Mạc Hạ không muốn từ chối, cũng chỉ đành đi theo Thẩm Lệ.
Chỉ là biểu cảm kia có mấy phần không tình nguyện. Mặc dù đầu óc của Mạc Hạ thông minh, nhưng mà cái đó cũng chỉ là so sánh với bạn bè cùng lứa mà thôi. Thẩm Lệ là một người lớn, đã sống gần ba mươi năm rồi, sao có thể không nhìn thấy một đứa bé đang suy nghĩ cái gì được. Lại đi được vài bước nữa, Thẩm Lệ vừa đi vừa quan sát biểu cảm của Mạc Hạ, phát hiện biểu cảm của Mạc Hạ đông cứng, cẩn thận, căng thẳng, nhíu mày, cả người trông cực kỳ nghiêm túc. Lúc sắp đi đến cửa, Mạc Hạ còn có chút lo lắng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, còn có vẻ bất an. “Hạ Hạ.” Thẩm Lệ kêu cô bé một tiếng. “Dạ?” Mạc Hạ ngẩng đầu lên, biểu cảm ở trên mặt còn có chút bối rối. “Sao vậy, tại sao con lại không muốn đi vào trong nhà sách này như thế chứ?” Thẩm Lệ ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang nhau với Mạc Hạ, giọng nói dịu dàng nhìn chằm chằm vào mắt của Mạc Hạ. Mạc Hạ cắn môi, hai tay nắm chặt lại cùng một chỗ: “Đó chính là dì… lần trước đã bị thương ở chỗ này, con không muốn đi vào nơi này nữa.” Giọng nói của cô bé rất nhỏ, lộ ra vẻ bất an, nhưng mà ý tứ biểu đạt lại cực kỳ rõ ràng. Thẩm Lệ sửng sốt một chút: “Không có sao đâu, dì cũng không sao mà, cái này chẳng qua chỉ là bất ngờ thôi, cũng giống như là con đấu vật ở trong sân nhà con vậy đó, cái đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, cho nên ngày nào con cũng chơi ở trong sân mà có đúng không?” Đầu tiên là Mạc Hạ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đột nhiên lắc đầu: “Không giống nhau đâu.” “Giống nhau cả thôi mà.” Thẩm Lệ nói. Mạc Hạ cũng không nói chuyện, hơi buông thỏng ánh mắt, bộ dạng nhỏ bé rất đáng thương. Thẩm Lệ thấy cô bé như thế này cô cũng không quá nhẫn tâm, nói: “Được rồi, chúng ta không đi vào bên trong nữa, trực tiếp đi ăn cơm thôi.” Xem ra chuyện lần trước cô bị thương ở đây đã để lại bóng ma tâm lý cho Mạc Hạ. Mạc Hạ đã năm tuổi, đã có ký ức, có rất nhiều chuyện cũng hiểu được. Nếu như cô cố ý muốn hỏi, có phải là cô có thể sẽ biết được chút gì đó từ trên người của Mạc Hạ hay không? Nhưng mà Thẩm Lệ vẫn không mở miệng được, cuối cùng cũng không hỏi cái gì cả. … Dẫn Mạc Hạ đi ăn cơm, Thẩm Lệ nói muốn mời Mạc Hạ đi đến nhà của cô chơi. Mạc Hạ gần gũi với cô, cô bé gật đầu đồng ý. Buổi tối lúc Cố Mãn Mãn về nhà, nhìn thấy Mạc Hạ đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xếp khối gỗ, hét lên một tiếng thật lớn. “A…” Mạc Hạ che lỗ tai của mình, chờ Cố Mãn Mãn bình tĩnh trở lại, cô bé mới mở miệng như là ông cụ non: “Dì Cố à, dì tỉnh táo lại một chút đi.” “Hạ Hạ, tối nay con muốn ngủ lại nhà của chị Tiểu Lệ hả?” Cố Mãn Mãn chạy chậm đến trước mặt của Mạc Hạ, hai mắt dính chặt ở trên người của Mạc Hạ giống như là đang nhìn cô bé chăm chú. Mạc Hạ im lặng nhích qua bên cạnh: “Dạ.” “Vậy…” Cố Mãn Mãn vừa mới mở miệng, liền bị Mạc Hạ vô tình đánh gãy: “Con ngủ cùng với dì Thẩm.” “Vậy…” “Dì đi tắm nhanh đi.” Lúc nãy Thẩm Lệ mới vừa đi vào trong để tìm một cái chăn nhỏ cho Mạc Hạ, lúc đi ra thì nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau. “Đi tắm nhanh lên đi, tắm xong rồi thì đến chơi với Hạ Hạ.” Thẩm Lệ biết Cố Mãn Mãn cũng thích Mạc Hạ, thúc giục cô ấy đi tắm trước. Thẩm Lệ ngồi xuống ở trước mặt của Mạc Hạ chơi xếp hình cùng với cô bé. Xếp qua xếp lại, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Dì Cố đã có bạn trai chưa ạ?” Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, mặc dù là bây giờ Đào Triển Minh với Cố Mãn Mãn vẫn còn chưa nói rõ ràng, nhưng mà dựa vào trí thông minh của Cố Mãn Mãn, chắc chắn là sẽ chạy không thoát, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay của Đào Triển Minh. Thế là cô nói: “Xem như là có rồi.” Mạc Hạ thở dài: “Nói như vậy thì cũng chỉ còn có một người độc thân thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Chương 1710: Chắc chắn là chạy không thoát
Chương 1710: Chắc chắn là chạy không thoát