Hạ Diệp nói ra toàn bộ những gì mình đang nghi ngờ: “Không là anh thì là ai? Chẳng phải nói điều tra ra địa chỉ IP là ở bên phía anh hay sao?” Cô không quên rằng thậm chí anh ta còn dùng nó để đe dọa mình.
“Người của Thẩm Thành đã phản bội anh ta, nghe nói là một cảnh sát nằm vùng, bọn họ muốn vu oan cho chúng ta.” Đường Bác giải thích.
Hóa ra cô luôn hiểu lầm những mối quan hệ nhân quả phúc tạp này và Kiều Triết hẳn là biết tất cả, nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến, nghĩ đến điều này, Hạ Diệp không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Hạ Diệp tức đến hộc máu, phun tiếng Trung lẫn lộn với tiếng Anh: “Đồ thần kinh nhà anh! Tại sao không nói sớm? Còn nữa, cái mà anh nói không phải là “nuốt lời”, that’s cheating! Mà là “lừa gạt” hiểu không! Talk to me in English from now on!” (Từ bây giờ hãy dùng tiếng Anh để nói chuyện với tôi!)
Đổng Quân Hạo đứng bên cạnh sững sờ quan sát, vốn dĩ anh ta định nhắc nhở cô rằng mọi người xung quanh đã rời đi gần hết rồi, nhưng thấy biểu cảm tức giận như vậy của cô, nên lời nói cứ thế mắc kẹt lại trong cổ họng.
Đường Bác lớn lên tại nước M, tiếng mẹ đẻ của anh ta là tiếng Anh, nhưng anh ta có thói quen sử dụng tiếng Trung khi một mình giao tiếp với đồng hương.
Bỗng nhiên bị mắng chửi vô cớ, nhưng cũng biết là do bản thân mình sai, là anh ta lừa cô trước, nên đành kiên nhẫn đáp lại với giọng điệu bất lực: “Alright.” (Được rồi)
Hạ Diệp biết rằng cô không nên đổ lỗi cho sự sơ suất của mình lên đầu người khác.
Thấy cô im lặng nhưng không cúp máy, Đường Bác lại tiếp tục nói: “Diệp I don’t know why you are always so sensitive and suspicious? Have you ever thought that you should try to trust others?” (Diệp à, tôi không hiểu tại sao cô luôn nhạy cảm và hay nghi ngờ như vậy? Cô có bao giờ nghĩ rằng mình có thể cố gắng tin tưởng người khác không?)
Cùng Hạ Diệp cộng tác trong nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không tin tưởng anh ta, khiến anh ta có chút đau lòng.
Đường Bác tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Việc lần trước tôi thực sự xin lỗi, tôi không muốn cô rời đội, cô cũng biết rằng việc thay đổi thành viên cốt lõi của đội không phải vấn đề đơn giản.Thủ đoạn uy hiếp đó thực sự ngu xuẩn nhưng đó cũng là biện pháp cuối cùng.”
Hạ Diệp cũng biết, mình ở trong đội bao nhiêu năm qua, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, trong thâm tâm cô cũng tự hiểu những người tiếp xúc với mình đều sẽ cảm nhận được sự đề phòng và xa lánh của cô.Cô rời khỏi tổ chức, đối với người khác mà nói là một mối đe dọa.
“I apologize.” Hạ Diệp thốt lên lời xin lỗi nhẹ nhàng.
“I’m used to you.” (Tôi hiểu cô mà) Đường Bác đã nghe thấy lời xin lỗi đó.
Hạ Diệp cúp máy, không thể không suy nghĩ xem hành vi của mình có phải là quá ích kỷ hay không, từ đầu đến cuối cô chỉ giỏi dùng ý nghĩ xấu xa nhất để suy đoán về người khác.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Diệp, đột nhiên Đổng Quân Hạo cảm thấy có chút đau đầu, nhưng cũng chỉ đành căng da đầu đi theo.Hạ Diệp bước rất nhanh lướt qua đám đông, cô không có hành lý ký gửi, trên tay chỉ cầm theo chiếc túi da bò nhỏ.Cảm thấy có người đang đi theo mình, Hạ Diệp dừng lại, đối phương cũng dừng lại theo.
Cô quay đầu nhìn lại: “Đừng đi theo tôi.” Ngữ điệu đã mềm mỏng khá nhiều.
Hạ Diệp rất kiêng kị việc đưa hàng bị người nào đó không thân thiết biết được, thông thường, kể cả khi toàn đội hành động, cũng chỉ liên hệ với người có liên quan trong nhóm, mọi người đều vô cùng cẩn thận, nếu có gián điệp hoặc kẻ phản bội thì chắc chắn không đến mức khiến toàn tổ chức bị lộ tẩy.
Đổng Quân Hạo muốn giải thích một chút, nhưng điện thoại trong tay lại đổ chuông.Anh ta vừa định mở miệng lại thôi, rồi cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi, Hạ Diệp cũng không để ý đến nữa, mà cứ thế sải bước rời đi.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối, mây trắng trên bầu trời bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, khiến cả một khoảng trời đỏ rực, thỉnh thoảng còn có vài con chim mòng biển bay lượn trên không trung.
Sau khi ra khỏi sân bay, Hạ Diệp vẫy một chiếc taxi màu vàng, đồng thời báo cho tài xế biết mình cần đi đâu.
Lúc này, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhìn từ xa, đường bờ biển như tiếp giáp với mặt trời, những đám mây rực lửa lơ lửng trên mặt biển lấp lánh, gió biển thổi tung gợn sóng, đem theo vị mặn của biển cả.
Sau lưng là hàng cọ và những khóm chuối tây thấp ngăn cách con đường, lá cây bị gió biển thôi nghiêng sang một bên, dưới tàn lá là những nải chuối xanh mướt ngay ngắn xếp chống lên nhau, treo lơ lửng trên ngọn cây.
Sau khi thanh toán tiền taxi, Hạ Diệp đi bộ đến bến tàu số 9, cô giẫm chân trên bãi cát mềm mại tiến đến chiếc du thuyền đang sáng đèn, vừa đi vừa cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, lúc này đã đến giờ ăn tối.
Một thiếu niên mảnh khảnh, cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi đang đứng trên du thuyền, thấy Hạ Diệp đến gần lập tức dùng ánh mắt cảnh giác quan sát.
Trong thuyền vọng ra một câu tiếng Tây Ban Nha, có lẽ đang gọi tên cậu bé.
Ngay sau đó, cậu quay người bước vào cabin, chẳng mấy chốc lại thấy cậu lái một chiếc xuồng máy từ đuôi tàu đến bên cạnh Hạ Diệp.
Hạ Diệp bước đến mép xuồng, đưa hộ chiếu của mình cho cậu.Cậu bé này là người gốc Tây Ban Nha, xem dáng vẻ thì chỉ là một thiếu niên, cậu nhìn tấm ảnh bên trong hộ chiếu, rồi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Hạ Diệp, tiếp đến dùng giọng tiếng Anh không mấy chuẩn của mình bảo Hạ Diệp cởi giày.
Hạ Diệp nhìn xuống đôi giày chạy bộ của mình, sau đó cúi người cởi giày ra cầm trên tay, rồi ngồi lên vị trí còn trống phía sau cậu nhóc.
Chiếc xuồng máy quay đầu lái về phía đường ven biển, Hạ Diệp một tay giữ chặt túi xách cùng đôi giày, tay còn lại ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu thiếu niên, cô không hề để ý đến đôi tai đang bỏ đừng của cậu.
Làn gió biển ấm áp tràn vào, mái tóc Hạ Diệp bay lả lướt phía sau xuôi theo chiều gió, hai người lướt một lượt qua hàng du thuyền to nhỏ đủ kích cỡ.
Xuồng máy vững vàng dừng ở đuôi một chiếc du thuyền cỡ nhỏ, phần đầu đỗ tựa vào phía đuôi boong tàu, nước biển dưới chân dập dềnh lên xuống, khiến bắp chân Hạ Diệp ướt sũng.
Hạ Diệp giữ lấy vai cậu nhóc, nâng chân bước lên bậc thang thứ hai bên cạnh, rồi vươn tay vịn vào thành cầu thang bước lên boong tàu.
Cậu thiếu niên đi chân trần bước xuống, tay cầm chìa khóa mở cửa du thuyền, sau đó đứng sang một bên để Hạ Diệp đi vào.