Bên ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực rỡ, nhuộm ánh vàng trên mặt hồ, vài con vịt trời lững thững lập lờ bơi, đánh vỡ từng đợt sóng nước.
Người con gái trên sofa căng cứng cả cơ thể, đến hai bàn tay cũng nắm chặt vào nhau, chỉ thấy một hàng lệ lướt qua khóe mắt, đến sống mũi rồi rơi xuống ghế sofa.Không biết cô đã mơ thấy gì, nhưng chắc hẳn là chuyện chẳng lành, Kiều Triết nhẹ nhàng nâng vai Hạ Diệp lên, ôm vào lòng, vuốt ve lưng cô, thuận theo lời cô mà an ủi: “Không phải lỗi của em.”
Người trong vong tay dần thả lỏng, hai hàng lông mi khẽ rung động, hai mắt hé mở, chóp mũi áp lên ngực anh, ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: “Anh về rồi à, sao không đánh thức em dậy?”
Hạ Diệp đưa tay lên dụi mắt, đầu ngón tay ướt đẫm nước từ hàng lông mi đọng nước, cô như đang tự hỏi chính mình: “Em đã khóc sao?”
“Mơ thấy gì thế?” Kiều Triết buông vai cô ra.Hạ Diệp ngồi dậy, ánh mắt có chút mất tự nhiên: “Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
Kiều Triết liếc nhìn đống chai rượu trống không trên mặt đất: “Đã xảy ra chuyện gì à, sao một mình em ở nhà uống nhiều thế này?”
“Hôm nay anh về muộn vậy?” Cô nói với ngữ khí trách móc, muốn đổi hướng phủ đầu anh.“Anh đã nhắn tin cho em rồi mà, hôm nay ở văn phòng mở một bữa tiệc ăn mừng, nên mới về hơi muộn, em không thấy tin nhắn sao?”
Cô nhăn mũi, áp toàn bộ khuôn mặt mình vào mặt, cổ và ngực anh để hít hà.Kiều Triết đỡ Hạ Diệp dậy, có chút không hiểu: “Sao thế? Ngửi gì vậy?”
“Ngửi xem có mùi gì không nên có hay không, muộn thế này rồi mới thèm về nhà.” Hạ Diệp nói bằng giọng ấm ức.Kiều Triết giơ tay lên, dùng ngón trỏ ấn đầu cô một cái, bật cười: “Đã ngửi thấy chưa?”
Hạ Diệp che trán lại, bĩu môi: “Chưa, anh ở bên ngoài uống rượu, một mình em ở nhà, em đáng thương quá mà.” Nói xong lại khẽ nhướng mày, ánh mắt dò xét: “Anh về nhà bằng cách nào?” Anh đã uống rượu, chắc chắn không tự mình lái xe.
“Thuê tài xế.” Kiều Triết trả lời ngắn gọn, sau đó hơi khựng lại, không định cứ thế bỏ qua cho cô: “Sao lại ở nhà uống rượu một mình?”
Hạ Diệp cứ thế thản nhiên nằm xuống, gối lên đùi anh, ôm lấy eo anh, giấu mặt vào bụng dưới của anh, cô đang sắp xếp ngôn từ trong đầu.Kiều Triết ôm lấy cái đầu đang di chuyển của Hạ Diệp: “Đừng nhúc nhích.”
Cô sờ đến mặt dây thắt lưng bên cạnh mặt mình: “Va vào em rồi.” Nói xong liền chủ động cởi bỏ thắt lưng của anh.Kiều Triết nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trầm giọng ngăn lại: “Có gì cần nói, thì ngồi dậy nói cho đàng hoàng.”
Hạ Diệp thu tay về, ngoan ngoãn thành thật gối trên cặp đùi rắn chắc của anh, áp mặt vào bộ đồng phục thô ráp: “Hôm nay em đã về nhà.”
Kiều Triết chạm vào cánh tay mềm mại của cô, chờ cô tiếp tục nói.“Mẹ muốn em cho cháu trai của bà ấy mượn tiền, nhưng em đã từ chối, sau đó bà ấy đã mắng em.” Cô càng nói càng nhỏ giọng: “Khi đó sinh em khó khăn, bởi vì em mà bị sản hậu, vì vết thương và tử cung dính vào nhau nên sau khi sinh em đã không còn khả năng sinh con nữa.”
“Từ nhỏ cho đến lớn, chỉ cần em không nghe lời, bà ấy sẽ lôi chuyện đó ra nói.
Khi còn nhỏ em không hiểu, cứ nghĩ đó là lỗi của mình nên rất nghe lời, không bao giờ cãi lại mẹ, sau này lớn lên, biết tự tìm kiếm, kiểm tra thông tin, mới biết được điều này không phải là lỗi của em, nhưng vì từ nhỏ tới lớn em đã cho rằng đó thực sự là do mình đã làm sai việc gì đó, nên mới dẫn đến việc mẹ không thể mang thai được nữa, cái cảm giác tội lỗi đó đã khắc sâu vào xương cốt, từ nhỏ đã đồng hành cùng em, hiện tại khi tuy phát hiện đó hoàn toàn không phải là lỗi của mình, nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy áy náy, vô cùng khó chịu.”
Anh tiếp lời cô: “Vậy hôm nay mẹ em lại nhắc đến việc này sao?”
“Ừm, mỗi lần nghe thấy nó, trong tiềm thức em lại tự trách bản thân, không thể tự thuyết phục chính mình, cuối cùng lại cảm thấy đó thực sự là lỗi lầm của em, có phải em không nên từ chối mẹ khiến mẹ tức giận hay không, dù sao thì cũng là vì em mà bà ấy đã mất đi khả năng sinh sản, nên mới có một mình em là con, nếu em không giúp bà ấy, thì chẳng ai có thể giúp bà ấy nữa.”
Kiều Triết kéo cô lên, nhìn vào mắt cô một cách nghiêm túc: “Em có quyền từ chối bất cứ ai, bất cứ thứ gì, khi em quyết định giúp đỡ một ai đó, thì trước hết hãy tôn trọng năng lực và cảm xúc của chính mình, em chỉ cần làm theo những gì bản thân em cho là đúng.Vì em đã từ chối giúp đỡ nên chắc hẳn em phải có lý do riêng, còn về mẹ em, thật tiếc vì bà ấy đã gặp phải chuyện như vậy, nhưng đó không phải lỗi của em, càng không cần thông qua đó để em phải đền bù mọi thứ vì cảm giác tội lỗi ấy.”
Hạ Diệp nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Em không làm gì sai đúng không?”
“Em hoàn toàn không làm gì sai.Dù là ai đi chăng nữa, đều không thể áp đặt cho em những trách nhiệm không thuộc về em, em không phải cảm thấy có lỗi với bất cứ ai, ngược lại, mẹ em đang dùng cách này để kiểm soát và yêu cầu em đáp ứng những nhu cầu của bà ấy, vậy thì đừng cảm thấy có lỗi.” Anh nói với cô một cách vô cùng chắc chắn.Hạ Diệp gần như không thể lên tiếng, những ân oán tích tụ bao nhiêu năm cứ tuôn ra như nước vỡ bờ, cuối cùng cũng đã tìm được lối thoát.