”
Kính Tinh Phàm trừng mắt bất mãn: “Anh làm sao mà biết? Anh ở Anh còn anh ấy ở Pháp, anh ấy cũng không thể có chuyện gì đều kể hết cho anh? Làm sao? Phát hiện ra chuyện gì? Không phải sao? Em không phải thực sự coi anh ấy con rễ nuôi từ bé chứ? Nhà mình làm gì có chuyện có khả năng nuôi con rễ từ bé họ Mục được.”
Kính Tiêu Nhiễm nói: “Kính Tinh Phàm, anh chính là con chó, một ngày không cắn người khác liền không chịu được! Có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng trở về nữa!”
Gào xong cô trực tiếp ngắt video, nói đến cũng lạ, dáng vẻ Mục Tinh Ngôn đẹp trai có thể khiến tim cô đập thình thịch, nhưng anh trai ruột cô Kính Tỉnh Phàm cho dù có đẹp trai bao nhiêu, cô cũng có thể đem mặt anh vứt trên đất mà hung hăng chà xát, cái tên đó khiến cô hận đến nghiến răng nghiền lợi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chán ghét như Vậy..