“Tại sao lại rơi từ trên xuống thế kia? Một nam một nữ, ôm nhau ngã xuống, đều chết hết rồi phải không?”
“Thê thảm quá… không biết có cứu được không, ngã xuống từ độ cao như vậy…”
Từng lời nói đối với Mục Đình Sâm, giống như một lưỡi dao sắc bén, không chút thương tiếc mà đâm điên đảo trong ngực anh.
Khi nhìn thấy mái tóc đen bị nhuốm trong vũng máu, anh dừng bước lại, tuyệt vọng giống như con mãnh thú và dòng nước lũ, điên cuồng cuốn tới.€) con mãnh thú và dòng nước lũ ví với tai hoạ ghê gớm.Đám đông người xem không dám lại gần mà tạo thành vòng tròn bao xung quanh.Khi anh vừa bước vào khoảng đất trồng trong vòng tròn thì có người túm lấy anh: “Ngã thảm như vậy anh tới gần làm cái gì? Bị dính máu sẽ đen đủi lắm đấy?”
Anh hắt tay người kia ra, bước tới và ngồi xổm xuống, ra sức kéo tay Quý Á Nam ra khỏi người Ôn Ngôn.Anh cực kỳ ghét cô bị người đàn ông khác ôm, dù cho Quý Á Nam đã ngã xuống vô cùng thê thảm, anh vẫn muốn đấm anh ta một lần nữa.Tắt cả đều là do Quý Á Nam, nếu không phải anh ta, Ôn Ngôn sẽ không chết!
Anh phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ và những lời thì thầm to nhỏ của người qua đường, ôm Ôn Ngôn vào lòng, giọng nói khàn khàn đầy đau khổ: “Ngôn Ngôn… anh đến đưa em về đây rồi… chúng ta về nhà thôi…”
Mặt cô tái nhợt đến mức anh không thể cảm nhận được nhịp thở hay nhịp tim của cô.
Anh hồi hận là vào buổi sáng khi cô đi dự đám tang, tại sao anh lại không ngăn cản cô? Anh nghĩ mình hiểu cô đã đủ nhiều và nên tôn trọng mong muốn của cô, nhưng đôi khi ích kỷ cũng chính là sự cứu vãn, phải không?
Anh đã ích kỷ với cô nhiều năm như vậy, tại sao lại lơ là một lần như vậy?
Khi Trần Nặc chạy đến, tài xế và bà lão đưa đến đều đã biến mắt không thấy bóng dáng đâu.Nhìn thấy cảnh này, chân của Trần Nặc mềm nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống: “Thiếu gia… xe cấp cứu sắp đến rồi…”
Mục Đình Sâm ôm Ôn Ngôn không nhúc nhích.Liệu xe cấp cứu đến rồi có thể cứu Ôn Ngôn được không? Cô có thể mở mắt trở lại không? Đối với anh, chuyện này giống như trời sập xuống, vô tri vô giác, nước mắt anh rơi trên gò má trắng bệch của Ôn Ngôn.Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng rơi nước mắt.Anh nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi…
Ba ngày sau, vụ án Quý Á Nam bị bắt cóc giết con tin do Kính Thiếu Khanh cung cấp chứng cứ đã biết chân tướng rõ ràng, tắt cả đều do Quý Á Nam tự biên tự diễn, tất nhiên, Quý Á Nam cũng đã chết rồi, thi thể rơi từ trên tầng cao xuống chính là bằng chứng.Người của Quý gia sau khi nhận được tin tức này, có lẽ đã có lần thống khổ đầu làm chăn nệm, lần này, bọn họ lại không có động tĩnh gì, xem ra chính là sáng suốt muốn bảo vệ chính mình.
Nhưng làm sao Mục Đình Sâm sẽ bỏ qua cho bọn họ?
Mẹ Quý từ sớm đã gửi thư cho Kha Trăn nói về sự thật Quý Á Nam chưa chết, thậm chí ở tang lễ còn che dấu để cho người của Quý Á Nam bắt cóc Ôn Ngôn, lúc Mục Đình Sâm muốn rời đi, bà ta còn cố ý kéo dài thời gian, những điều này với Mục Đình Sâm mà nói, đều là những hành động không thể tha thứ.Mục Đình Sâm qua loa dùng thủ đoạn, cũng đã làm cho người của Quý gia không có cách nào đem thi thể của Quý Á Nam về hỏa táng an táng, trực tiếp bố trí ổn thoả ngay tại nhà xác.Rất nhanh sau đó, Quý gia không thể ngồi yên được nữa, không thể không tìm tới cửa đau khổ cầu xin.Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, Mục Đình Sâm ngồi ở bàn làm việc cùng với Tiểu Đoàn Tử hí hoáy chơi trò chơi xếp gỗ.Sau khi biết bố mẹ của Quý Á Nam tới, đến một chút mí mắt anh cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Bảo bọn họ vào đi.”.