TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
Chương 96: Đảo Ngược

Âm thầm im lặng, một cuộc chiến dư luận nổ ra trên mạng, đội quan hệ công chúng hàng đầu của công ty Luật Thích An Trình đã bí mật hoạt động, vô số các nhân viên bình luận mạng đang ngồi trước máy tính không ngừng thay đổi tài khoản đồng thời ấn bàn phím ầm ầm.

“Ý cô là bên phía Lâm Phỉ Phỉ có một đoạn video? Video thế nào?” Thích Từ hỏi.

Trên mạng đang là thời điểm nóng nhất, một khi đoạn video liên quan được tung ra, rất có thể sẽ khiến dư luận hoàn toàn bị đảo lộn.

Ngược lại, Hạ Diệp chẳng hề căng thẳng, miệng vẫn nhóp nhép nhai đồ ăn: “Chính là video trong tiệc tân hôn, khi tôi nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác.”

Kiều Triết siết chặt bàn tay đang chuẩn bị gắp đồ ăn đưa lên miệng của cô, hỏi: “Hà Minh Thịnh?”

Hạ Diệp hé đôi môi mỏng có chút bóng dầu, vội vàng gật đầu giải thích: “Đó là sau khi em bị bỏ thuốc, Hà Tụng đưa em vào phòng, chính Hà Minh Thịnh đã đến bế em ra ngoài, đúng lúc đó đã bị Lâm Phỉ Phỉ quay lại.”

Anh buông cổ tay cô ra, thầm thờ phào một hơi nhẹ nhõm, suýt chút nữa tưởng rằng vẫn còn người khác, trong lòng thầm nghĩ tại sao việc lớn như vậy mà bản thân lại có thể bỏ sót được.

Dư luận đã trôi qua một buổi chiều, đấu tranh dư luận phải tốn công sức, cần luôn chú ý tới hướng thảo luận của quần chúng, cho dù có một chút gió lay động cỏ cũng phải lên tinh thần vững vàng, vì vậy tất cả đội quan hệ công chúng đều cả đêm không ngủ, cứ thế cho đến khi dẫn dắt hướng đi của dư luận thành công mới có dám buông tay rời khỏi vị trí.

Thích Từ thông qua tai nghe Bluetooth nhắc nhở tất cả phải hết sức chú ý, màn hình hiển thị số liệu phần trăm gắn trên tường, lúc này lượt bình luận về chủ đề đã vượt quá mốc mười triệu và lượt view đã vượt quá một trăm triệu.

Sự chú ý của mọi người đều bị dồn hướng về một gia tộc giàu có, đời quan chức thứ hai trong nước, dựa vào tài lực của gia tộc mà phớt lờ pháp luật, để xảy ra những hành vi sai trái, đồng thời hàng trăm đến hàng nghìn vụ kiện tụng khác cũng được lên hot search, toàn bộ đều dính dáng tới các hộ gia đình khác có liên quan.

Tất cả đều là án nhẹ hoặc truy tố không hợp lệ, tòa án sẽ không chấp nhận, mọi bản án đều là về tham nhũng và những bất công trong hệ thống, nó sẽ đưa suy nghĩ của mọi người trở lại thời kỳ vài năm về trước.

“Xuất hiện rồi.” Thích Từ nhìn chằm chằm danh sách trang tin tức hot search trên máy tính.

Kiều Triết với lấy chuột, mở đoạn video đó lên, tiêu đề vừa tệ hại vừa ngu ngốc: Người bị hại có thực sự vô tội? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ mờ ảo, vầng trăng lạnh lùng quan sát trò hề trên thế gian, mỗi sinh linh chẳng qua cũng chỉ là một trong hàng tỷ quân cờ dưới tay người quyền quý.

Thích Từ đưa ra chỉ dẫn mới thông qua tai nghe: “Mọi người chú ý, bây giờ chúng ta sẽ hướng dư luận theo hướng mà đối phương đang muốn đạt được, nếu bọn họ muốn người bị hại có tội, thì chúng ta ném cho họ một mồi lửa, để bọn họ bùng cháy một chút.”

Hạ Diệp liếc nhìn đoạn video rung mờ, người con gái trong đó mơ hồ, mềm nhũn, đang ngả vào vòng tay một người đàn ông, vì vai người đàn ông hướng ra phía camera nên chỉ có thể mờ mờ thấy góc nghiêng mặt anh ta, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra anh ta đang nhận nhịn điều gì.

Cây Oden trong tay đột nhiên mất đi vị giác, vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần bản thân mình trong sạch thì không cần để ý bất cứ điều gì, nhưng lúc này cứ nghĩ đến cảnh đoạn video đó đang được phát trên hàng nghìn hàng vạn chiếc điện thoại, Hạ Diệp lại cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, sự điên cuồng đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, rõ đến mức cảm giác tê dại cào xé tâm can đó vẫn còn phảng phất trong tim…

Kiều Triết vỗ lên đùi cô hai cái dưới mặt bàn, trò chuyện để an ủi cô, sau đó anh chỉ vào đoạn video, nói: “Chỗ này có phải đã bị cắt rồi không?” Bề rộng của đoạn video không bình thường, như thể nó đã bị kéo dài ra.

Hạ Diệp ngẩng đầu nhìn đến vị trí ngón tay của Kiều Triết, màn hình video thon dài, rõ ràng là quay lén bằng điện thoại, nhưng trong khung hình chỉ xuất hiện hai người, một là Hạ Diệp và một là Hà Minh Thịnh.

Cô nhớ lại và cố gắng khôi phục cảnh tượng đó trong đầu, nói: “Đây chắc là vị trí mà Hà Tụng ngã xuống, cho dù không quay được toàn thân, nhưng nhất định nửa cơ thể anh ta phải xuất hiện trong khung hình.”

“Đúng thế, vừa rồi nhân viên kỹ thuật bên tôi đã nói rằng một số hình ảnh đã bị cắt tại góc bên phải của video và phần sau cũng đã được phóng to.”

“Có thể chỉnh sửa lại không?” Kiều Triết hỏi.

“Để tôi hỏi xem, nếu có thể chỉnh sửa, thì hẳn sẽ giúp ích được rất nhiều cho chúng ta.” Thích Từ nói.

Hạ Diệp lấy điện thoại ra, nhìn cái tên đầu tiên trong mục hot search, tiêu đề thực sự chói mắt, sau khi nhấp vào, cô nhận ra tất cả những bình luận mới thực sự là thứ khí coi, liền thở dài một hơi rồi tiếp tục kéo xuống.

ID nào đó: Quả nhiên là dối trá, tôi nghĩ cô gái này chắc là vì tiền thôi, nếu không tại sao lại dám mạo hiểm ăn vạ với nhà họ Lâm và nhà họ Hà trong khoảng thời gian này.

ID nào đó: Có người tung tin rằng cô gái này chuyên đi làm tiền, không biết tìm được ở đâu tấm thiệp mời, đến những nơi đó cũng chỉ muốn tìm người bao nuôi thôi.

ID khác: Nói cả nửa ngày rồi, rốt cuộc lai lịch của cô gái này là thế nào, gia cảnh không tốt mà dám đâm đơn kiện thiếu gia nhà họ Hà sao? Mọi người nói với tôi rằng cô ấy không có người bao nuôi sao?

ID nào đó: Cô gái này cũng có chút nhan sắc đó chứ, với thân hình này thôi cũng ăn đứt mấy cô hotgirl trên mạng rồi.

ID khác: Dùng sắc để gài bẫy thôi, chắc là do chưa thương lượng được giá cả, loại gái làm tiền này thì chỉ cần ném cho chút tiền vào mặt là rút đơn kiện ngay, có gì mới lạ đâu.

ID nào đó: Nhìn vẻ mặt dâm đãng của cô ả kìa, rõ ràng là đang muốn được lên giường với người ta, tôi nhìn thôi cũng đủ cứng rồi, có ai biết sự tình bên trong thế nào không, giá cả thế nào?

……

Kiều Triết với lấy điện thoại trong tay Hạ Diệp: “Đừng xem nữa, cần phải để chúng lên men thêm chút nữa, đợi đến lúc lên đến đỉnh điểm mới ra tay.”

Cô thở dài một hơi, quả thực là được mở mang tầm mắt, không phải cô chưa từng “ăn dưa” trên mạng, nhưng khi mọi việc rơi trúng đầu mình thì quả thực là một cảm giác chẳng tốt đẹp gì.

Thích Từ cho rằng Hạ Diệp đang chịu đả kích, nên mở miệng trấn an: “Lượt xem đỉnh điểm tiếp theo sẽ vào khoảng mười một giờ, chúng tôi sẽ tung ra đoạn ghi âm vào lúc đó, Hạ tiểu thư không cần bận tâm tới những lời bàn tán trên mạng nữa, hiện tại tất cả đều là lực lượng của bên kia tung ra, chứ người theo dõi thực sự sẽ không xuất hiện nhanh như vậy đâu, bọn họ vẫn đang chờ đợi và theo dõi sát xao tình hình.”

“Tôi không sao, chỉ cảm thấy… Mới lạ!” Hạ Diệp cố gắng nghĩ ra một từ thích hợp để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.

“Nguy cơ của việc quan hệ công chúng chẳng qua chỉ là việc dẫn dắt tâm điểm của dư luận, đại đa số mọi người đều không có khả năng tự phán đoán, thông thường những bình luận thuận theo hướng nào nhiều hơn thì mọi người sẽ theo hướng đó, đây là tâm lý phổ biến, thường được nói đến trong tâm lý học, điều này cũng giống như đạo lý của câu nói “Có ba người sẽ thành hổ”, huống hồ trên mạng có đến hàng nghìn hàng vạn “con hổ”.

Thích Từ chậm rãi nói.

Con người luôn dễ tin vào những gì mình thấy, càng kịch tính càng hay, càng sôi động thì càng thú vị, mọi người cùng hùa theo nhau trên mạng, dù sao thì cũng chẳng phải là chuyện của bản thân mình, những người đi trước đã từng đưa ra lời cảnh báo rằng, những gì bạn nghe, những gì bạn thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng mấy thứ xuất hiện trên mạng kiểu này, thì cái gì nghe được, cái gì thấy được, mọi người có thể phân biệt rõ ràng hay không? Chỉ cần một tiêu đều cũng đủ khiến bạn mù mắt, trái tim con người chính là như vậy, luôn muốn lấp đầy đầu những câu chuyện mà mình muốn nghe.

Lâm Phỉ Phỉ ngồi trong văn phòng cùng đội quan hê công chúng của riêng mình, vẻ mặt đắc thắng nhìn những bình luận đang ngập tràn trên mạng, suýt chút nữa vui vẻ đến bật cười thành tiếng.

Nhân viên bên cạnh lên tiếng: “Còn 13% nữa là lên đến đỉnh điểm.” Anh ta liếc nhìn thời gian ở góc bên dưới màn hình: “Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa, là đến đợt cao điểm truy cập tiếp theo, khi đợt này được thêm vào, thì cuộc thảo luận sẽ tiếp tục ít nhất cho đến sáng mai.”

Người phụ nữ trên ghế sofa lười biếng vươn vai, đặt lòng bàn tay lên môi ngáp một cái: “Gần đến mười một giờ rồi, làm xong đợt này thì mọi người có thể nghỉ ngơi.” Lâm Phỉ Phỉ nheo mắt, nghĩ rằng chiến thắng chắc chắn đã thuộc về mình và tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của bên kia.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị bước vào một giấc mơ ngọt ngào thì bên tai lại truyền đến tiếng ồn: “Lâm tiểu thư!”

Sau khi bị đánh thức, Lâm Phỉ Phỉ tỏ rõ sự cáu kỉnh: “Xong việc rồi sao?”

“Sao cô không nói đối phương còn có phương án sau?” Các kỹ thuật viên lộ rõ vẻ tuyệt vọng và cảm thấy vô cùng bất lực.

“Phương án sau cái gì?”

Người đàn ông để màn hình máy tính hiển thị ra thông tin và thấy một tiêu đề trong danh sách hot search đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vị trí 23, vị trí 19, vị trí 13…

Tiêu đề: Lâm Phỉ Phỉ, con gái của Lâm An Khang hùng hồn tuyên bố: “Ở đây, giẫm chết cô chẳng khó hơn giẫm chết một con kiến là bao” Thế hệ quan chức thứ hai hiện nay liệu có một tay che trời!

Lâm Phỉ Phỉ rùng mình mở tiêu đề ra, trên đầu còn có một đoạn âm thanh đính kèm.

Kỹ thuật viên ở một bên ấn nút phát, bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc, chính là lời cô ấy nói với Hạ Diệp sáng nay.

Người phụ nữ với gương mặt trang điểm thanh tú dần dần như muốn sụp đổ, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Mau đè chúng xuống cho tôi! Nếu không đè xuống được thì có thể xóa!”

Một số kỹ thuật viên cốt cán trên bàn hội nghị vội vã vận hành chiếc máy tính trong tay, họ liên tục ra lệnh cho nhóm bên dưới, cố gắng chuyển hướng dư luận, với âm mưu khiến người xem hoang mang, nhưng trong lòng đều biết rằng đã quá muộn để giành lại bầu trời, vốn dĩ tưởng rằng mình đã dành chắc phần thắng trong tay, ai ngờ đến cuối cùng lại nhận lấy một đòn đau như vậy!

Một trong những kỹ thuật viên đề nghị: “Lâm tiểu thư, hãy liên hệ với các văn phòng về vấn đề không gian mạng Trung ương và trực tiếp đặt bài đăng này thành mục nhạy cảm, đây chính là cách nhanh nhất.”

“Mấy người không làm được hay sao! Nhà họ Lâm chúng tôi tốn công nuôi các người trong bao nhiêu năm trời!” Người phụ nữ hét lên như phát điên, cô ấy thậm chí còn không dám nghĩ đến hậu quả của việc này.

Mặc dù người đàn ông vô cùng bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Lâm tiểu thư, chúng tôi không có quyền cao như vậy, nếu cá nhân thực hiện việc đó sẽ vi phạm luật mạng quốc gia, trách nhiệm của chúng tôi chỉ là giải quyết các khủng hoảng liên quan đến quan hệ công chúng.”

Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn vào danh bạ, cuối cùng cũng tìm ra một số.

Giám đốc văn phòng Vấn đề không gian mạng! Điện thoại được kết nối nhanh chóng, hình như đối phương cũng đoán được sẽ có người gọi tới, Lâm Phỉ Phỉ liền vội vàng lên tiếng: “Xin chào Giám đốc Ngô! Tôi là Lâm Phỉ Phỉ…”

Cô ấy đang định nói tiếp yêu cầu của mình thì lại bị ngắt lời: “Phỉ Phỉ phải không, tôi biết cô muốn nói gì, không phải tôi không muốn giúp, nhưng chỗ chúng tôi nhận được chỉ thị của cấp trên, nói không cho quản lý việc này và không được phép vận dụng công cụ máy móc của nhà nước để điều phối.”

Trước đó vài phút, Lâm An Khang cũng đã gọi tới, ông ta cũng dùng lý lẽ tương tự để từ chối đối phương, không phải ông ta không muốn giúp, thế nhưng lần này cấp trên đã đưa ra chỉ thị rõ rằng rằng không được nhúng tay vào, nếu không sẽ tự chịu trách nhiệm! Nếu như mọi ngày, bên trên mắt nhắm mắt mở, chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ có thể gỡ đi một trang mạng mà không có bất cứ vấn đề gì, nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, chính bản thân ông ta cũng đang tự hỏi liệu có phải bộ Chính trị đã lại có thay đổi rồi hay không?

Cọng rơm cuối cùng cũng chìm xuống đáy, Lâm Phỉ Phỉ không cam tâm cúp máy, hiện tại thực sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại xảy ra đến bước này, một cô gái chẳng có lai lịch cũng có thể thắng được người có tiền có quyền như cô ấy hay sao?

Thấy danh sách hotsearch đã ổn định trở lại, tiêu đề rực lửa vừa vặn đứng trên đầu danh sách, mà con số truy cập bên dưới vẫn không ngừng tăng vọt, Lâm Phỉ Phỉ cầm lên chiếc ba lô xa xỉ đặt trên bàn, sau đó quay người ra ngoài, không thể không chấp nhận sự thật chẳng thể nào thay đổi này.