Mẹ nói cho con biết, bố con hôm nay chính là đặc biệt bỏ lại công ty cùng con đến trường, cẩn thận bó đánh con!”
Đoàn Tử liếc mắt nhìn Mục Đình Sâm một cái: “Con lại không để bố đi cùng, bản thân con cũng có thể, không cần người theo.
Còn muốn động thủ đánh con, thô tục!”
Ôn Ngôn tức giận đến sửng sốt, Mục Đình Sâm lại ở một bên cười, ngoài miệng còn nói: “Đoàn Tử nói đúng, không thể đánh người, đó là thô tục.Mẹ con chính là quá cần thận, phụ nữ đều thích bận tâm.”
Đoàn tử sửa lại: “Ở trường không thể gọi tên con, muốn gọi con là Đại Danh, con cũng không muốn người khác biết tên con là gì, quá ngu rồi!”
Ôn Ngôn hồ nghi bám vào bên tai Mục Đình Sâm hỏi: “Nó đây là đến trường liền phóng thích sao?
Trước kia em còn cảm thấy tính tình nó rất an tĩnh, xem ra là em nghĩ nhiêu rôi.Nó kế thừa ngạo mạn cùng tự đại của anh, ngược lại không kế thừa tích tụ như kim của anh, anh xem nó hận người một bộ một bộ, đều trách anh bình thường không quản giáo no tốt, quá không cách nào.”
Mục Đình Sâm liếc nhìn cô: “Em đang khen hay là đang chê anh?
Tại sao anh nghe kỳ lạ như vậy?
Những gì không tốt nó học đươc phụ thuộc vào anh?
Bình thường anh chưa từng quản giáo nó, đó là bởi vì so với em ít tiếp xúc, cũng rõ ràng đây không phải là anh dạy, hoặc là vấn đề của em, hoặc là tính tình của nó chính là như vậy, sao lại dựa vào anh? Cái này anh không gánh vác.”
Không đợi hai người nói thầm xong, Đoàn Tử liền không kiên nhẫn: “Hai người thật là phiền phức, có thể đi nhanh một chút được không?
Người lớn như vậy còn lặng lẽ nói, có xấu hổ hay không?”
Ôn Ngôn: “…
Mục Đình Sâm: “…”
Đến phòng học, Đoàn Tử trực tiếp đi theo những người bạn khác đi vào, Ôn Ngôn nói chuyện với thầy giáo vài câu, Đoàn Tử còn không kiên nhẫn ngăn ra dấu cho cô, ý bảo cô nhanh chóng đi.Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ghét bỏ sâu sắc ở đây!
Các phụ huynh khác đều đang chờ bên ngoài lớp học, Ôn Ngôn cũng không yên tâm, đứng ở nơi Đoàn Tử không nhìn thấy, cô liền muón nhìn xem cậu khóc hay không!
Đều là đứa trẻ đầu tiên đến trường, rất nhiều trẻ em không thích ứng rời khỏi bố mẹ, sống chết không chịu vào lớp học, giống như bên trong là nhà tù, có thứ gì đáng sợ, an ủi thế nào cũng vô dụng.Nhìn những đứa trẻ khó nức nở kia, vẻ ghét bỏ của Đoàn Tử càng thêm rõ ràng.
Thật vất vả tất cả đứa bé đều đi vào, tiếng khóc nức nở.vẫn không dứt bên tai, giáo viên chăm sóc trẻ em kiên nhẫn dỗ dành những đứa trẻ đó, dần dần, tiếng khóc rất nhiều.Đúng lúc này, Đoàn Tử nhãn nại đã tới cực hạn, tay vỗ bàn học, “Đằng” đứng dậy quát: “Đừng khóc, ấu trĩ chết!
các cậu vẫn chưa cai sữa à?”
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, yên tĩnh máy giây sau, không biết đứa nhỏ nào trước “oa” khóc lên, lập tức tiếng khóc nói thành một mảnh, giáo viên chăm sóc nhìn thấy trợn mắt há hốc miệng, dỗ dành nửa cái này là vô ích!
Bên cạnh có bố mẹ đang thảo luận về Đoàn Tử: “Đứa bé này ngược lại có chút ý tứ, người khác đều khóc, liền nó không khóc, giống như một người lớn.”.