TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Chương 112: CÔ NGHE LỜI MỘT CHÚT, TÔI SẼ ĐỐI XỬ TỐT VỚI CÔ

Mạc Gia Thành lắc đầu: “Anh ấy không biết.”

Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, nếu không phải Mạc Gia Thành và Hạ Diệp Chi dây dưa một chỗ, có lẽ anh sẽ khen Mạc Gia Thành một câu can đảm.

“Cậu và Hạ Diệp Chi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thảo nào mấy ngày nay hành động của Hạ Diệp Chi hơi khác lạ, hóa ra là vì đã biết thân phận của anh.

Tuy anh cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng không ngờ là vì cô đã gặp Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành lắp bắp hỏi: “Chị ấy thật sự là vợ anh?”

“Nếu không thì sao?” Mạc Đình Kiên hơi liếc mắt, cười mà như không cười nhìn cậu.

Mạc Gia Thành tức giận nói: “Vợ anh không phải là người xấu xí à?”

“Cậu nói lại lần nữa?” Giọng điệu Mạc Đình Kiên không thay đổi, dù không giận nhưng vẫn uy nghi đáng sợ.

Mạc Gia Thành đương nhiên không dám lặp lại, chỉ dám thành thật mà kể lại kỹ càng chuyện mấy ngày gần đây cho Mạc Đình Kiên.

Cuối cùng, cậu còn nhấn mạnh khen ngợi tay nghề làm bếp của Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi nấu ăn rất ngon.”

Mạc Đình Kiên hung dữ mà liếc cậu một cái: “Cậu gọi cô ấy là gì?”

Mạc Gia Thành bị hắn ức hiếp, mở miệng một cách yếu ớt: “… Chị dâu.”

Hạ Diệp Chi trốn ở cầu thang lầu hai nhìn, thấy dáng vẻ Mạc Gia Thành sợ hãi như vậy không hiểu sao cảm thấy hơi quen mắt.

Hình như đôi khi cô ở trước mặt Mạc Đình Kiên… cũng là dáng vẻ này.

Mạc Đình Kiên bảo Thời Dũng sắp xếp một căn phòng cho Mạc Gia Thành, ngẩng đầu lại nhìn thấy Hạ Diệp Chi kéo vali hành lý đi từ trên lầu xuống.

Ánh mắt Mạc Đình Kiên dừng lại vài giây trên vali của cô, lập tức lạnh lùng nói: “Làm gì vậy?”

“Anh nói xem?” Hiện giờ cô không thể chung sống hòa thuận dưới một mái nhà với Mạc Đình Kiên được.

“Giúp mợ chủ dọn hành lý đến phòng ngủ chính đi.” Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi, nhưng lời nói lại là sai bảo vệ sĩ.

Vệ sĩ nhanh chóng bước lên cầm lấy vali hành lý của Hạ Diệp Chi, khiêng thẳng lên phòng ngủ chính của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi đương nhiên là không kịp ngăn cản bọn họ.

Hạ Diệp Chi cắn môi, quay đầu lớn tiếng nói với Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên, anh đừng quá đáng.”

Giọng điệu Mạc Đình Kiên ung dung: “Hai vợ chồng ở chung một phòng, có vấn đề gì sao?”

Hạ Diệp Chi cảm thấy trình độ vô sỉ của Mạc Đình Kiên tuyệt đối không hề thấp hơn người nhà họ Hạ.

Cô nói không lại Mạc Đình Kiên, không muốn lý sự với anh, nhấc chân muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi đến cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại.

Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh có ý gì?”

Mạc Đình Kiên không lập tức trả lời cô, anh đứng dậy, chậm rãi sửa lại tay áo mình, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: “Cô cho rằng cửa nhà họ Mạc, cô muốn vào là vào, muốn ra là ra sao?”

Sắc mặt Hạ Diệp Chi khẽ thay đổi.

Bên ngoài đều tung tin vịt nói Mạc Đình Kiên là một người đàn ông vừa bị hủy dung nhan vừa vô sinh,

nhưng sự thật là anh vô cùng khỏe mạnh, người biết rõ sự thật chắc chắn phải là người vô cùng thân cận với anh.

Mà bây giờ Hạ Diệp Chi cũng biết sự thật, cho nên anh sẽ không dễ dàng để cô đi.

Mạc Đình Kiên thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi thay đổi, biết là cô đã hiểu hàm ý trong lời nói của anh.

Anh chậm rãi ung dung bước đến trước mặt Hạ Diệp Chi, khóe môi cong lên, thế nhưng nụ cười lại thật lạnh lùng: “Người có quan hệ với Mạc Đình Kiên tôi, không thể dễ dàng thoát thân như vậy, huống hồ cô còn là vợ tôi, không cần suy nghĩ dư thừa, cũng không cần làm chuyện vô ích. Cho dù có chết, cô cũng chỉ có thể chôn bên cạnh tôi.”

Hạ Diệp Chi gả vào nhà họ Mạc gần ba tháng, nhìn thấy đều là một “Mạc Gia Thành” kiêu ngạo ngông cuồng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên lộ ra ánh mắt nguy hiểm mà đầy tính xâm lược như mãnh thú thế này.

Ánh mắt này không phải một công tử nhà giàu đơn giản có thể có được, mà giống như của ác quỷ hiện ra từ bóng tối.

Cô nghĩ đến đánh giá của Mạc Gia Thành đối với Mạc Đình Kiên: Đại Ma Vương.

Mạc Đình Kiên hài lòng nhìn vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, đè thấp giọng nói làm lộ ra một sự dịu dàng khiến người ta khiếp sợ: “Không nên lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy, chỉ cần cô nghe lời một chút, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”

Cô là đang sợ sao?

Hạ Diệp Chi liền sờ lòng bàn tay mình, mới phát hiện tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô lại nhớ đến lúc ở trong phòng trọ, cô lấy viên đạn mà không chuốc thuốc tê cho Mạc Đình Kiên, ấy vậy mà từ đầu đến cuối anh vẫn không nói tiếng nào, cũng không ngất đi.

Cô đáng lẽ phải nghĩ ra, một người đàn ông có nghị lực như vậy, sao có thể chỉ là một công tử nhà giàu độc đoán ngông cuồng, tâm tư của anh nhất định thâm trầm hơn so với bất kỳ ai, anh chắc chắn là ma quỷ từ vực sâu bò ra.

Hạ Diệp Chi há hốc miệng, lại phát hiện mình không phát ra được lời nào.

Mạc Đình Kiên sờ sờ đầu cô, động tác dịu dàng đến kì dị: “Cô còn chưa xem qua căn phòng của chúng ta, để tôi dẫn cô đi xem.”

Hạ Diệp Chi hơi giãy dụa, có điều Mạc Đình Kiên cũng không quan tâm, mạnh mẽ lôi kéo cô đi lên phòng ngủ chính.

Anh dẫn cô đi vào phòng quần áo.

Hạ Diệp Chi đi vào, liền ngơ ngẩn cả người.

Trong phòng quần áo, hơn một nửa không gian đều treo quần áo của mợ chủ, tất cả đều theo phong cách mới mẻ, túi xách và giày cũng đều có.

Nhiều quần áo như vậy, cho dù mỗi ngày cô mặc một bộ, mấy tháng sau cũng không sợ trùng lặp.

Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh, chú ý đến những biến đổi trên gương mặt cô.

Cố Tri Dân đã từng nói, không có người phụ nữ nào không thích những thứ này.

Thấy Hạ Diệp Chi lộ vẻ kinh ngạc, Mạc Đình Kiên lên tiếng: “Đây đều là tôi cho người may theo kích thước của cô.”

Hạ Diệp Chi xoay người nhìn anh, bên trong đôi mắt mèo xinh đẹp là vẻ lạnh lùng: “Xem ra ngài Mạc rất hiểu đạo lý “Tát một cái, thưởng một quả táo”, cách hay!”

Loại người như Mạc Đình Kiên này, trong từ điển của anh đại khái không có mấy chữ như xin lỗi hay nhận lỗi, anh chỉ muốn khống chế, nắm trong tay quyền chủ động tuyệt đối.

Thân phận thật của anh vốn là Hạ Diệp Chi biết trước, trong tay cô nắm quyền chủ động, còn chưa kịp sử dụng cho tốt đã bị Mạc Đình Kiên nhìn thấu, tìm được cô và Mạc Gia Thành.

Mạc Đình Kiên nở nụ cười: “Cô có thể xem việc này như tình thú nhỏ giữa vợ chồng, phù hợp hơn.”

Tình thú nhỏ cái quỷ gì!

Hạ Diệp Chi vẻ mặt cứng ngắc đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh.

Cô mà liếc nhìn Mạc Đình Kiên nhiều hơn nữa thì sẽ không nhịn được mà xé nát khuôn mặt kia mất, cách tốt nhất là không nhìn anh nữa.

Sau khi ra ngoài, cô trở lại căn phòng mình ở lúc trước, lại phát hiện giường trong phòng đã biến mất.

Cô quay người chạy ra hành lang, nhoài người ra lan can mà nhìn, lại nhìn thấy vệ sĩ đang mang giường ra phòng khách.

“…” Đầu óc Mạc Đình Kiên nhất định là có vấn đề!

Vì để cô quay lại phòng ngủ chính mà dọn luôn giường của cô đi mất.

Mạc Gia Thành không biết từ đâu bước ra, cậu đi đến cạnh cô, bắt chước cô nhoài người ra khỏi lan can, nhìn theo tầm mắt cô: “Anh họ đối xử với chị thật tốt.”

Hạ Diệp Chi: “Ha ha.”

Vẻ mặt Mạc Gia Thành thành thật: “Nếu như là tôi, anh họ sẽ không cho người ném giường đi, mà là trực tiếp đá văng tôi đi.”

Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy an ủi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu thực sự là em họ anh ta ư?”

“Đúng vậy, mẹ của tôi và ba anh ấy là anh em ruột.” Mạc Gia Thành buông tay, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ.