Đầu bên kia điện thoại là Kính Thiếu Thanh: “Đình Sâm, cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm cậu.
Mục Đình Sâm nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ừm… hiểu rồi, tôi đang ở nhà, cậu qua đây đi.”
Sau khi đợi khoảng nửa giờ, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao cùng bước vào cửa, thật trùng hợp, Diệp Quân Tước cũng đến, abh đến một mình, không có Khúc Thanh Ca.Lúc mọi người ở trong phòng khách nói chuyện, Mục Đình Sâm đã yêu cầu má Lưu đưa Tiểu Đoàn Tủe sang chỗ khác chơi.
Trần Mộng Dao chưa nói mắt đã đỏ hoe: “Tình hình của Ôn Ngôn bây giờ thế nào?”
Mục Đình Sâm nhẹ nhàng lắc đầu, không nói lời nào, anh không muốn thuật lại lời của bác sĩ thêm lần nào nữa, trước mắt mà nói, Ôn Ngôn vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.Kính Thiếu Khanh thở dài: “Khi Ôn Ngôn và Quý Á Nam từ trên đỉnh tòa nhà ngã xuống, tài xế của Quý Á Nam cũng có mặt.Họ đã tiêm thuốc cho Ôn Ngôn khi đến sân bay và muốn trực tiếp đưa cô ấy đi.*Ôn Ngôn cố gắng chống đỡ để bỏ trốn, buộc phải trốn tránh nên chạy vào khách sạn đi thẳng lên sân thượng, lúc này dường như Ôn Ngôn không muốn nhảy xuống, chính là bởi vì tác dụng của thuốc không cầm được nên cô ấy đã ngã xuống.”
Quý Á Nam lao đến mà không hề nghĩ ngợi gì.Tôi nghĩ cạu ta đang có gắng bảo vệ Ôn Ngôn nên đã chét và Ôn Ngôn vẫn còn sống.Tôi nhìn thấy thi thể của Quý Á Nam, ngã xuống rất nặng, cả người gần như không chỗ nào xương còn nguyên vẹn.
Ôn Ngôn bị gãy xương vẫn xem như là không mấy nghiêm trọng.Điều quan trọng nhát là đầu được bảo vệ tốt, nhưng từ độ cao như vậy thì… chỉ có thể như vậy.”
Kính Thiếu Khanh đã có gắng hết sức để nói một cách khéo léo, như vậy thì sẽ không dễ làm tổn thương Mục Đình Sâm.Diệp Quân Tước cũng không còn “hiền lành” nữa: “Tôi đến đây cũng là vì chuyện này.Để tỉnh táo và trốn thoát, Ôn Ngôn đã dùng cách tự mình hại mình, lòng bàn tay bị trầy xước và đầu lưỡi bị cắn rất nghiêm trọng.Có vẻ như Quý Á Nam thực sự rất yêu Ôn Ngôn.Cậu ta hoàn toàn có thể không nhảy xuống, như vậy cậu ta vẫn sẽ sống tốt.”
“Tôi đã bắt được tài xế và bảo mẫu.
Bây giờ họ vẫn đang ở trong tay tôi, xử lý như nào anh nói đi, nếu không thì tôi phải lo cho bọn họ ăn uống, nghĩ lại thì chính tôi sẽ thua lỗ.Nếu tôi sớm biết Kính Thiếu Khanh sẽ đến, thì tôi sẽ không đến nữa, dù sao thì những gì cần nói anh ta cũng nói hết rồi.”
Thần sắc Mục Đình Sâm ngưng lại vài phần, những chỉ tiết mà Diệp Quân Tước nói, anh đều biết: “Cậu xem rồi giải quyết đi.”
Thần sắc Kính Thiếu Khanh đầy lạ lùng liếc Diệp Quân Tước một cái: “Có thể làm sao bây giờ? Đều xử lý thì quá độc ác rồi, néu đã làm rõ sự việc rồi thì bỏ qua thôi, dạy bảo một chút là được rồi, là Quý Á Nam sai họ làm như vậy, bây giờ Quý Á Nam đã chết rồi, bỏ đi thôi.”
Diệp Quân Tước trêu chọc nói: “Là vì Trần Mộng Dao ở đây nên anh mới bày ra vẻ lương thiện như này sao? Anh cùng với Mục Đình Sâm lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể là loại đèn tiết kiệm dầu sao? Giả bộ không mệt ư?”
Kính Thiếu Khanh không nhịn được nữa: “Cậu phải gây khó dễ với tôi sao? Theo ý của cậu thì những người đó phải chết sao? Vậy thì cậu giết đi, dù sao thì người cũng trong tay cậu.”
Một điều không ngờ chính là, Trần Mộng Dao còn độc ác hơn cả Kính Thiếu Khanh: “Mặc dù là Quý Á Nam sai tài xế với bảo mẫu làm như vậy, nhưng tiêm thuốc cho Tiểu Ngôn là do hai bọn họ làm, là bọn họ gián tiếp hãm hại Tiểu Ngôn, cho nên ai cũng đừng hòng chạy trốn.Không chết thì cũng phải lột da bọn họ, để cho bọn họ nhớ kỹ sau này không làm ra loại chuyện như này nữa! Nếu như Tiểu Ngôn mà chết, bọn họ cũng phải chết.”
Diệp Quân Tước nhíu mày: “Nói rất có lý, anh sẽ cố hết sức làm theo lời em nói, không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước đây, mọi người cứ chậm rãi tán gẫu ti.