Theo Diệp Quân Tước ra khỏi nhà hàng đồ Tây, Khúc Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Quân Tước càng nhìn hộp quà trong tay cô càng thấy không vừa mắt: “Anh không đến, tối nay em sẽ về nhà?”
Khúc Thanh Ca nhíu mày: “Anh có ý gì? Chúng ta còn chưa ly hôn, em biết cân nhắc, chí ít em sẽ không giống anh uống say như chết rồi mang theo dấu son của người con gái khác về nhà! Anh kinh tởm lại nghĩ người khác cũng kinh tởm như anh sao, anh chạy tới đây làm gì? Bắt gian? Em và Á Nam chỉ là bạn nhiều năm không gặp, xế chiều hôm nay trùng hợp gặp, cho nên buỏi tối cũng ăn bữa cơm thôi.
Diệp Quân Tước cũng đang giận, âm lượng không tránh khỏi có chút lớn: “Một dấu son môi mà thôi, anh có nên giường với người con gái khác sao? Cũng không phải là tự anh động đến, là mấy người con gái kia hôn anh, anh căn bản là không biết! Em đừng mượn chuyện đổi sang chỗ khác, mở miệng một tiếng Á Nam, gọi thân thiết như: vậy, vì ra ngoài cùng ăn cơm, em còn cố ý ăn mặc trang điểm, em dám nói hai người không có ý đó?”
Khúc Thanh Ca bỗng nhiên nghĩ đến nói những lời kia của Quý Á Nam, không hiểu sao có chút chột dạ, cô không có ý đó, không biết Quý Á Nam có ý đó không…
Ngay lúc cô trầm mặc mấy giây này, Diệp Quân Tước tức giận tới mức đạp một cước vào ven đường rồi nói: “Trở về rồi nói!”
Trên đường trở về, hai người lái hai chiếc xe, tự nhiên cũng không giao lưu cái gì.Chân trước chân sau trở về trang viên Diệp gia, Khúc Thanh Ca bởi vì anh, tức giận đến nỗi sắc mặt không dễ nhìn lắm.Sắc mặt Diệp Quân Tước còn khó nhìn hơn cô, giống như không phải cô và Quý Á Nam ra ngoài ăn cơm mà là bị bắt gian tại giường vậy.Lúc Nhuế Nhuế nhào tới, anh cũng không ôm, nói bảo mẫu mang Nhuế Nhuế đi: “Khúc Thanh Ca, em đi theo anh!”
Khúc Thanh Ca nhìn bộ dáng này của anh, có chút sợ hãi, đến phòng ngủ rồi đóng cửa lại, không biết anh sẽ làm gì?
Anh ngược lại chưa đánh cô lần nào, nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy anh tức giận đến mức này bao giờ…
Cây ngay không sợ chết đứng, cô vẫn là cùng anh trở về phòng ngủ, cô mới vừa vào cửa, anh liền khóa trái cửa phòng ngủ lại, một tay kéo cô vào trong ngực, thô bạo ngăn môi chặn môi của cô.Cô từ đầu đã không định phản kháng, đều đang tức giận, cô càng giãy dụa anh càng tức giận, vậy thì càng khó nói.
Thế nhưng thời gian dần qua, cô cảm giác có chút hít thở.không thông, anh cũng làm cô đau.Cô sức tránh né, thật vất vả mới tránh được nụ hôm của anh, hô hấp không khí mới: “Anh làm gì?”
Anh không nói chuyện, trực tiếp ôm cô ném lên giường, không đợi cô đứng lên, liền lần người gắt gao đè cô lại.Anh tay của cô bị anh kiềm lại ở trên đỉnh đầu, tay bị bóp.có chút đau nhức, váy áo bị anh thô bạo giật xuống, cô không có chút lực phản khác nào.Tận đến lúc anh đi vào chủ đề, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, anh mới lạnh giọng nói: “Ngoại trừ cái này, anh còn có.thể làm gì? Em là người phụ nữ của anh, lúc nào muốn em, thì liền làm em, có vấn đề gì sao?”
Khúc Thanh Ca cảm thấy anh không thể nói lý, lại có phần bị nhục nhã, tức giận đến đỏ cả vành mắt.Diệp Quân Tước nhíu mày, buông tay cô ra, động tác thoáng nhẹ chậm chạp một chút, không ngờ vừa buông tay ra liền có một bạt tai trên mặt anh.Cơ thể anh bỗng chốc cứng đờ, tức giận nhìn cô chằm chằm: “Em điên sao?”
Khóe mắt cô còn óng ánh nước mắt, coi thường anh: “Tôi không điên, anh mới là người điên.Một tát này đau lắm hả? Anh rất tức giận? Thế nhưng là hành vi của anh gây ra tổn thương cho tôi còn hơn một cái tát này nhiều!”
Sắc mặt Diệp Quân Tước trầm đến đáng sợ, anh rất phẫn nộ, bởi vì dường như chưa ai từng tát anh, anh sẽ không ăn miếng trả miếng, sẽ không động một ngón tay vào người cô, nhưng dùng cách khác đòi lại!
Trong quá trình tiếp theo, Khúc Thanh Ca gắng gượng ngậm cuống họng, đợi bão tố qua đi, cô chịu đựng toàn thân đau nhức ngồi dậy, cuồng loạn kêu lên: “Tôi muốn ly hôn với anh! Một giây tôi cũng không thể chờ được nữa!”
Diệp Quân Tước xuống giường châm điều thuốc, hững hờ nói: “Được, anh lập tức bảo A Trạch mang thỏa thuận ly hôn đến, đến lúc đó chỉ cần em dám hạ bút ký tên là được..