“Điện thoại di động của chị á?”
Thẩm Lệ sờ vào túi của mình, nhìn bốn phía: “Điện thoại di động của chị đang ở đâu vậy?” Lúc ở nhà một mình, cô cứ luôn không tìm thấy điện thoại. Cố Mãn Mãn đi lần theo nơi phát ra âm thanh, cô tìm được điện thoại của Thẩm Lệ ở dưới đáy của bàn trà. “Điện thoại di động của chị ở đây này.” Cố Mãn Mãn nhặt được điện thoại của Thẩm Lệ ở dưới bàn trà. Thẩm Lệ cầm lấy điện thoại, còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sau mà ở dưới đáy bàn trà được chứ.” Thẩm Lệ mở điện thoại lên, phát hiện có một tin nhắn mới. Nhìn thấy có thông báo tin nhắn, ở trong lòng của Thẩm Lệ bảo rằng có lẽ tin nhắn này không phải là tin nhắn bình thường, có phải là người lúc trước gửi tin nhắn cho cô lại gửi tới nữa hay không. Trước khi Cố Mãn Mãn vẫn còn chưa tìm được người gửi tin nhắn tới là ai, cho nên người này cực kì càng rỡ, không kiêng kị gì cả. Thẩm Lệ mấp máy khóe môi, đi đến bên cạnh, ngồi xuống trên ghế sofa rồi mở điện thoại ra nhìn xem. Sau khi nhìn thấy là một số điện thoại gửi đến một tệp, Thẩm Lệ gần như có thể xác định chính là loại ảnh chụp đó. Chỉ là lần này lại thay đổi một số điện thoại khác mà thôi. Thẩm Lệ nhìn một chút, ấn mở tin nhắn ra, nhìn thấy tấm ảnh được gửi tới trong tin nhắn, trong lòng thở dài một hơi, quả nhiên lại là ảnh chụp. Ảnh chụp lần này cùng với tấm ảnh lần trước không có gì khác nhau quá lớn, ngay cả bối cảnh cũng giống nhau. Bây giờ mấy người photoshop đều photoshop chuyên nghiệp như vậy luôn hả? Còn photoshop thành một loại ảnh. Sau khi Cố Mãn Mãn tìm điện thoại được cho Thẩm Lệ thì lại đi uống nước. Uống nước xong, cô ấy đi tới thấy Thẩm Lệ vẫn còn đang nhìn vào điện thoại, có cùng suy nghĩ với Thẩm Lệ, liền dò hỏi: “Có người gửi tin nhắn cho chị hả?” Thẩm Lệ đưa điện thoại di động qua cho Cố Mãn Mãn. Cố Mãn Mãn vừa nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi: “Những người này có chịu thôi đi không hả!” “Chị Tiểu Lệ, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ điều tra ra rất nhanh thôi.” Cố Mãn Mãn tức giận đến nỗi gương mặt nhỏ phồng lên. Thẩm Lệ ngược lại cũng không tức giận như vậy, giọng nói bình tĩnh thương lượng với cô ấy: “Tối nay ăn cái gì đây, chị muốn ăn canh chua cay cá.” Mấy ngày nay cô bắt đầu có khẩu vị, muốn ăn mấy thứ có mùi đậm một chút. Cố Mãn Mãn hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ cái gì vậy, xem xem tay của chị đi, cũng muốn ăn canh chua cay cá, tỉnh lại đi chị.” Thẩm Lệ nhìn cánh tay của mình một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Mãn Mãn: “Mãn Mãn, em đã thay đổi rồi.” Cố Mãn Mãn: “Em đây là vì muốn tốt cho chị đó.” Thẩm Lệ: “Mẹ chị cũng thích nói như vậy lắm.” Cố Mãn Mãn: “…” … Cuối cùng, Thẩm Lệ vẫn không ăn canh cá chua cay được. Đã một đoạn thời gian rồi Thẩm Lệ không có đến đoàn làm phim, thời gian cách biệt cũng đã sớm qua, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng đã trở nên bình thường. Ăn cơm xong, cô với Cố Mãn Mãn lại nói chuyện với nhau một hồi, hai người bọn họ lại cùng nhau bàn đến chuyện làm việc, cô liền bắt đầu mệt mỏi rã rời. Cố Mãn Mãn là cú đêm, cho nên ngủ sớm là việc không thể nào. Sau khi cô ấy xác định Thẩm Lệ đã thật sự ngủ rồi, nhẹ nhàng đi vào phòng khách, đi thẳng đến ban công đóng cửa lại gọi điện thoại qua cho Cố Tri Dân. Cô phải nói chuyện Thẩm Lệ vừa nhận được ảnh chụp cho Cố Tri Dân biết, đối phương đã quá mức không kiêng nể gì cả, chuyện này phải được giải quyết càng sớm càng tốt. “Anh họ à.” Cố Mãn Mãn thấp tha thấp thỏm không yên, lúc điện thoại được kết nối thì cô còn nhìn thoáng qua bên trong, liền xoay mặt ra phía ngoài ban công. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tri Dân biết đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại cho anh, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó. Giọng nói của Cố Mãn Mãn trở nên hết sức nghiêm túc: “Hôm nay chị Tiểu Lệ lại nhận được tin nhắn, vẫn là ảnh chụp, ngay cả khung cảnh cũng như thế.” Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lát. “Cô ấy có phản ứng như thế nào?” Cố Tri Dân hỏi. Cố Mãn Mãn: “Có lẽ là chị Tiểu Lệ vẫn còn coi đó là ảnh photoshop, cho nên tạm thời cũng không có ảnh hưởng gì với chị ấy cả.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Chương 1687: Khung cảnh giống nhau
Chương 1687: Khung cảnh giống nhau