Vài giờ trước đó, Kiều Triết và Lâm Nghị phụ trách nhóm nhỏ áp giải Thẩm Thành, Dương Nhược Yên và những người khác về thành phố Triều Châu, chưa đầy một giờ sau đó là thời điểm Hạ Diệp xuống máy bay.
Kiều Triết mặc trên người bộ đồng phục, đội mũ cảnh sát, cầm một tập tài liệu trong tay, lời lẽ chính đáng: “Những vụ án do Thẩm Thành gây ra vài năm gần đây ở trong và ngoài nước đều do đội điều tra chúng tôi phụ trách, thân là đội trưởng tôi từ chối việc chuyển giao tội phạm, còn về việc báo cáo nặc danh mà ngài có nhắc đến, tôi yêu cầu mở cuộc điều tra kỹ lưỡng, để làm chứng cho tôi!”
Cảnh sát trưởng Triệu ngồi tại bàn làm việc, bất an cầm chiếc cốc sứ trắng trong tay, vẻ mặt khó xử: “Tiểu Kiều à, tôi cũng biết rằng cậu có rất nhiều đóng góp cho cục, hơn nữa cũng biết cậu là một người không màng danh lợi, vậy tại sao cứ nhất quyết phải bám riết lấy vụ án này không buông cơ chứ? Quyết định lần này không phải do tôi đưa ra, mà là mệnh lệnh từ cấp trên.”
“Đây là tài liệu về vụ án của Giang Mạn Ngưng cách đây năm năm, năm đó Giang Mạn Ngưng chết do sốc thuốc.
“Tôi biết cậu luôn muốn phúc thẩm lại vụ án của mẹ cậu Giang Mạn Ngưng, nhưng Giang Mạn Ngưng sau khi nghiện ma túy đã nỡ ra tay giết người rồi tự tử, đây là điều hoàn toàn chắc chắn.Thẩm Thành không hề có mối liên hệ trực tiếp nào tới cái chết của Giang Mạn Ngưng, tôi thực sự hiểu nỗi lòng của cậu, nhưng là một nhân viên thực thi pháp luật, ngay cả khi không muốn, cậu cũng phải hành động theo quy định của pháp luật, thay vì suy đoán một cách phiến diện.” Biểu tình của cảnh sát trưởng Triệu trở nên vô cùng nghiêm túc.
Khóe miệng Kiều Triết khẽ nhếch lên, anh chỉ đợi ông ấy nói câu này: “Chứng cứ ở đây.” Anh vừa nói vừa mở chiếc túi giấy đang cầm trên tay, lấy tập tài liệu bên trong ra đưa qua.
Khi mở đến trang báo cáo khám nghiệm tử thi trong tập hồ sơ, Kiều Triết chỉ ra: “Cái chết của Tạ Dân Tư là do bị một vật nhọn cắt đứt động mạch chủ, dẫn đến sốc cho mất máu.
Chỉ có hai dấu chân lưu tại hiện trường, một là của người đã chết và một là của Giang Mạn Ngưng.”
“Tôi không phủ nhận việc Giang Mạn Ngưng đã tự ra tay giết Tạ Dân Tư, nhưng bên ngoài căn phòng xảy ra án mạng còn có một dấu chân khác, đó là của Thẩm Thành.Căn cứ theo báo cáo của đội điều tra, trước đó hung thủ đã ra khỏi phòng, nhưng không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên quay lại để gây án, theo như phỏng đoán của tổ điều tra thì sau khi ra ngoài, chắc chắn đã có người bên ngoài đã nói với bà ấy điều gì đó, hơn nữa có khả năng hung khí cũng là do chính người này cung cấp, vì vậy tôi sẽ bổ sung thêm tội danh xúi giục giết người vào trong bản cáo trạng của Thẩm Thành.”
Cảnh sát trưởng Triệu có chút đau đầu: “Giang Mạn Ngưng nhảy lầu tự sát, đã nhiều năm như vậy rồi, khi đó cũng không phải là không cân nhắc tới khả năng này, nhưng chứng cứ không đủ thuyết phục tòa án, vì vậy tội danh này đã bị bác bỏ, điều này cậu còn không rõ hay sao? Ngay cả khi cậu muốn lật lại vụ án của mẹ mình, thì hiện tại cũng chẳng thể thay đổi kết quả là bà ấy sẽ bị kết án tử hình vì có liên quan tới ma túy.”
Ánh mắt Kiều Triết vô cùng kiên định: “Không, có người làm chứng.”
“Cái gì?”
“Năm đó, trong căn nhà ấy còn có một bảo mẫu, vốn dĩ bà ấy đã xin nghỉ về quê, nhưng do điều kiện thời tiết không tốt nên quyết định hôm sau mới về, lúc bấy giờ tình cờ bà ấy ra hoa viên thu quần áo, nên đã tận mắt chứng kiến việc Thẩm Thành đưa con dao cho Giang Mạn Ngưng, sau khi sự việc xảy ra, vì sợ bản thân mình sẽ bị diệt khẩu nên đã lẳng lặng bỏ đi ngay trong đêm và không bao giờ quay lại thành phố Triều Châu nữa.”
“Lời khai có đáng tin không, làm sao cậu lại tìm được bà ấy?” Cảnh sát trưởng Triệu hỏi.
“Chính bà ấy đã tìm tới tôi, hai năm trước, khi tôi đang thực hiện nhiệm vụ chống ma túy ở Đông Nam Á, vô tình bị một phóng viên địa phương chụp ảnh lại, khi đó nhân chứng đã cùng gia đình chuyển tới Philippines.Sau đó, bà ấy đi tìm tôi thông quan bản tin trên TV, còn viết một bức thư mô tả lại những gì xảy ra năm ấy, rồi gửi đến văn phòng chúng tôi và ghi tên người nhận là tôi, trong bức thư có đề cập đến việc trước khi chết Giang Mạn Ngưng đã đối xử rất tốt với bà ấy thế nào.”
Cảnh sát trưởng Triệu có chút trầm ngâm sau khi nghe xong điều này.
Kiều Triết bổ sung thêm: “Thực ra khi đó Giang Mạn Ngưng quả thực là vì lên cơn nghiện nên mới tới tìm Tạ Dân Tư để mua ma túy, Tạ Dân Tư đã gọi điện bảo người lôi Giang Mạn Ngưng đi và người này chính là Thẩm Thành.Còn Thẩm Thành lại không vào trong phòng, sau khi Giang Mạn Ngưng nhìn thấy Thẩm Thành bà ấy mới hỏi ma túy ở chỗ anh ta, sau đó Thẩm Thành đưa con dao cho bà ấy, tiếp đến Giang Mạn Ngưng mới cầm dao quay lại phòng để giết chết Tạ Dân Tư.”
“ Đội điều tra đưa ra suy đoán rằng Thẩm Thành đã sử dụng ma túy để dụ Giang Mạn Ngưng, cuối cùng hai người họ đi đến thỏa thuận với nhau.Ngài cũng biết rằng khi một người lên cơn nghiện họ có thể làm bất cứ việc gì.”
Cảnh sát trưởng Triệu đóng tập tài liệu lại, hỏi: “Tại sao cậu lại khẳng định rằng việc này là do Thẩm Thành đứng giữa xúi giục? Cậu đâu phải là thành viên của đội điều tra, vụ án cũng không phải do cậu phụ trách, ngay từ đầu cậu lại không nắm được những chi tiết này, vậy nên nhất định sẽ còn những điểm đáng nghi khác, nói cho tôi xem quan điểm của cậu thế nào?”
“Sau cái chết của Tạ Dân Tư thì Thẩm Thành là người được hưởng lợi nhiều nhất, nhưng lúc đó anh ta chỉ là một con ngựa bất kham bên cạnh Tạ Dân Tư, nếu tự mình ra tay loại bỏ Tạ Dân Tư chắc chắn sẽ không thể thuyết phục được công chúng, mà khả năng lớn nhất chính là anh ta đã nắm được một số thứ trong tay.”“Sau khi Tạ Dân Tư chết, chúng tôi không hoàn toàn kiểm soát hành động của anh ta, một nửa số ma túy đã bị mất, tôi nghi ngờ rằng chính Thẩm Thành là người đã nuốt chửng chúng.Lúc bấy giờ, anh ta là một tay sai đáng tin cậy nhất bên cạnh Tạ Dân Tư, vậy nên hoàn toàn có khả năng làm được việc này, vì thế những tài năng khác trong băng đảng lại không phải như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, thế nên bọn chúng mới nghi ngờ rằng cái chết của Tạ Dân Tư có liên quan chặt chẽ tới Thẩm Thành.”
Cảnh sát trưởng Triệu nghe xong có chút tức giận: “Vậy tại sao cậu không nói sớm!”
Kiều Triết đang định nói rằng sớm hơn nữa thì anh chưa có đủ chứng cứ, nhưng đột nhiên điện thoại cố định lại đổ chuông.
Cảnh sát trưởng Triệu liếc nhìn Kiều Triết một cái rồi nhấc máy: “Alo?”
“Cái gì? Người trốn thoát rồi? Ngay trước mắt mà lại để anh ta chạy thoát?” Cảnh sát trưởng Triệu rống lên trong điện thoại.
Kiều Triết cau mày, anh có chút dự cảm không lành.
Sau đó, Cảnh sát trưởng Triệu nói rằng mình sẽ lập tức đến hiện trường rồi dập máy.
Ông nhặt chiếc mũ cảnh sát trên bàn lên đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại: “Thẩm Thành trốn thoát rồi, còn bắn chết hai lính canh.”
Kiều Triết đi theo sau, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Đến hiện trường, trước cổng trại giam nơi giam giữ phạm nhân, hai thi thể nằm trên vũng máu.
Kiều Triết bước tới kiểm tra vết thương của hai cảnh sát thiệt mạng, nguyên nhân dẫn tới cái chết của cả hai là một phát đạn chí mạng.
Nhìn hai thi thể vẫn còn hơi ấm, sắc mặt Kiều Triết khó coi đến cực điểm, anh phát hiện cách thi thể không xa có vài giọt máu vương vãi, liền hỏi: “Còn có ai khác bị thương không?”
Viên cảnh sát canh gác ở một bên báo cáo: “Một cảnh sát khác bị thương đang được đưa tới bệnh viện ạ.”
“Bị thương ở đâu?” Kiều Triết hỏi.
“Đội trưởng Phan bị bắn vào ngực trái, khi chúng tôi tới anh ấy đang nằm hôn mê trên mặt đất.”
Cảnh sát trưởng Triệu lên tiếng: “Phan Tu Vi là đội trưởng trong nhóm chịu trách nhiệm chuyển giao tội phạm.”
Kiều Triết cau mày: “Thẩm Thành chạy thoát bằng cách nào?”
Viên cảnh sát trả lời: “Thẩm Thành đã cướp một khẩu súng của lính canh, sau khi bắn bọn họ liền chạy ra phía hông cửa, có người đón anh ta bên ngoài đồn cảnh sát, đội trưởng Lâm đã lập tức lái xe đuổi theo.”
Cảnh sát trưởng Triệu tức giận xoa xoa khuôn mặt nhăn nheo của mình, ra lệnh: “Tôi đi liên lạc với đồn cảnh sát huyện nhờ hỗ trợ, tuyệt đối không được để anh ta trốn thoát! Cho dù phải lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm cho bằng được!”
“Còn nữa, một lần nữa bổ nhiệm cậu là tổ trưởng trong công tác bắt giữ Thẩm Thành, nếu bên trên truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ đứng ra hỗ trợ cậu!” Cảnh sát trưởng Triệu nói với Kiều Triết.
“Vâng, thưa cảnh sát trưởng.”
Kiều Triết rời khỏi hiện trường đi đến phòng giám sát.Anh lấy điện thoại ra, thấy mấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Lâm Nghị, liền nhấp vào để gọi lại cho anh ấy.
“Thẩm Thành trốn rồi.” Lâm Nghị lên tiếng trước.
“Tôi biết, bây giờ cậu đang ở đâu.”
“Bị mất dấu tại ngã tư đường vành đai bốn, đến đón Thẩm Thành là một chiếc xe thương vụ màu đen không biển số, cũng ở ngã tư này đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe thương vụ khác cũng màu đen, chúng tôi đã bắt bọn họ lại, tài xế đều khai rằng có một nhà máy xe hơi tại ngoại ô yêu cầu bọn họ lái xe tới đó, bây giờ tôi đang quay đầu chuẩn bị đến nhà máy sản xuất xe hơi đó.”
“Cử người khác đi đi, hiện tại chắc chúng đã trốn thoát mất rồi, cậu đến bệnh viện xem tình hình Phan Tu Vi thế nào.”
Lâm Nghị dừng lại: “Chẳng phải anh ta đang được cấp cứu hay sao? Cậu nghi ngờ anh ta?”
“Ba năm trước tôi đã từng chiến đấu cùng Thẩm Thành tại Miến Điện, cậu có biết khả năng bắn súng của anh ta chính xác tới mức nào không? Ở cự ly gần có thể bách phát bách trúng, tuyệt đối không bao giờ cho đối phương có con đường sống.”
Nhân viên trong phòng giám sát đã mở đoạn video giám sát lên cho Kiều Triết, trong video hai tay Thẩm Thành bị còng ở phía trước, hai bên là hai nhân viên cảnh vệ, còn Phan Tu Vi đứng sau cảnh vệ bên phải, đúng lúc Phan Tu Vi đưa chìa khóa cho cảnh vệ đó thì Thẩm Thành bất ngờ quay lại chộp lấy khẩu súng trên thắt lưng của anh ta.Đầu tiên anh ta bắn hai lính canh bên cạnh mình và cuối cùng khi Phan Tu Vi chĩa súng về phía anh ta, đối phương liền bắn vào ngực Phan Tu Vi.
Kiều Triết vươn tay xoa xoa hàng lông mày đang nhíu chặt, nói với Lâm Nghị: “Thông qua video giám sát thì đúng là Thẩm Thành đã gây thương vong cho cả ba người họ, nhưng khi nhìn đến chiếc xe tới đón anh ta, thì bất luận là về tốc độ hay là vị trí đều quá hoàn hảo.”
“Cậu nghi ngờ có người nào đó trong nội bộ tiếp ứng cho Thẩm thành?”
“Không phải nghi ngờ, mà chính xác là như vậy.”
Kiều Triết tiếp tục phân tích: “Trước khi từ thủ Cảng trở về, Cảnh sát trưởng Triệu đã nói với tôi rằng cấp trên đã quyết định cấm tôi tham gia vào quá trình truy tố, với lý do vô cùng nực cười rằng có người đã báo cáo nặc danh tôi có ân oán cá nhân với Thẩm Thành.”
Lâm Nghị do dự: “Vậy nên cậu nghi ngờ bên trên cũng…”